Tiêu Y - Tiêu Lạc (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Editor: Sakura Trang

Tiêu Lạc suy nghĩ một chút, Tiêu Y rên rỉ thống khổ đem suy nghĩ của Tiêu Lạc kéo về hiện tại.

Mới vừa đã tỉnh hồn lại Tiêu Lạc lập tức lại nghĩ tới Tiêu Y vẫn còn đang trong đau đớn, vội vàng đi nhìn y.

Tiêu Y nghiêng người dùng chăn che đầu, từng sợi tóc bị mồ hôi làm ướt dính lên mặt, vạt áo đã hoàn toàn tuột ra, nửa người trên hoàn toàn phơi bày, lộ ra bụng thật to, đồ lót mong mỏng đã cởi đến vị trí cùi chỏ.

Tiêu Lạc cảm thấy cha nhà mình cái bộ dáng này quả thực mê người, mang theo mấy phần cám dỗ. Nhưng Tiêu Lạc lúc này lại bất chấp suy nghĩ nhiều, bởi vì trải qua một phen dày vò Tiêu Y đã vỡ ối.

Tiêu Lạc trấn an một chút Tiêu Y, liền chạy ra ngoài kêu người tới. Lần này Tiêu Y cũng không giữ lại, y đã sớm đau đến nói không ra lời, y nhìn thân ảnh của Tiêu Lạc, tầm mắt đã có chút mơ hồ.

Tiêu Lạc tìm được Huệ Lan, Huệ Lan lại nói mình là người mới sợ xảy ra chuyện, liền cùng Tiêu Lạc gọi Minh Uyển đến.

Ở trong phòng mặc dù tầm mắt Tiêu Y có chút mơ hồ, nhưng ít ra ý thức vẫn là rất thanh tỉnh. Tiêu Y đếm đầu ngón tay, bất giác trung một chun trà đi qua, Tiêu Lạc vẫn không trở lại.

Tiêu Y khó khăn mặc lại áo lót, bụng lớn đem áo lót chống thành độ cong vô cùng lớn.

Tiêu Y nhìn bụng, lộ ra si ngốc cười: “Thịt cầu cầu, con chờ… Cha mang con tìm người khác của con đi. “Nói xong, nhịn đau từng bước đi tới bên cạnh cửa. Cách cửa rất gần, chỉ có nửa trượng.

Bước chân Tiêu Y nhanh chút, nhưng không cẩn thận ngã rơi ở trên mặt đất.

“Ách. . .” Bụng lớn của Tiêu Y đã ma sát với mặt đất, hơi đỏ lên, nhưng Tiêu Y cũng không biết nghĩ như thế nào, dùng một cái tay chống sức nặng một cái thân thể, sau lưng té xuống đất, cứng rắn cộm ra một cái chỗ rách, mặt cũng vì vậy trùm lên chút u tối.

“Hô. . . Hô. . .” Tiêu Y thở hổn hển, hai tay che bụng thật to, khó chịu đến khó thở, móng tay tựa như muốn khảm vào trong bụng vậy.

Ý thức của Tiêu Y một cái chớp mắt đột nhiên tối, y thấy rõ hạ thể của mình đang chảy máu.

Tiêu Y thật giống như bị giật mình, oa một tiếng khóc lên: “Ô ~ Lạc Lạc. . . . . Lạc. . . . . Ngươi tới nha. . . . Cha và thịt cầu cầu muốn. . . Chết. . . . .” Khó là phòng này có hiệu quả cách âm rất tốt, thanh âm cũng không truyền được ra ngoài.

May mà Tiêu Lạc, Minh Uyển bọn họ kịp thời trở lại, nếu không không không tránh khỏi có tai họa phát sinh.

Lúc này Tiêu Y đã bởi vì mất máu quá nhiều, mà đã hôn mê, bất tỉnh nhân sự. Tiêu Lạc kêu y cũng không đáp lại. Chẳng qua là còn có hơi thở yếu ớt.

Tiêu Lạc thất kinh, ôm lấy Tiêu Y, đầu đặt lên trên bụng lộ ra nhô lên của Tiêu Y, lầm bầm: “Thật xin lỗi cha, Lạc Lạc tới trễ.”

Tiêu Lạc khẩn cấp nhìn Minh Uyển, muốn biết tình trạng của Tiêu Y tốt hay không.

Minh Uyển lại sững sờ ở kia, nhìn thân trên lộ ra của Tiêu Y không khỏi phỏng đoán Tiêu Lạc có phải hay không cùng cha ruột hắn làm chuyện điều gì không hợp thiên lý. Tầm mắt chuyển tới trên bụng Tiêu Y, Minh Uyển thầm kêu không tốt, bụng Tiêu Y đã đổi thành hình dạng quả lê.

Minh Uyển vén quần của Tiêu Y, hài tử kia đã ra nửa cái đầu rồi! Chẳng qua là bây giờ Tiêu Y hôn mê bất tỉnh, hài tử cũng không có lực, bị cứng rắn kẹt ở nơi đó.

Không sanh ra được, hài tử thì sẽ bởi vì nghẹt thở mà chết. Minh Uyển trợn mắt nhìn một chút Tiêu Lạc ngây người như phỗng, lệnh Huệ Lan lấy thôi sản dược đến.

Tiêu Lạc đứng ngây ở đó, hắn không nghĩ tới hài tử đã mau ra đây.

Huệ Lan lấy thôi sản dược đến, cũng không biết làm thế nào để tách ra miệng của Tiêu Y đã ngất đi. Ánh mắt Tiêu Lạc nghiêm túc, nói một tiếng “Ta tới”, liền đoạt lấy chén thuốc màu vàng kia.

Tiêu Lạc ngửa đầu uống một hớp lớn, vị đắng để cho Tiêu Lạc sắp làm cha của hai hài tử đều không thích.

Môi Tiêu Lạc ấn vào môi của Tiêu Y, miệng của Tiêu Y bị buộc tách ra, thuốc kia bị đổ xuống. Như vậy mấy cái, thuốc trong chén kia thì đã bị uống xong hết rồi.

Lúc đang đút một hớp cuối cùng, lông mi Tiêu Y rất nhỏ giật giật, y cảm nhận được trên môi ấm áp và trong miệng đắng chát. Một trận đau đớn đột nhiên xuất hiện khiến cho Tiêu Y hoàn toàn thanh tỉnh. Trận đau kia ngày càng đau, kịch liệt hơn kéo dài.

Tiêu Y rõ ràng cảm nhận được tình huống hài tử trong bụng, hài tử vội vàng phải tìm một con đường sống, ở bên trong không gian có hạn trong bụng xông ngang đánh thẳng. Mỗi lần hài tử di động một tấc, đau đớn kia liền càng sâu một phần.

Lông mày Tiêu Y vặn xoắn lại, tay ôm bụng, nhỏ giọng gọi “Lạc Lạc. . . Lạc Lạc. . .”

Tiêu Lạc tràn ra nụ cười: “Cha, ngươi tỉnh rồi? Quá tốt. . .” Chỉ là nhìn bộ dáng kia của Tiêu Y, Tiêu Lạc lại bắt đầu vì Tiêu Y đau đớn lo lắng. 

Mà Minh Uyển đối với lần này nhưng là hết sức hài lòng, nàng nói: “Tỉnh liền tốt, tỉnh liền vô sự. Sinh phu đã từng sinh hài tử, huyệt khẩu khuếch trương bây giờ sinh ra vốn tương đối buông lỏng, vị trí bào thai lại chính, sẽ không có vấn đề gì lớn.”

Minh Uyển đưa tay vào dò đường, vì thai nhi chống đỡ một chỗ thông qua. Nhưng Tiêu Y đối với lần này thậm chí xúc cảm không được tự nhiên, khó chịu, Tiêu Y thở hổn hển, song nước mắt lã chã nhìn Tiêu Lạc, thỉnh thoảng hỏi: “Lạc Lạc, cha phải chết sao? Muốn cùng thịt cầu cầu cùng chết sao? Lạc Lạc ngươi đến lúc đó nhất định phải cho cha và thịt cầu cầu cùng một phần mộ!”

Tiêu Lạc cọ cạo một cái lỗ mũi của Tiêu Y, nửa trách cứ nửa cưng chìu nói: "Ngốc, ai nói ngươi chết? Chờ thịt cầu cầu ra đời, một nhà chúng ta ba người trở về thành ăn kẹo hồ lô cùng hoa hồng cao ngươi yêu!”

Tiêu Y nghe được trong mắt sáng rực lên một chút kêu lên: “Tốt! Tốt! Tốt, ta còn muốn quế hoa cao cùng đồ chơi làm bằng đường nữa!” Liền mình đang chịu sinh sản khổ, đau, cũng quên mất không còn chút nào, trong mắt y thật giống như chỉ có “Lạc Lạc” cùng ăn.

Tiêu Lạc gật đầu một cái, mặt đầy cưng chìu cười: “Được, tốt, đều tùy ngươi.”

Ở lúc Tiêu Y cùng Tiêu Lạc nói chuyện, đầu đứa bé kia đã hoàn toàn lộ ra rồi.

Minh Uyển không khỏi đỡ trán, bọn họ nói chuyện phiếm trò chuyện, một chút cũng không đem hài tử để ở trong lòng, bọn họ làm phụ thân này làm cũng không xứng chức! Đáng tiếc Minh Uyển cùng Huệ Lan tân tân khổ khổ đỡ đẻ cho Tiêu Y.

“A ——” đột nhiên xuất hiện đau đớn kịch liệt làm rối loạn phu phu hai người nói chuyện.

Con mắt Tiêu Y mở thật to, người cố gắng cong lên đẩy hài tử xuống. Nội bích mềm mại trải qua va chạm mà cảm thấy nóng bỏng đau.

Tiêu Y cắn chặc hàm răng, khóe miệng cũng cắn rách, tí ti vết máu rỉ ra. Minh Uyển Huệ Lan không ngừng thay cổ vũ hắn, Tiêu Lạc cũng cho Tiêu Y lau mồ hôi các loại, dạng gì chăm sóc đều đem ra hết.

Cuối cùng, một nam anh nhăn nhúm liền ra đời, mi mắt của nó anh khí tà mị giống Tiêu Lạc như đúc, cũng là một yêu tinh mị hoặc. Tiêu Lạc vô cùng vui vẻ.

Lúc này Tiêu Y đã mệt mỏi kiệt lực, nguyên tưởng rằng hoàn thành nhiệm vụ, thành công sinh ra quả cầu thịt cầu, nhưng bụng lại một trận đau.

Con ngươi Minh Uyển nôn nóng “Đây là sinh đôi, còn có một thai, chẳng qua là sinh phu mới vừa sức lực toàn dùng hết, sợ không dễ làm. . .”

Tiêu Lạc nhíu mày lại, phòng trong tĩnh lặng cực kỳ, chỉ có tiếng khóc đứt quãng của nam anh.

Đầu trong Tiêu Lạc chợt lóe lên, Tiêu Lạc do dự một hồi, nói: “Nếu không được, có thể mổ bụng sao? Lúc Tiêu Lạc, lời nói mang do dự, hắn cũng không muốn để cho Tiêu Y chịu nỗi đau đau đao thương này.

Minh Uyển hơi trầm ngâm, gật đầu một cái: “Cũng chỉ có biện pháp này thôi.”

Một nén nhang sau, một nữ anh khỏe mạnh hô hấp đến không khí mới mẻ. Người nữ kia anh đơn giản là kết hợp ưu điểm của Tiêu Y Tiêu Lạc, sau khi lớn lên, nhất định là một mỹ nhân mỹ nhân họa quốc.

Tiêu Y đã sớm ngất đi, Tiêu Lạc ôm nữ anh mới sinh, hôn một cái lên môi Tiêu Y, cười từ tốn nói một tiếng: “Cha, cực khổ. Ta yêu ngươi. . .”

--Hết--
 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net