Chương 1 - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Editor: Sakura Trang

Lạc diệp thu thì, dĩ thị uổng nhiên.

(Lúc mùa thu lá rụng, dừng lại cũng uổng phí)

Bất tri bất giác ngâm xuất hai câu này, tay vỗ nhẹ bảo kiếm ngày trước vừa ra khỏi vỏ tất thấy máu, nhìn mắt trời lặn ẩn sau thung lũng, khuôn mặt tuấn tú có một tia buồn bã.

“Quân Bạc sao không nghỉ ngơi thật tốt, lại đứng lên rồi”, một đôi tay dày ấm áp ôm lấy bả vai người kia, một tay nhẹ nhàng đặt lên bụng nhô cao dưới lớp áo choàng rộng của người kia, “Trở về đi thôi, mặc dù mới vào thu, nhưng trong núi khí lạnh, ngươi lại…” Lời còn chưa dứt, người kia đi trước, bước vội vàng theo, đỡ lấy cánh tay người kia.

Trong hai người một người cao lớn hơn cúi người, vững vàng đỡ lấy người kia. Người kia tránh né nhưng bởi vì người quá nặng nề lảo đảo lắc lưu nên không thể không đem sức nặng cơ thể tựa lên người còn lại.

Vào trong phòng, buông bảo kiếm xuống, ngồi trên tháp mềm, cởi áo khoác ra người càng thêm cồng kềnh, thất thần nhìn bụng cao tròn, không biết suy nghĩ gì mà thất thần, lại bị hài tử đá một cái mà tỉnh táo lại.

“A…”

“Quân Bạc, rất đau sao.”

“Không… không sao, hài tử, đang động.”

Một đôi bàn tay phủ lên nhẹ nhàng xoa, hài tử vốn động mạnh liền an tĩnh lại.

“Quân Bạc, ta… Ta biết ngươi uất ức.”

“Đừng nói như vậy, ngươi… Ngươi biết, ta, tất cả các thứ này, ta cam tâm tình nguyện.”

“Ta biết, ta biết, nhưng ta cảm thấy thật có lỗi với ngươi.”

“Đinh Thần, ta, ta không hề hối hận, có lẽ có một ít không cam lòng, nhưng là ta sẽ không hối hận, ta đã nói qua có ngươi ta vĩnh viễn sẽ không hối hận, là thật.”

“Nằm nghỉ đi, lát nữa ta sẽ gọi ngươi dậy ăn cơm.”

Đỡ người nọ nằm xuống trên tháp mềm, cẩn thận đậy kín chăn mỏng. Khẽ hôn một chút trên trán đầy đặn như bạch ngọc của người nọ.

Xoay người đi phòng bếp, chuẩn bị cơm tối, nhớ tới bóng người có chút tịch mịch dưới ánh chiều tà của người nọ, trong mắt không cam lòng hướng về phía bảo kiếm, không kìm nổi, trong lòng từng tia đau đớn.

Người nọ vốn huy hoàng như chúng tinh phủng nguyệt, cả người võ nghệ siêu phàm, gia thế bối cảnh đều là khiến cho người nọ là rồng phượng trong biển người. Hôm nay nhưng cùng mình ở trong nơi rừng sâu núi thẳm này, một thân võ công còn dư lại không có mấy, vi phạm luân thường vì mình mang thai hài tử, còn không nói đến việc đối mặt phụ mẫu trong nhà, bằng hữu trong võ lâm ngày xưa.

Mình có tài đức gì a. Cảm giác được thời gian mình ngẩn người quá dài, lại vội vàng đi nấu cơm.

Bưng mâm cơm, còn không có vào trong phòng, liền nghe được thanh âm rên rỉ kìm nén của người nọ, vội vàng đi vào, nhưng thấy người nọ co rúc ở trên tháp mềm, hai tay nắm thật chặt chăn mỏng trên bụng, nhưng chẳng qua là nắm thật chặt chăn mỏng, không có ở dùng sức trên bụng.

Vội vàng buông cái mâm trong tay xuống, đi tới bên người người kia, đỡ người nọ tựa vào trong ngực mình, tay mò xuống bụng không xao động, chỉ cảm thấy hài tử ở bên trong phiên giang đảo hải.

“Quân Bạc, tại sao không gọi ta.”

“Ta. . . Ách, ta không có sao, hài tử động thật lợi hại, không có sao. . . A. . . Đình Thần giúp ta. . . Ách giúp ta xoa xoa.”

Nhẹ nhàng xoa phủ, chỉ hy vọng có thể sớm một chút giảm bớt người kia thống khổ.

“Hài tử, đừng động nữa, đừng nữa hành hạ cha ngươi nữa, ngoan.”

Hài tử ngày xưa chỉ cần được bàn tay phụ thân xoa một cái liền ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay cũng không biết làm sao như cũ xao động không ngừng, bụng mềm mại, cũng mơ hồ thay đổi trở nên cứng rắn.

“Quân Bạc, ngươi có phải muốn sinh hay không.” Đình Thần phản ứng lại, có chút bối rối hỏi người trong ngực.

“A, sẽ không là bây giờ a, còn có nửa tháng a.

Tay phải bám vào mạch môn người kia, mặc dù y thuật không tinh, Nhưng mà bắt mạch đơn giản vẫn hiểu, chỉ cảm thấy mạch tượng người trong ngực rối loạn, mơ hồ cảm thấy mạch thai trôi xuống, có thể là muốn sinh.

“Quân Bạc, ngươi quả thật sắp sinh, bây giờ cũng không khác lắm so với đủ tháng rồi.”

“Ngươi chờ một chút, ta. . . Ta đi tìm đại phu, chờ ta.”

Muốn đem người nọ đặt nằm xuống, đầu thai vừa mới bắt đầu đau, còn có nhiều thời gian, chỉ cần mình đi nhanh, hẳn còn kịp.

Nhưng là mới vừa rời đi thân thể của người kia, lại bị người nọ kéo chặt ống tay áo.

“Đừng đi, đừng rời ta đi, ta không cần đại phu, không muốn…A …A …”

Nghe được người nọ rên rỉ thống khổ, biết người nọ không muốn để cho người khác thấy mình chật vật như vậy. Nhớ tới trước kia lúc thương lượng đối sách sinh sản, nhưng không có kết quả gì. Không nghĩ tới bây giờ trước thời hạn, nhưng vẫn không có đối sách gì, hơn nữa trên đời nam tử sinh hài tử hiếm có, không có đại phu như vậy, thì có biện pháp gì.

Chỉ cảm thấy tiếng rên rỉ trong ngực càng ngày càng thê lương, thân thể run rẩy bị mồ hôi lạnh tẩm ướt. Không khỏi ở trong lòng hạ xuống một quyết tâm to gan.

“Quân Bạc, tới nằm xuống, chúng ta không tìm đại phu, không tìm, ta đến giúp ngươi đỡ đẻ.”

Đút Quân Bạc uống mấy hớp canh, từ từ đỡ y đứng lên.

“Quân Bạc, ngươi phải sinh, thời gian khẳng định không ngắn, chúng ta về trên giường nhỏ đi, có thể đi sao? Hiện giờ hoạt động một chút sẽ tốt hơn.”

“Ừm”

‐------------------‐---------------------------------‐-------------------


Chương 2

Editor: Sakura Trang

Bây giờ đau đớn một lúc sẽ dừng lại, Quân Bạc cũng không có cảm giác được quá đau, chẳng qua là, bụng dưới mơ hồ kéo căng, có chút cảm giác trĩu xuống. Một cái tay gác ở trên bả vai Đình Thần, một cái tay khác đặt ở trên bụng. Dưới nách và eo là bàn tay ôn hòa hiền hậu của Đình Thần, có Đình Thần ở bên người, Quân Bạc cũng không quá sợ.

Việc này ban đầu liền nghĩ đến, mình là sẽ không để cho người khác thấy cái bộ dáng này của bản thân, mà bên người cũng chỉ có Đình Thần một người, đã sớm suy nghĩ xong, liền là chết cũng phải giúp Đình Thần sinh hài tử này ra được.

Hai chân chậm rãi đi trên đất, hai người cùng dùng sức, lảo đảo lắc lư đứng lên. Mới vừa đứng dậy Đình Thần liền khẩn trương hỏi có chỗ nào không thoải mái.

“Bây giờ còn sớm, ta không có sao, đi thôi.”

Đúng là hiện ở mới vừa bắt đầu, cách thời gian huyệt khẩu mở còn lâu.

Từ từ đi đến nội thất, nửa nằm ở trên giường nhỏ, hai tay bị cầm thật chặc, cảm giác Đình Thần còn muốn càng khẩn trương hơn y.

“Đình Thần, ngươi đi lên nằm một hồi cùng ta đi, giúp ta xoa một chút, có chút phồng lợi hại.” Đình Thần cũng cởi tất, ngồi ở bên cạnh Quân Bạc ôm Quân Bạc vào trong ngực của mình, bắt đầu xoa nhẹ.

Thật ra thì Quân Bạc làm sao không khẩn trương, bây giờ võ công của mình mất hơn nửa, không có đầy đủ chân khí hộ thể ngã xuống có thể chống nổi sinh sản hay không còn là một điều không biết trước.

Tổ phụ của Quân Bạc Quân Trì là minh chủ võ lâm tiền nhiệm, võ công xuất thần nhập hóa, trừ bởi vì thiên tư thông minh, toàn thân vũ cốt, trọng yếu hơn chính là, Quân Trì cũng không phải là ra đời ở Quân gia, cũng không ai biết thân phận chân chính của hắn.

Nhớ năm đó, Quân lão gia tử đi ra ngoài ngoại bang, lúc trở lại ngực trong liền ôm một trẻ sơ sinh nho nhỏ, trên lưng trẻ nhỏ đâm chữ kỳ quái không người có thể đọc được, đứa nhỏ này lúc vừa được 14 tuổi ra vào giang hồ, liền đưa tới một thiên sóng gió, 14 tuổi liền có sức chống lại 5 đại cao thủ võ lâm, kỳ quái hơn nữa chính là từ 20 tuổi cho đến chết Quân Trì đều không có bỏ mặt nạ trên mặt mình ra. Cho người lưu lại ấn tượng vĩnh viễn là khuôn mặt tuấn mỹ trẻ trung như hài tử.

Cho đến hai năm trước, Quân Bạc ở xà nhà thư phòng tổ phụ phát hiện một lá thư, mới hiểu được bí mật cả đời tổ phụ không muốn người biết.

Thời kỳ viễn cổ có một thần tộc cường đại, sau đó Thần Ma đại chiến, Ma tộc sử trá chiến thắng Thần tộc, giết hơn phân nửa người Thần tộc, còn sót lại cũng bị rút đi thần cốt, đem nam nhân cùng nữ nhân thần tộc đều biến thành dị loại bán nam bán nữ, sau đó nữ tử còn sót lại của Thần tộc bởi vì thân thể thay đổi không cách nào thích ứng dần dần đều chết, mà thân thể nam tử cường tráng chịu đựng qua đoạn thời kỳ kia, còn sống toàn bộ đi đến nơi không người biết.

Mà bởi vì nam tử có năng lực sinh sản, không quản là cùng đồng tộc hay là người ngoài chung một chỗ, thần tộc sa sút này cũng không diệt vong. Mà Quân Trì chính là hài tử đời sau của Thần tộc cùng với người bình thường, từ đó cũng thừa kế bản lãnh có thể sinh dục.

Nhưng mà bức thư bị xé đi một bộ phận, còn lại đều là Quân Bạc tự mình suy đoán, tổ phụ của mình ở lúc 20 tuổi gặp một người nam tử, sinh ra tình cảm luyến ái, thậm chí tới sinh ra mẫu thân mình, hậu duệ thần tộc viễn cổ ở sau khi sinh hạ hài tử trên mặt mũi cũng sẽ hiển hiện ra một khối dấu phượng hoàng màu đỏ, cho nên tổ phụ cho đến chết đều không có lấy xuống mặt nạ. Mà người nam nhân của tổ phủ ở trong không nói tới một chữ.

Trên mặt mình cũng sẽ có dấu phượng hoàng màu đỏ đi, nghĩ tới đây Quân Bạc chỉ hy vọng nó không nên quá lớn, không nên quá xấu xí. Dưới sự vuốt ve của Đình Thần, đau đớn giảm bớt Quân Bạc lại chìm vào ngủ say.

“A. . . Ách. . .”

Bụng kéo căng một cái để cho Quân Bạc tỉnh lại, tiết khố đã bị cởi ra chỉ mặc trường sam, tay của Đình Thần một mực không dừng lại, tỉnh tỉnh ngủ ngủ càng về sau đau càng ngày càng dày, xoa xoa đã không tác dụng lớn. Mò tới thân thể Quân Bạc đang ra mồ hôi lạnh liên tục, Đình Thần từ từ đặt Quân Bạc lên trên đệm mềm, nói với Quân Bạc: “Ta đi ra suối nước nóng ở đằng sau lấy ít nước, để lau cho ngươi, chờ ta một chút.”

* (Đoạn này bị mất ta không tìm được >-<)

Không khỏi hướng về phía Quân Bạc đang trong thống khổ giãy giụa tự lẩm bẩm, lại thêm lần nữa, thật xin lỗi, không nên để cho ngươi chịu khổ các các loại, mà Quân Bạc đau có chút mê mang mơ mơ màng màng nghe được những lời này, lại có chút thanh tỉnh, nhìn vẻ mặt lo lắng, nghe lời nói của người nọ bên cạnh, biết người nọ đau lòng mình, cảm thấy thật xin lỗi mình, thật là một đứa ngốc.

“Đình Thần.”

Nghe được người kia kêu Đình Thần vội vàng cúi đến bên môi người kia, đau đớn kịch liệt khiến cho giọng nói của Quân Bạc đều mang thống khổ giọng run rẩy, bởi vì tiêu hao quá nhiều sức lực Quân Bạc ngay cả nói chuyện cũng không có sức lực.

Đình Thần, có thể. . . Cùng ngươi chung một chỗ, là ta, là ta hạnh phúc lớn nhất đời ta, ta…”

Đình Thần nghe được lời này cho là Quân Bạc sợ chẳng may có điều gì đang cùng mình nói một ít lời sau cùng, không khỏi trong lòng chợt lạnh, mồ hôi lạnh thấm lưng, không khỏi ôm thật chặt đầu Quân Bạc. Dùng sức như vậy khiến cho Quân Bạc nhất thời hít thở không thông.

Đình Thần trong sợ hãi không ngừng nói với Quân Bạc ngươi không có việc gì, sẽ không tuyệt đối sẽ không, . . .

“Đình Thần, Đình. . . Thần buông ra, thả. . .” Khó khăn lắm phản ứng lại Đình Thần liền vội vàng buông ra Quân Bạc, Quân Bạc bởi vì bị buông ra hô hấp từng ngụm từng ngụm, Đình Thần hỗ trợ thuận ngực cho Quân Bạc. Thuận khí xong Quân Bạc liền nói với Đình Thần, chỉ nói một chữ liền bị Đình Thần ngăn cản.

“Quân Bạc, ngươi. . . Tuyệt không không có việc gì, có lời gì sau này nói, chờ hài tử sanh ra được nói sau, ta ôm ngươi nói…”

Quân Bạc khẽ nâng tay khẽ nâng lên, nhẹ nhàng bưng kín miệng Đình Thần. Biết Đình Thần cho là mình sợ không chịu nổi mới như vậy lại là đau lòng người mình yêu thương nhất này, chẳng may mình thật đã xảy ra chuyện gì người kia còn có thể sống sót hay không.

“Ngươi nghe ta nói xong, không nên ngăn cản, ta sẽ chống đỡ tiếp, ta sẽ, sẽ chống đỡ tiếp, bởi vì có ngươi ta mới có hạnh phúc chân chính, hài tử này là được Thần tộc che chở, nó nhất định sẽ khỏe mạnh, một nhà ba người chúng ta… Ba miệng chúng ta sẽ vĩnh viễn chung một chỗ, nhất định… Nhất định sẽ… A. . . A. Ách. A. . .”

Nghe được lời của Quân Bạc, trong lòng Đình Thần lại là một trận đau đớn co rút, thấy Quân Bạc lại đau, bận bịu đưa tay lên bụng dưới của y, lại là một trận xao động, bụng bự kéo căng, cứng rắn tựa như một hòn đá.

Nhưng mà nước ối không vỡ, Đình Thần gấp hận mình không làm cách nào để nước ối vỡ. Nghĩ tới đây trong đầu Đình Thần nhưng nghĩ đến mình ở trên giang hồ từng nghe nói có nữ tử khó sinh, hài tử nằm ngang khó sinh, đại phu nổi danh đưa tay vào trong tử cung nũ tử, đổi ngược thai nhi, tuy là thống khổ khó khăn nhưng cuối cùng cũng cứu được người lớn và hài tử.

‐------------------‐---------------------------------‐-------------------


Chương 3

Editor: Sakura Trang

Tình huống của Quân Bạc tuy khác nhưng mà nếu như mình giúp đâm thủng màng ối của thai nhi có phải sẽ giảm bớt thống khổ của Quân Bạc hay không. Nhưng mà như vậy cuối cùng có được hay không cũng không ai biết nếu như khiến tình huống càng nghiêm trọng hơn đến lúc đó làm thế nào.

Thủy chung là không hạ thủ được, chỉ có thể cầm thật chặt tay của Quân Bạc, giúp y lau một chút mồ hôi, nhìn y trằn trọc trở mình, nhưng mình lại không thể làm gì. Mà Quân Bạc dần dần không chịu nổi cảm giác được mình không còn sức lực để sinh thai nhi ra được.

“Đình Thần. . . A. . . Đình. . . Thần, giúp ta. . . Giúp một tay ta. . . Ta. . . A a a “

Nhìn Quân Bạc ngày thường lãnh ngạo, vào thời khắc này phát ra thét chói tai thê lương như vậy nhất định là đau đến trình độ cao nhất, nghe được lời kêu cứu của Quân Bạc, trong lòng Đình Thần đau không chịu nổi. Giúp y, nhất định mình phải giúp y, không thể để cho một mình y ở đó chìm trong thống khổ.

“Quân. . . Bạc ta giúp ngươi, ngươi nhất định phải sống, nhất định. . .”

Mặc dù nói như vậy, nhưng mà khi làm lại thật sự không thể ra tay, ở lúc Quân Bạc tách ra hai chân, cái mật huyệt mình quen thuộc, lúc này vẫn đang khép chặt, thịt mềm mại trong bắp đùi kéo căng, thử cắm vào một ngón tay, nhưng lại khiến cho người nọ một trận run rẩy, một tiếng kêu đau càng thê lương so với trước đó để cho Đình Thần tiến cũng không được ra cũng không phải.

Cảm giác được ngón tay của người kia đi vào trong mình. Quân Bạc run rẩy một trận. Tiến vào đau đớn không biết gấp mấy lần so với bình thời giao hợp, biết suy nghĩ của người kia, nhưng không biết như vậy có thể có tác dụng hay không, thật có thể dựa vào sức người phá vỡ sao, chỉ có thể biết một ít thông tin qua bức thư của tổ phụ, căn bản không biết tình huống lúc này nên giải quyết như thế nào .

Lo lắng, nhưng mà người lo lắng mình xảy ra chuyện kia lại sao làm, nếu là hài tử xảy ra chuyện, mình nên như thế nào. Nhưng mà vừa nghĩ tới người nọ ở bên người mình, nhưng cái gì cũng không sợ, , tin tưởng người nọ, tin tưởng người nọ nhất định sẽ giúp mình vượt qua cửa ải khó khăn này.

Tiếng kêu đau kia, khiến cho tay Đình Thần ngừng ở trong kia, không dám động, sợ bị thương người nọ, nhưng cũng biết như vậy không phải biện pháp, ngày đã dần dần tờ mờ sáng, thời gian quá dài, như vậy không được.

Người nọ dần dần bình phục lại, Đình Thần nghĩ thừa dịp trận đau của Quân Bạc dừng lại, đưa ngón tay đi sâu vào một chút. Nhưng mật huyệt quá siết chặt căn bản liền một ngón tay cũng không thể thông qua. Tiến vào một chút, run rẩy một chút. Quân Bạc nghĩ mình nhịn được, nhưng mà quá đau đớn, không chịu được a, đau kia, đau đến không hình dung được.

*

Sư thừa của Đình Thần là người của một môn phái nhỏ, sư phó 10 năm trước bị đuổi ra sư môn, mà Đình Thần cũng theo sư phó lưu lạc giang hồ, võ công sư phó không cao, nhưng mà y thuật không tệ, về điểm y thuật mèo ba chân kia của Đình Thần cũng học theo chân sư phó. Thầy trò hai người lưu lạc 6, 7 năm một lần đi ngang qua thôn trang vắng vẻ, trong thôn đang lưu hành ôn dịch, lòng dạ sư phó bồ tát, cho người ở đó thi y tặng thuốc, cuối cùng phần lớn người trong thôn cũng khỏi bệnh rồi, mà sư phó bởi vì mệt nhọc quá độ, cùng dính vào ôn dịch, mình nhưng không cứu được mình.

Trước khi lâm chung, giao cho Quân Bạc hai viên thuốc màu đen, ngàn vạn dặn dò, không phải thời khắc vạn bất đắc dĩ không thể lấy ra, thuốc này có hiệu quả cải tử hồi sinh.

Đình Thần đút thuốc cho Quân Bạc, canh giữ ở bên người Quân Bạc, thuốc này thật thần kì, một hồi sắc mặt Quân Bạc liền không hôi bại như vậy, bắt mạch cho y, cũng phát hiện mạch đập của Quân Bạc không có rối loạn như vậy.

Tốc độ nước ối chảy chậm lại, nhưng còn đang chậm rãi chảy, là vạn vạn không thể kéo dài được nữa, mà Quân Bạc lúc này có chút sức lực, cũng lo lắng, biết mình kéo dài thời gian quá dài.

“Đình Thần, hài tử không thể đợi thêm nữa, giúp ta, giúp một tay ta a.”

Vừa nói, hai tay dùng sức đẩy mạnh bụng cao tròn xuống dưới, nhưng mà quá đau đớn đẩy mấy cái thì không chịu nổi, còn muốn tiếp tục, Đình Thần nhìn không được, nắm hai tay Quân Bạc, không đành lòng để cho Quân Bạc chịu đè ép đau khổ, nhưng là bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy.

“Quân Bạc, ta. . . Ta tới, ta giúp ngươi.”

Sợ Quân Bạc không chịu nổi, cắn nát môi, liền đặt một khối vải bông ở trong miệng Quân Bạc. Đặt Quân Bạc nằm ngang, vừa sờ một cái tử cung của Quân Bạc, đã mở hoàn toàn, đi vào trong tử cung thăm dò một chút đã có thể mò tới cứng rắn, vậy đây chính là hài tử của mình. Hài tử không nhỏ, mặc dù không tới mức bị kẹt, nhưng mà cũng sẽ chịu tội một phen.

Hai tay đặt ở trên bụng, theo sống lưng hài tử từ từ đẩy xuống dưới, mới vừa lần thứ nhất, Quân Bạc đã không bị khống chế được run rẩy, miệng cắn vải bông phát ra thanh âm ô ô, Đình Thần không dám dừng lại, trên tay có thể cảm giác được hài tử đã xuống phía dưới, tiếp tục đẩy nhẹ.

Mà hai tay Quân Bạc nắm thật chặt chăn nệm dưới người, cảm thấy hài tử trong bụng đang đi xuống, chỉ có thể cố gắng chịu đựng, chịu đựng, còn phải phối hợp Đình Thần dùng sức đẩy xuống dưới.

Đình Thần đẩy nhẹ mấy cái, liền đưa vào hậu huyệt Quân Bạc sờ một cái nhìn một chút hài tử đi xuống như thế nào. Sau mấy lần, hài tử đã đi tới ranh giới hậu huyệt của Quân Bạc. Chống đỡ da chung quanh hậu huyệt đỏ gồ lên một khối, không đẩy xoa nữa, trước hết để cho Quân Bạc nghỉ một chút, lại đút một ít nước. Trong miệng của Quân Bạc cắn vải bông, trong miệng khô khốc sần sùi, hết sức khó chịu, uống một ít nước, mới cảm thấy thoải mái chút.

Lại muốn dùng sức, sợ lúc Quân Bạc đang dùng lực bởi vì cắn vải bông hít thở không thông, liền cầm vải bông, lại cho Quân Bạc lau mồ hôi, ôn nhu nói với Quân Bạc: “Quân Bạc, hài tử rất nhanh liền ra đây, cố gắng một chút, cố gắng lên.”

“Ách. . . Ân, ta sẽ. . . Ách “

Hài tử ngăn ở huyệt khẩu căng đau như xé, Quân Bạc không biết cái gì là căng cái gì là đau nữa. Chẳng qua là dưới sự chỉ huy của Đình Thần lần lượt dùng sức.

Đình Thần một bên chỉ huy Quân Bạc dùng sức, một bên che chở hậu huyệt bị chống đỡ cũng nhanh nứt ra của Quân Bạc, mặc dù trong thời gian mang thai cũng bôi một ít thuốc làm mềm hậu huyệt, mời vừa rồi còn bôi cao làm mềm, bây giờ lại được Đình Thần vừa cẩn thận che chở.

Nhưng mà theo hài tử từng điểm từng điểm đi ra, vẫn là nứt ra vài vết rách, máu chảy xuống tay Đình Thần, cuối cùng đi đôi với tiếng kêu như xé của Quân Bạc, Đình Thần kéo được đầu hài tử ra ngoài, Quân Bạc lại dùng sức một cái, cuối cùng hài tử trong máu tươi của phụ thân ra đời. Sắc mặt trẻ sơ sinh nho nhỏ có chút tím bầm, bị Đình Thần đánh xuống cái mông nhỏ liền oa oa khóc lên, trung khí mười phần, rất khoẻ mạnh.

Cắt cuống rốn, buông hài tử xuống, nhanh chóng giúp Quân Bạc xử lý uế vật còn sót lại, từ từ xoa bụng đã bằng phẳng hơn phân nửa của Quân Bạc, chậm rãi đẩy nhau thai ra ngoài, máu lập tức liền chảy nhiều hơn, Quân Bạc trầm thấp rên rỉ.

Bây giờ sắc trời đã mờ tối, một ngày rưỡi, vật nhỏ hành hạ người này cuối cùng cũng ra đời.

Tiếng khóc oa oa của hài tử chính là ấn tượng sau cùng của Quân Bạc, quá mệt mỏi.

“Nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Đình Thần bôi thuốc cho hậu huyệt bị xé rách của Quân Bạc, lại chuyển dời Quân Bạc vào bên trong một ít, thay chăn nệm sạch sẽ, phát hiện Quân Bạc đã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC