Câu chuyện thứ 3: Song thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Editor: Sakura Trang

Lúc đi ra Huyễn từ phòng làm việc của bác sĩ, trong mắt viết đầy lo âu, nhưng khi anh ngẩng đầu nhìn thấy người nam nhân mình yêu đang ngồi ở ghế gần cửa mặt đầy hạnh phúc khẽ vuốt ve bụng tròn, có mấy lời, tàn nhẫn nữa cũng không nói nên lời…

Ban đêm hai người nằm ở trên giường, Huyễn để cho Thần gối vào trong khuỷu tay của mình, nhẹ nhàng ôm cậu, ánh mắt nhìn thẳng trần nhà, “Thần, anh có mấy lời muốn cùng nói với em…”

“Anh nói đi…”

Bên tai là tiếng nói lười biếng của Huyễn "Chúng ta tìm một thời gian… Đi bệnh viện… Nạo thai đi…”

Không khí giống như là đột nhiên đọng lại, Huyễn từ từ nghiêng đầu nhìn, chống lại vẻ mặt khó có thể tin của Thần.

“Huyễn. . . Anh mới vừa nói là. . . Không muốn con. . .”

“Thần, hôm nay bác sĩ nói cho anh, thể chất em không tốt, có thiếu máu nghiêm trọng, xương chậu cũng hơi nhỏ, bất kể là thuận sinh hay là mổ bụng sinh đối với em mà nói đều là hết sức trí mạng, anh lo lắng. . .”

“Nhưng hai người bọn nó là hai sinh mạng, là con của anh và em, bọn chúng ở trong bụng em đã được gần bốn tháng, anh không thương bọn chúng sao? Anh không muốn gặp bọn chúng sao?! Anh không phải đã nói. . . Ụa. . .”

Lời còn chưa nói hết, Thần liền nằm ở mép giường nôn ra. Từ khi Thần có bầu tới nay, mang thai nôn ọe liền không ngừng lại, cả người cần phải béo lên lại bắt đầu gầy gò, bụng mang thai song thai ở trước người cao vút.

Huyễn đau lòng một cái vuốt phần lưng của Thần, “Anh biết em không bỏ được, anh cũng không bỏ được, ai sẽ nhẫn tâm buông tha con của mình?! Anh chẳng qua là lo lắng thân thể em, anh sợ lúc em sinh con chịu khổ…”

“Huyễn, em cầu anh, không nên buông tha được chứ. . .” Thần đã hơi có vẻ nức nở, một cái khẩn trương bảo vệ bụng, “Anh tin tưởng em có được hay không, em có thể sinh được bọn chúng, em không sợ đau không sợ chịu khổ, chúng ta thử một lần, nhất định không khó khăn như vậy. . . Ụa. . . Cầu xin anh. . . Ụa. . .”

Tất cả kiên trì trong bụng giờ phút này đều hóa thành đau lòng đối với người đàn ông trước mắt này, người đàn ông này có bao nhiêu yêu anh, mới có thể nguyện ý vì anh mang thai sanh con, Huyễn không có cách nào dừng lại mang thai nôn ọe hành hạ đối với Thần, anh chỉ có thể ôm cậu, an ủi cậu, nói cho cậu anh sai rồi, nói cho cậu anh nhất định sẽ chăm sóc cậu thật tốt, để cho bọn nhỏ trong bụng cậu bình an ra đời.

Thoáng một cái năm tháng trôi qua, bụng của Thần đã giống như một tòa núi nhỏ treo ở trước người, đi đường hai chân phải dang ra, hai tay đỡ bụng, lay động.

Có một lần Huyễn nói qua, lúc Thần ưỡn bụng đi bộ là có mị lực nhất, Thần liền rất thích đứng lên đi tới lui, ưỡn bụng lớn ở trước mắt chồng nhà mình loạng choạng loạng choạng.

Nhưng trong lòng Thần rõ ràng, năm tháng này, cậu có thể cảm giác được bọn nhỏ lớn lên ở trong bụng mình, dựa vào là không ngừng hấp thu lực lượng của bản thân, rất nhiều lần ban đêm cậu sẽ bị đứa trẻ đánh thức, cảm giác mơ hồ thoát lực, có lúc cậu nghĩ, có thể hay không thật giống như chồng nói như vậy, bằng thể chất của mình căn bản không đẻ được hai đứa bé này.

Bởi vì công ty có hội nghị, hôm nay Huyễn trở về rất khuya, về nhà đã nhìn thấy Thần cúi đầu ngồi ở trên ghế sa lon lấy tay đánh vòng đấm bóp trên bụng.

“Làm sao Thần? Có phải đau bụng hay không?”

Thần khoát tay một cái “Không có sao không có sao, liền con ầm ĩ chút, chuyện thường xảy ra. . .”

"Chuyện thường xảy ra? Tại sao không nói cho anh?”

“Vừa không có gì đáng ngại, nhìn anh bận rộn như vậy em cũng chỉ quên. Làm sao hôm nay, công ty có chuyện gì không?”

Huyễn thở dài một cái, “Hạng mục ngành bọn anh nghiên cứu bị cấp trên bác bỏ, mọi người khổ cực hơn hai tháng toàn bộ phí công, không lấy được tiền lương còn bị mắng một trận. Nhức đầu a. . .”

Thần nhích tới gần Huyễn một chút “Nhức đầu sao? Em xoa bóp cho anh.”

Huyễn cười nhẹ một tiếng, dùng tay ôm lấy vai của Thần, nói nhỏ ở bên tai cậu “Anh không mệt, anh sợ làm em mệt…”

Nằm ở trên giường, Huyễn nhẹ nằm ở trên bụng Thần lắng nghe “Ừ, anh nghe được bọn chúng đang gọi anh là ba.”

Thần chần chờ một chút cười nói: “Bọn họ rõ ràng là đang gọi em.”

Nửa đêm, Thần lại một lần nữa bị bọn nhỏ đánh thức, trên trán đều là tầng mồ hôi mỏng, hô hấp cũng có chút không ổn định, cậu nghiêng đầu nhìn một chút Huyễn bên người vẫn còn ngủ say, cậu không muốn để cho Huyễn lo lắng.

Thật ra thì từ chạng vạng tối hôm qua bụng liền bắt đầu mơ hồ đau, cậu chưa từng sinh con, chỉ coi là bọn nhỏ tháng lớn đang làm ầm ỉ, nhưng sau khi ngủ say bụng liền bứt rứt trướng trướng càng ngày càng mãnh liệt, hơn nữa mang theo chút co rút, cậu dè dặt xoa bóp bụng, nhưng phát hiện nó bắt đầu trở nên cứng rắn.

Một trận đau đớn qua đi, Thần lục lọi vào nhà cầu, khi cậu cởi ra quần lót, một vết máu màu đỏ nhạt đập vào mi mắt, cậu biết, thấy đỏ, bọn nhỏ không kịp đợi muốn đi ra.

Khi Thần thật vất vả trở lại trên giường nằm xuống, một trận đau mới lại đến, cậu nắm chặt lấy khăn trải giường dưới người, cắn môi, cố gắng không để cho thân thể mình run rẩy.

Trong đầu Thần nghĩ: Con a, chờ một chút, ba không nghĩ đánh thức một người ba khác của con, chờ một chút, đến khi trời sáng, ba nhất định để cho bọn con thuận lợi ra đời… Bất tri bất giác, Thần lại ngủ đi.

Lại không biết qua bao lâu, trận đau lần nữa làm Thần tỉnh lại, cậu rất rõ ràng cảm giác được vị trí bọn nhỏ di chuyển xuống dưới, cậu vốn còn muốn cắn răng kiên trì một đợt này, nhưng lần đau này nhưng chậm chạp không rút đi, Thần cảm thấy mình liền muốn không nhịn được, lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, bụng cũng càng thêm trụy xuống, cậu cảm thấy một giây kế tiếp mình thì có thể sẽ kêu thành tiếng.

Thần trở mình, đối lưng với chồng yêu, Thần cắn chặc chăn, liền lại cũng không nén được, “Ngô. . . Ngô. . .”

‐------------------‐---------------------------------‐-------------------

Chương 2

Editor: Sakura Trang

Cậu kẹp chặt hai chân nghĩ muốn ngăn cản cảm giác trĩu đau trong bụng, nhưng mà cậu đánh giá thấp lực lượng của hai đứa bé, cung lui vừa tới, chỉ cảm thấy bụng dưới giống như là bị người nện, Thần vẫn là không nhịn được, nhẹ giọng kêu đau đi ra “Ách —— “

Huyễn chợt thức tỉnh, “Thần? ! Em làm sao? Có phải muốn sinh hay không? !”

“Vẫn là làm anh thức a. . . Không có gì đáng ngại. . . Chính là bụng có chút khó chịu. . . Cách sinh còn có một đoạn thời gian đâu. . . Huyễn anh ngủ hồi nữa đi. . .”

Thần che giấu chuyện mình đã thấy máu.

“Đứa ngốc. . . Em rõ ràng là bộ dáng đau đớn rất lâu, tại sao không gọi tỉnh anh? !”

“Em nhìn anh quá mệt mỏi. . . Ách. . . Muốn cho anh. . . Ngủ nhiều một hồi. . . Ừ. . .”

Huyễn đau lòng ôm lấy người yêu đang đau đớn, thai bụng chạm vào bụng của Huyễn, bọn nhỏ làm động để cho Huyễn ý thức được, trước mắt Thần thừa nhận nhất định so với trong tưởng tượng của anh còn nhiều hơn.

Trận đau vừa qua đi, Huyễn liền lái xe đưa Thần đi bệnh viện đợi sinh.

Thần ngồi ở ghế cạnh tài xế, hai tay ôm chặt lấy bụng, chịu đựng lại một lần nữa đến trận đau, “Ách a. . . Hô. . . Hô. . . Ách. . . A. . . Bên dưới. . . Thật là đau a. . . Thật là đau. . .”

Nghe được Thần kêu kêu đau, trong lòng của Huyễn không kìm được hoảng loạn lên, anh nhớ tới bác sĩ đã từng nói xương chậu của Thần hơi nhỏ so với người khác, bọn nhỏ vào lúc lâm bồn cũng muốn thống khổ nhiều lắm, bất tri bất giác, cầm chặt tay lái đã phủ đầy mồ hôi, anh chỉ hy vọng bác sĩ nói loại tình huống đó không muốn xảy ra.

Đến bệnh viện, y tá khi biết Thần đã kéo dài trận đau bốn năm giờ liền kiểm tra cửa tử cung cho cậu, vẻ mặt lại đột nhiên trở nên nghiêm túc, bà xoay người nói với Huyễn: “Cậu chă sóc người yêu kiểu gì vậy?! Song thai đau bốn năm giờ mới đưa tới bệnh viện! Của tử cung của cậu ta vốn là hơi nhỏ, không biết còn muốn dày vò bao lâu mới có thể mở hết, bây giờ lại thấy máu nữa…”

Huyễn nào còn có quan tâm nhiều như vậy, anh chỉ biết là Thần trong ngực đang bị trận đau mãnh liệt hành hạ, một khuôn mặt tuấn tú đã sớm mất hết màu màu, Thần nắm chặt tay của Huyễn, nói với y tá: “Không trách anh ấy… Ách. . . Là chính tôi. . . Chính tôi. . . Không chú ý. . . Ách a. . . Giúp tôi tay ta. . . A. . . Mau cứu bọn nhỏ. . . A đau. . .”

Lại một đợt đau tấn công tới, Huyễn chỉ có thể từ lực đạo trên tay kéo căng khi Thần nắm chặt mình để đoán được bây giờ cậu đang bị tội như thế nào.

Bệnh viện quy định, cửa tử cung chưa mở không thể vào phòng giải phẫu, y tá để cho Huyễn đỡ Thần ở hành lang đi một chút, giúp tăng nhanh miệng tử cung mở rộng, để cho bọn nhỏ sớm một chút nhập bồn.

Bụng to lớn trĩu ở trước người, Thần rõ ràng cố hết sức nhiều hơn so với những ph sinh phu khác, một cái tay của cậu được Huyễn đỡ chắc, một cái tay khác nâng bụng trĩu đau không dứt không ngừng vẽ vòng đấm bóp.

“Huyễn… Em thật là đau… Em không đi nổi nữa…”

Đi lại khiến bọn nhỏ không ngừng chèn ép cửa tử cung, để cho Thần cảm thấy xương chậu của mình có thể nhanh muốn nứt ra, nửa đường có mấy lần Thần cảm thấy mình nhanh muốn không chịu nổi, Huyễn liền lập tức đỡ cậu ngồi xuống, thay cậu đấm bóp bụng, ôm chặt cậu, nói cho cậu bọn nhỏ cũng nhanh muốn ra đời, đi tới lui dừng một chút, Hành lại dài không đến một trăm mét bị hai người đi mất hơn bốn mươi phút.

Bụng trĩu xuống cảm giác đau đớn càng rõ ràng, hai chân của Thần đã không thể an ổn bước đi, mỗi lần đi một bước cũng đang đau đớn đến run rẩy. Mới đầu là Huyễn đỡ Thần, mà bây giờ Thần gần như toàn bộ đều tựa vào trên người của Huyễn, y tá tới kiểm tra sau lắc đầu một cái: “Sản phu cung lui lực độ không đủ, tốc độ miệng tử cung mở ra quá chậm, chuẩn bị thuốc trợ sản.”

Thần bị đưa vào phòng giải phẫu, Huyễn không cách nào đi vào, chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng cầu nguyện vì người yêu.

“Ách. . . A. . . Thật là đau. . . Thật là đau a. . . Huyễn. . .”

Thuốc trợ sản bắt đầu có tác dụng, miệng tử cung của Thần đang nhanh chóng mở ra, không có người yêu bầu bạn, đau đớn trở nên khó mà chịu đựng. Huyễn nghe thấy Thần kêu đau, đau lòng tột đỉnh, “Thần… Em nhất định phải kiên trì, bọn nhỏ, đi ra nhanh lên một chút đi, đừng hành hạ ba nữa, em ấy đã chịu quá nhiều quá nhiều khổ…”

Như là nghe tiếng lòng ba, bào thai bắt đầu di động xuống sản đạo, Thần chỉ cảm thấy trong bụng như có một vật lớn kéo nội tạng giãy giụa xuống dưới, rất đau, nhưng không nhịn được dùng sức xuống dưới, “A. . . Thật là đau. . . Bọn nhỏ. . . Ừ. . . Ừ a. . .”

Hai tay của cậu không ngừng vuốt lên hai bên bụng, nghĩ muốn cho bọn nhỏ đi ra nhanh lên một chút, nhưng tốn công vô ích, “Ừ a. . . A. . . Thật là đau. . . A —— “

Đột nhiên, Thần phát ra một tiếng hét thảm, sau đó liền hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nhanh chóng kiểm tra phát hiện, xương chậu của Thần đã mở ra hoàn toàn, nhưng so với sinh phu khác vẫn là hơi nhỏ, lại bởi vì nước ối còn không có vỡ, bào thai không tìm được cửa ra liền bắt đầu rút về, mấy vị bác sĩ sau khi thương lượng quyết định tiến hành áp bụng với Thần.

“Ách. . . Ách a. . . Không muốn. . . A a. . . Tôi không chịu nổi. . . Bụng của tôi. . . A. . .”

Bụng đau làm Thần tỉnh lại, theo “Phốc thử ” một tiếng, nước ối màu vàng chảy ra từ sản đạo, đau đớn một cái chớp mắt không có kẻ hở, sản trình của Thần chính thức bắt đầu.

“A. . . A. . . Huyễn. . . Em thật là đau a. . . Huyễn anh ở đâu. . . Huyễn. . . A. . . Thật là đau. . .”

Đột nhiên xuất hiện mãnh liệt đau đớn nhanh phải đem Thần đánh sụp, cậu nằm ở trên giường sinh sản, tê tâm liệt phế kêu tên của người yêu, mà ngoài cửa, lòng bàn tay của Huyễn đã nắm chặt ra mồ hôi, “Thần, nhất định em phải sống a…”

Người đàn ông anh yêu thương đang vì anh chịu đụng đau đớn khi đẻ con, mà anh nhưng cái gì cũng làm không được, chỉ có thể quanh quẩn ở ngoài cửa.

‐------------------‐---------------------------------‐-------------------

Chương 3

Editor: Sakura Trang

“Dùng sức! Lại dùng sức! Lập tức có thể thấy đầu của đứa bé rồi!”

Bác sĩ khích lệ Thần, hướng dẫn cậu sinh nở như thế nào cho chính xác.

“Ách a. . . Ừ. . . Ừ. . . Hô hô hô. . . Ừ. . . Ách. . . A. . . Không được. . . Thật là đau. . .”

“Đúng đúng đúng! Chính là như vậy, một lần nữa, dùng sức!”

Như vậy lặp đi lặp lại mấy mươi lần, đầu của đứa bé thành công xuất hiện ở cửa sản đạo, nhưng thể lực của Thần cũng đã đạt đến cực hạn, tóc trên trán của cậu ướt đẫm mồ hôi dính vào da, đôi môi khô khốc không có chút sắc máu nào, “Mệt quá. . . Tôi. . . Không khí lực. . .”

Thần đột nhiên nản lòng để cho bác sĩ cảm thấy khó giải quyết, bởi vì đầu của thai nhi thật vất vả ló ra cũng ngưng di chuyển, bác sĩ lo lắng tiếp tục như vậy thai nhi sẽ rút về thậm chí tới đưa đến nghẹt thở, vì vậy nói với Thần: “Cậu nghe tôi nói, con của cậu bây giờ ở trong trạng thái vô cùng nguy hiểm, cậu nhất định phải giữ vững thanh tỉnh, phối hợp dùng sức với chúng tôi, kiên trì, bọn nhỏ cần cậu!”

Khi biết hài tử gặp nguy hiểm, Thần bắt đầu miệng to hô hấp, hai tay nắm chặt khăn trải giường dưới người “Hắc. . . Hắc. . . Tôi có thể. . . Ừ. . . Ừ a. . .”

Mượn Thần dùng lực xuống dưới, bác sĩ đưa tay đặt lên đỉnh bụng của cậu, ấn xuống dưới, “Ách a —— a a a a ——! ! !”

Bụng tròn trịa chợt ưỡn cao, cho đến cảm giác một vật thể nóng bỏng từ dưới người lao ra, mới nặng nề ngã về trên giường, cảnh trước mắt từ mơ hồ đến bóng tối.

Trong phòng sinh vang lên tiếng khóc trẻ con, Huyễn từ trên ghế ngoài cửa đứng bật lên, đó là con của cậu và Thần.

Bên trong phòng sinh, trong lúc bác sĩ đang xử lý vết máu trên người đứa bé thứ nhất, một y tá nhưng không kìm được kêu lên một tiếng: “Thể lực sinh phu không tốt đã hôn mê, nhưng bào thai trong trong bụng là thai ngang, sợ rằng…”

Thần mặc dù đã bất tỉnh nhân sự, nhưng bụng vẫn cao to như cũ không ngừng nhúc nhích, cung lui vẫn đang tiếp tục, đứa bé thứ hai cũng không kịp chờ đợi nghĩ muốn đi tới trên đời này, không biết làm thế nào tùy với lúc đẩy bụng sinh đứa bé thứ nhất, nhường chỗ để thai nhi thứ hai vốn là từ thai chính biến thành thai ngang, mà lúc này thân thể của Thần nhưng không biết có thể bình yên chống được sinh ra đứa trẻ này hay không.

Bầu không khí trong phòng sinh lại một lần nữa ngưng trọng, có một y tá đề nghị: “Nếu không, để cho người nhà sản phu vào đi, cũng có thể khích lệ cậu ta một chút…”

Cửa phòng sinh mở ra, Huyễn vọt vào, anh không kịp ôm một cái đứa trẻ Thần vừa mới sinh ra, chẳng qua là nhìn người yêu bụng cao vút nhưng hôn mê bất tỉnh, đau lòng cầm chặt tay của cậu, “Thần. . . Em tỉnh lại đi . . . Chúng ta có con trai. . . Thần. . . Đừng ngủ mất, chịu đựng. . .”

Nghe được người yêu kêu gọi, kéo căng Thần yếu ớt tỉnh lại, cậu lúc này, giống như là bị người vớt lên từ trong nước vậy, cả người ướt đẫm, mắt thấy chồng quỳ xuống mép giường sinh cầm tay mình, tất cả đau đớn và ủy khuất cũng hóa thành nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, nhưng cậu vẫn kéo ra nụ cười: “Huyễn. . . Mệt quá a. . . Em một chút sức lực… Cũng không có… Anh đã ôm qua con chưa…”

Huyễn đang chuẩn bị lắc đầu, nhưng nhìn thấy chân mày của Thần từ từ nhăn lại, “Ách. . . Ách a. . . Bụng. . . lại. . .”

Bác sĩ vội vàng kiểm tra bụng cho cậu, sau đó nói cho Huyễn tình huống nguy hiểm cậu đang gặp phải, lời còn chưa dứt, chỉ nghe Thần rên rỉ một tiếng “A. . . Hô. . . Hô. . . Hô. . .”

Cậu miệng to thở hổn hển, ánh mắt nhìn chăm chú vào Huyễn, phí sức chống lên nửa người trên, “Em muốn con… . . . Ách. . . Nếu như có chuyện. . . Đừng để ý em. . . Cứu con. . . Ách a. . . Huyễn. . . Không có con. . . Em. . . Em tình nguyện đi chết. . . Ừ. . . A. . .”

Nghe được Thần nói coi như liều mạng cũng muốn sinh ra con, một chớp mắt kia tim Huyễn như bị đao cắt, anh hy vọng trở lại cái đêm khuya năm tháng trước, anh hy vọng mình có thể giữ vững để cho Thần nạo thai, anh thậm chí hy vọng mình không để cho Thần có bầu, như vậy những thứ đau khổ này cũng sẽ không thêm ở trên người của Thần.

“A —— “Bỗng dưng, vừa một tiếng thét chói tai kêu trở về suy nghĩ của Huyễn, hai tay của Thần tránh thoát Huyễn, lúc này đang đặt lên hai bên bụng, khuỷu tay chỉa vào giường sinh, eo chợt dùng sức ưỡn cao, sau đó mất sức ngã về trên giường.

“Thật là đau. . . A. . . Em không chịu nổi. . . Cứu. . . Cứu em . . . Cứu con. . .”

Môi của Thần đã trắng bệch, mới vừa rồi kiên định cũng đã sớm không còn tồn tại, cậu cực kỳ khó khăn thở gấp, hai tay cũng dần dần không có lực lượng. Bác sĩ nói cho Huyễn, bây giờ bọn họ sẽ chỉnh thai cho chính lại, quá trình có thể sẽ có chút đau đớn.

Huyễn đỡ nửa người trên yếu ớt vô lực của Thần dậy, ôm lấy từ phía sau lưng, nắm chặt tay cậu.

“A ———— không muốn. . . A —— thật là đau. . . A ———— “

Cưỡng ép thay đổi vị trí của thai nhi đối với Thần đã một cái chân bước vào quỷ môn quan mà nói không thể nghi ngờ là một cái bạo kích, trong giây phút bác sĩ đem đầu của thai nhi đẩy đi xuống dưới, vẻ mặt Thần đã trắng bệch như tờ giấy, đầu chợt ngửa về sau, cả người run rẩy phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, cậu chỉ cảm thấy có một đôi tay mạnh mẽ có lực khuấy không ngừng nghỉ trong bụng cậu.

Huyễn hôn mặt của Thần, hai người ướt đẫm mồ hôi, nước mắt lăn lộn chung một chỗ, anh chỉ hận mình không cách nào thay Thần chia sẻ những thứ hành hạ này. May mắn chính là, chỉnh thai thành công lại nhanh chóng, chỉ nghe tiếng y tá vui mừng “Thấy đầu của đứa bé rồi! Nhanh lên dùng sức! Đứa bé lập tức có thể đi ra!”

Huyễn cũng lên tinh thần “Thần. . . Em chống đỡ, kiên trì một chút nữa, con của chúng ta liền muốn giáng sinh!”

Hai câu này, cứng rắn kéo Thần đã ngất đi về, kéo dài gào thét khiến cho dây thanh của cậu đã xé, cậu tựa vào trên vai của Huyễn, dùng tiếng cực kỳ bé nhỏ nói: “”Huyễn. . . Em thật… Thật… Không sinh được… Em . . . . Thật xin lỗi. . . Anh và con… Mổ bụng đi… Em coi như. . . Chết. . . Cũng không thể. . . Mang theo con… Anh phải. . . Nuôi lớn bọn chúng. . . Ách. . . Cực khổ. . .”

“Em ở nói bậy gì đó?! Thần, em nghe đây, anh không thể mất đi em, bọn nhỏ cũng không thể không có em, anh biết… Em rất đau rất mệt mỏi, nhưng chúng ta đã giữ vững lâu như vậy, em mang thai mấy tháng này khổ cực, cũng liều mạng để sinh bọn chúng ra, anh đều biết đều biết, van cầu em, nếu như em yêu bọn chúng, xin hãy bảo vệ bọn chúng cả đời, có anh bên em, Thần… Anh yêu em!”

Tay vốn vô lực đột nhiên nắm chặt, khuôn mặt đã sớm xanh nhíu chặt lại một chỗ, Huyễn biết lời mình tạo nên tác dụng, bây giờ Thần đã không cách nào nghỉ ngơi, Huyễn chỉ có thể thông qua lực đạo truyền qua tay để cảm nhận những đau khổ mà Thần đang nhận, “Ách. . . Ách. . .”

Ước chừng qua hai mươi mấy giây, hoặc như là qua hai mươi mấy năm, người trong ngực hoàn toàn mất sức lực, hai mắt trợn một cái ngất đi, Huyễn mờ mịt ngẩng đầu, thấy trong tay y tá nhiều hơn một đứa trẻ dính đầy vết máu…

Trai gái song toàn, Thần cũng ngủ mê man ngày sau tỉnh lại, Huyễn hôn trán của cậu, mặt của cậu, cổ của cậu, anh thề, đời này, đời sau, vĩnh viễn chỉ mãi yêu Thần của anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net