Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Sakura Trang

Trí Vũ một tay chống đỡ eo đang đau nhức, một tay nâng chiếc bụng nặng nề chậm rãi tản bộ ở ven bờ hồ xinh đẹp. Mấy ngày liên tiếp có mưa nhiều chăm sóc cho vùng đất này, cây cối trở nên tươi tốt, sinh trưởng khỏe mạnh, kết hợp với nước chảy róc rách trong hồ nhỏ cho thấy một nơi tràn đầy sự sống. Hài tử của mình sẽ ở được sinh ra trong mùa mưa như vậy, sẽ là một việc hết sức vui vẻ thoải mái.

Duật Kính vô cùng cẩn thận đi bên cạnh "lão bà" đại nhân nhà mình, chỉ e y một chút không cẩn thận, vấp ngã lên nền cỏ trơn trượt này. Được chỉ thành hôn, thanh mai trúc mã, vừa mới thành thân, vừa vui vẻ tổ chức xong tiệc rượu, không quá hai tháng, Trí Vũ có thai. Điều này làm cho hai vị lão nhân trong nhà sao có thể không vui, không mọi cách sủng ái. Làm nhà giàu bá cứ một phương, lập tức sắp xếp cho bọn họ đến một nơi sơn thanh thủy tú "thế ngoại đào viên" ngăn cách với bên ngoài cẩn thận nuôi thai.

Thuốc bổ từng xe từng xe vận chuyển đến, dược đại phu kê cũng không ngừng chuyển đến, ngày gần đây mới đến, nghe nói là ngự y chuyên đỡ đẻ cho nam phi trong cung. Mọi thứ đều được chuẩn bị sẵn sàng, nhưng bụng Trí Vũ lại không có động tĩnh, ngày sinh đã quá hai mươi ngày so với dự tính, vẫn không chút dấu hiệu sắp sinh nào.

Chắc là do cục cưng đợi trong bụng mẫu thân rất thoải mái, ngay cả máy thai cũng rất lười biếng. Sang ngày hai mươi mốt đại phu thảo luận một lúc lâu, cuối cùng định ra kế hoạch, ban ngày để cho bọn họ đi lại nhiều hơn, hít thở không khí mới mẻ, buổi tối lại làm nhiều vận động, trợ giúp mở rộng sản đạo giúp sinh sản. Vì vậy, trời vừa tối, hai người trẻ tuổi được dịp làm thỏa thích.

Trí Vũ vốn sinh ra nhỏ gầy, uống nhiều thuốc bổ như vậy, tất cả đều cho hài tử, sờ lên người càng làm người ta lo lắng. Hiện tại bụng lại to như vậy, liền có vẻ càng thêm nhỏ gầy, đi chưa được mấy bước liền có vẻ không chịu được, đang ôm bụng dừng lại nghỉ ngơi một chút.

Duật Kính thấy thế thì theo chăm sóc, tay kéo lấy hông mập mạp của y, chia sẻ một ít trọng lượng trong bụng hài tử. Hắn vốn không muốn để y phải khổ cực như vậy, khi mới có thai thì nôn nghén vô cùng nặng, vẫn duy trì liên tục đến gần năm tháng mới chuyển biến tốt đẹp. Thấy y cuối cùng cũng có thể ăn gì đó, bù lại được một chút thì tất cả lại cho hài tử hấp thụ. Mỗi ngày nhìn y cau mày thừa nhận áp lực từ nhiều phía, bản thân thật muốn đứng ra hét lên một câu "Hài tử không có động tĩnh không phải lỗi của y! Lúc nào đến thì sẽ đến!" Chỉ là đại phu nói, nam nhân sinh con vốn không thể so với nữ tử, thai đầu lại thường càng khó khăn, hơn nữa y xương chậu nhỏ hẹp, mẫu thể nhỏ bé yếu ớt, thai nhi lại phát triển cực kì khỏe mạnh, nếu cứ để lâu ở trong bụng, lúc sinh sản sẽ càng khó khăn nguy hiểm. Hắn chỉ có thể nén giận, chỉ biết cầu tiểu tử kia hãy ra đời nhanh một chút.

"Thế nào? Có mệt mỏi hay không? Nếu không chúng ta trở về đi. Ta đỡ người lên xe ngựa nghỉ ngơi một chút?" Duật Kính cẩn thận giúp y vén gọn tóc trên trán bị gió thổi loạn.

Không biết có phải ảo giác hay không, Trí Vũ thấy hài tử trong bụng động đậy, không muốn bỏ qua cơ hội này, hít sâu một hơi, đỡ lấy hông đau nhức từ lâu một tay khó có thể chống được. Vận động trên giường mỗi tối vốn đã vượt qua khả năng chịu đựng của y, huống chi lại đang sắp đến thời gian lâm bồn. Ngón tay mảnh khảnh hơi xòe ra, ôn nhu vuốt ve chiếc bụng to lớn nhô lên, "Đi tiếp một chút đi, ta muốn đi loanh quanh một chút ở rừng cây bên kia."

Duật Kinh hiểu y muốn nhanh chôóng sinh sản, cũng muốn giúp y nhanh khỏi hoàn cảnh lúng túng khó chịu này, nên không kiên trì nữa. Sau khi lệnh xe ngựa lại đây, chỉ mang theo một ngự y và một hạ nhân, đỡ lấy Trí Vũ, đi qua cầu đá nhỏ, chậm rãi đi vào trong rừng cây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net