Thuần Tình Nha Đầu Hoả Lạt Lạt_ Edit version_Chương 443: "Sản phẩm" giả mạo?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit by:minhanh

" Thế nhưng mà Phong tiên sinh thật sự đẹp trai quá đi!"

" Đẹp trai thì được cái gì! Cô nhìn xem Phong tiên sinh kia có cô vợ tố chất kém như thế. Thật là ghê tởm!"

A....

Đứng một bên nghe những nhân viên kia thay phiên nói xấu Phong Thần Dật và chính mình, Lạc Dao Dao thật sự muốn khóc.

Tên khốn Ngự Ngạo Thiên kia, hắn có còn là người không vậy? Tại sao lại có thể giảo hoạt như thế?! Không muốn tạo cho Thần Dật một chút hình tượng tốt đẹp thì cũng không nên bêu xấu anh ấy chứ!

Sau khi vội vàng lựa chọn một bộ dạ phục thật đẹp cho buổi họp hằng năm, Lạc Dao Dao mang theo khuôn mặt xám xịt rời khỏi cửa hàng.

Đứng trước cửa cửa hàng, Lạc Dao Dao ngước đầu nhìn cổng lớn... Ai! Sau khi trở về vẫn là nên nói với Thần Dật một tiếng rồi bỏ luôn cửa hàng này đi, thật mất mặt mà!

"Bảo bối!"

Lạc Dao Dao nương theo âm thanh kia, quay lại thì thấy Ngự Ngạo Thiên tà tà cười dựa vào cửa lớn.

Tên khốn!

Hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái, Lạc Dao Dao mang theo đồ vật quay đầu bỏ đi.

Đúng lúc này....

" Ai da...!" Cô và người đàn ông phía sau cùng một lúc va vào nhau, cả người liền ngã trên mặt đất.

A!

Bụng dưới truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, khuôn mặt Lạc Dao Dao thoáng chốc căng thẳng, thống khổ ôm kín bụng.

"Cô gái, cô có sao không?!"

"Dao Dao". Đứng trước cổng lớn của cửa hàng, Ngự Ngạo Thiên thấy vậy liền vội vàng chạy đến bên cạnh Lạc Dao Dao.

A....

Lạc Dao Dao tận lực dặn dò chính mình phải thả lỏng, vẻ mặt cô kinh hoàng, mở to hai mắt nhìn.

"Bụng! Đau?!"

Giọng nói trầm thấp của Ngự Ngạo Thiên truyền đến bên tai Lạc Dao Dao, cô cúi đầu, nhìn bàn tay đang đặt trên bụng, cô vội vàng buông tay:" Không...không có việc gì!"

"Vậy tại sao em lại ôm bụng?!"

" Mới vừa bị va vào bụng,...có chút đau thôi...! Bây giờ đã không đau nữa!"Hoảng hoảng loạn loạn giải thích xong, Lạc Dao Dao kiềm chế cơn đau từ bụng truyền đến rồi nhanh chóng đứng dậy.

Ai ngờ, Ngự Ngạo Thiên một tay liền ôm ngang cô lên.

"Anh làm cái gì?!"

"Không phải em nói bị va vào bụng sao! Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút!"

"Không cần! Không cần!"Buông tôi ra, không phải đã nói rồi sao? Đã hết đau rồi!"

"Không đau cũng phải kiểm tra một chút!"

"Buông tôi ra, dù có bị gì thì tôi cũng sẽ tự đi kiểm tra, không cần đến anh!"

Ngự Ngạo Thiên dường như không quan tâm đến lời nói của cô, chỉ một mạch bước nhanh về phía ven đường. Nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Lạc Dao Dao, hắn lạnh lùng nheo mắt:" Em khẩn trương như vậy làm gì?!"

"Lộp bộp!" Tâm hơi run run, Lạc Dao Dao dường như phát điên liều mạng giãy giụa:"Buông tôi ra!"

"Két..."

Trong không khí giằng co kia, một chiếc Lincoln ngừng trước mặt bọn họ.

Cánh cửa xe mở ra, Hắc Viêm Long cười lạnh bước tới:" Tôi cứ cho rằng mình đã nhìn lầm. Không ngờ quả thật là Ngự tổng cùng Phong thái thái."

Con ngươi màu đen kia khẽ quét qua hai người:"Phát sinh chuyện gì?"

"Phong thái thái vừa bị đụng, bụng đau!"

"Tôi đã không còn việc gì!"

"Phong thái thái, mặc kệ không còn chuyện gì, thế nhưng Ngự tổng quả thực suy nghĩ vô cùng chu đáo, chúng ta hẳn là cũng nên đến bệnh viện kiểm tra xem." Hắc Viêm Long chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ, con ngươi màu đen chợt loé, một phen ôm lấy Lạc Dao Dao từ tay Ngự Ngạo Thiên:" Thế nhưng vẫn là để tôi mang cô ấy đến bệnh viện đi!"

Ngự Ngạo Thiên nheo nheo mắt, bàn tay đã nắm chặt thành nắm đấm:" Vậy, làm phiền anh rồi, Hắc tổng!"

"Hẳn là vậy!" Hắc Viêm Long vẫn duy trì bộ dáng tao nhã tươi cười, đem Lạc Dao Dao ôm vào trong xe.

"Phù..." Tức khắc, Lạc Dao Dao thở dài nhẹ nhõm một hơi, toàn bộ nỗi lo đều biến mất, thật không biết nếu như hôm nay Hắc Viên Long không đi ngang nơi này thì hậu quả sẽ như thế nào!

Ngự Ngạo Thiên đứng ở bên đường dần dần biến mất khỏi tầm mắt Lạc Dao Dao.

Lạc Dao Dao ôm bụng, hai hàng lông mày gắt gao chau lại. Như thế nào mà lần này lại đau lâu đến như vậy?!  

"Đau lắm sao?!" Hắc Viêm Long vẻ mặt nghi hoặc im lặng suốt dọc đường, đến bây giờ mới mở miệng.

" Ừ...!" Lạc Dao Dao vô lực gật đầu.

"Lão Lưu, lái xe về nhà!"

"Vâng! Đại thiếu gia!". Người lái xe nhanh chóng quay đầu xe lại theo lệnh Hắc Viêm Long.

Lạc Dao Dao mờ mịt nhìn về phía Hắc Viêm Long.

"Tôi có một người bạn hiện tại đang ở chung nhà, cậu ta y thuật cũng không tệ, chúng ta thử nhờ cậu ấy xem xem!"

"Không!Không cần! Tôi đến bệnh viện là được rồi!" Lạc Dao Dao khẩn trương vẫy vẫy tay.

Hắc Viêm Long không để bụng, cười thấp nói:" Cô từ nơi này đến bệnh viện ít cũng mất 20 phút, nhưng nhà tôi...". Hắc Viêm Long duỗi tay chỉ chỉ phía ngoài cửa sổ:"Ở ngay bên kia!"

Nhìn xuyên qua cửa sổ xe, Lạc Dao Dao liền thấy cả một dãy biệt thự hùng vĩ nối tiếp nhau, kéo dài đến hơn 10 mét.

Cũng không có sai biệt lắm, chỉ 1 phút sau chiếc xe liền vào đến biệt thự Hắc gia.

Lạc Dao Dao toàn thân cứng đờ bị Hắc Viêm Long ôm xuống xe, khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt nay lại càng thêm nhợt nhạt.

Mở ra cửa lớn, đập vào mắt hai người họ đầu tiên chính là...

Một mảnh trống rỗng...

Không có nội thất, không có giúp việc, chỉ có một chiếc sofa đơn giản cùng bốn bức tường mà thôi. Căn nhà này so với Hắc Viêm Long xưa nay thích phô trương lại hoàn toàn đối lập nhau. Không nghĩ tới, nhà anh ta cũng sẽ thanh lãnh và đơn giản như vậy!

"Băng Dạ! Băng Dạ!"

"Băng Dạ?!" Vừa nghe đến cái tên này, Lạc Dao Dao suýt chút nữa đã ngất xỉu. Không lẽ Băng Dạ không có rời Trung Quốc mà vẫn luôn ở lại nhà Hắc Viêm Long sao?!

Vậy không lẽ người bạn biết chút y thuật kia của Hắc Viêm Long lại chính là Băng Dạ?!

A.. cũng đúng, Băng Dạ thân là hộ vệ của người thừa kế Á Tư Lan Quốc thì nhất định cũng là một người toàn năng, nhưng mà vấn đề.....

Kêu Băng Dạ khám bệnh cho mình, có phải là quá khéo hay không?!

Bản thân Lạc Dao Dao còn chưa biết nên làm gì, Băng Dạ đã từ một căn phòng trên tầng 2 bước ra, mặt không biểu tình nhìn xuống phía dưới.

"Chuyện gì?!"

"Bạn tôi bị ngã, hiện tại bụng bị đau, cậu xem giúp cô ấy một chút !"

Đôi mắt Băng Dạ lúc này không có chút hơi ấm nhìn thẳng vào Lạc Dao Dao, đôi đồng tử màu hổ phách thoáng chốc xoẹt qua một tia sáng.

Bên trong phòng ngủ thanh lãnh vẫn là bốn bức từng lạnh lẽo cũng với chiếc giường đệm lạnh băng.

Lạc Dao Dao mặt không biểu cảm dựa vào đầu giường, nháy mắt cảm thấy bản thân mình giống như đang ở trong bệnh viện. Đặc biệt, Băng Dạ đang xem bệnh cho cô cũng chẳng có chút biểu cảm nào trên mặt.

"Thế nào? Băng Dạ, cô ấy không sao chứ?!" Thấy Băng Dạ yên lặng bắt mạch cho Lạc Dao Dao, Hắc Viêm Long liền vội vàng dò hỏi.

Băng Dạ trầm tư một lát, con ngươi màu hổ phách không chút độ ấm kia gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Dao Dao .

Lạc Dao Dao gục đầu xuống, biết rõ việc mình mang thai đã không thể giấu nữa.

"Không có việc gì. Chỉ là động thai mà thôi."Băng Dạ ném xuống những lời này. Sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng.

"Cô mang thai ?! Tại sao không nói sớm, việc này Thần Dật đã biết hay chưa?!" Lạc Dao Dao ngẩng đầu, đối diện với Hắc Viêm Long đang mỉm cười. Cô lại một lần nữa cúi thấp đầu xuống. Nên nói cho Hắc Viêm Long như thế nào đây?!

Có lẽ, đối mặt với tâm tư tỉ mỉ của đàn ông, với hành động này của mình, chắc hẳn Hắc Viêm Long cũng đã hiểu được mọi chuyện rồi.

Quả nhiên, nét tươi cười trên mặt Hắc Viêm Long liền nhanh chóng biến mất, đôi đồng tử màu đen kia chợt loé:" Con của Ngự Ngạo Thiên?!"

Cách nói chuyện của Hắc Viêm Long vẫn như cũ, vẫn là nói trắng ra như vậy!

Lạc Dao Dao trầm mặc gật đầu.

Hắc Viêm Long bước nhanh tới ngồi trước mặt cô:"Chuyện này Thần Dật đã biết chưa?!"

"Rồi..."

"Cậu ta..."

"Anh ấy nói tôi chỉ cần sinh đứa bé này ra, anh ấy sẽ chăm sóc nó thật tốt!"

"Không! Không bao giờ có chuyện đó!" Hắc Viêm Long kiên quyết phủ định:"Dựa theo tính cách của Thần Dật, cậu ta nhất định sẽ không cho phép đứa bé này được sinh ra! Cô chắc chắn cậu ta kêu cô sinh đứa bé ra, còn nói.... sẽ chăm sóc tốt cho nó?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net