Chap 15: Chạm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày sau

Hôm nay bà Phú có công chuyện đi lên tỉnh nên ở nhà chỉ còn cô và cậu. Cậu thì buồn chán ra mặt, cậu muốn rủ thằng Thành với con Huệ đi chơi nhưng không biết Huệ có rảnh chưa, đang ngồi ủ rủ trước thềm thì Thành chạy về nói hôm nay Huệ rảnh. Nhớ lại bữa trước Hạnh Thuý nói muốn đi chèo xuồng thì cậu vội vàng chạy vô nhà nói với cô rồi kéo cô đi qua nhà Huệ.

Do cậu kéo cô đi vội nên cô chưa kịp mang theo nón lá, nhìn lên trời cô thấy cũng không nắng lắm nên không quay trở lại lấy nón mà bước đi theo cậu. Đi tới nhà Huệ thì đã thấy Huệ đứng trước cửa đợi cô cậu, vừa thấy cô thì Huệ đã mỉm cười gật đầu chào.

"Cậu mợ ngồi nghỉ đợi em đi lấy mấy cái bánh bò để đem theo ăn nghen"

Ngồi nghỉ một lúc thì Huệ cũng đã gói xong bánh rồi cả bốn người cùng đi ra mé sông trước nhà để lên xuồng. Thành và Huệ xuống trước để đỡ cậu hai và cô xuống vì hai người chưa từng đi xuồng cho nên cần có người đỡ chứ không là xuồng lung lay sẽ té ngã.

Thành là nam cho nên không tiện đưa tay đỡ Hạnh Thuý vì vậy Huệ là người đỡ cô xuống, Huệ cẩn thận nắm lấy bàn tay cô để cô có thể vịn mà bước xuống xuồng. Lần đầu đi xuồng vì vậy lúc bước xuống không quen làm xuồng lắc qua lắc lại một chút, cô vừa sợ mà cũng vừa vui vì hoá ra đây là cảm giác ngồi trên xuồng. Khi ngồi xuống cô vẫn không quên cảm ơn Huệ vì đã đỡ mình

"Cảm ơn em vì đã đỡ tôi"

Huệ nở nụ cười tươi gật đầu với cô, do Huệ đang ngồi ở sau mũi xuồng nên ánh nắng chiếu rọi vào gương mặt làm cho nụ cười của Huệ trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết, bất giác nhìn thấy Huệ cười tươi như vậy trong lòng cô cũng vui theo. Bỗng Huệ nhìn thấy cô không có đội nón lá mà trời thì đã có nắng vì vậy Huệ mới lấy nón lá mình đang đội đưa cho cô

"Dạ có gì đâu mà mợ cảm ơn em, mà mợ ơi! Mợ lấy nón của em đội đi trời nổi nắng rồi đó"

Cô thấy Huệ đưa nón cho mình trong khi Huệ lại chịu đầu trần như vậy thì cô không muốn lấy, cô sợ Huệ sẽ bị say nắng mất

"Em đội đi đa, em ngồi ở đó nắng lắm, tôi ngồi đây dù sao cũng đỡ nắng hơn em"

Thấy coi bộ cô không muốn đội vì sợ mình chịu nắng nên Huệ đành can đảm liều một phen, Huệ đưa tay lấy nón lá trên đầu xuống rồi đội nó lên đầu Hạnh Thuý. Đang ngồi đợi cậu hai xuống thì thấy trên đầu mình có bóng mát cô chợt giật mình nhìn qua Huệ thì thấy Huệ đang cười cười với cô, thấy cô nhìn mình nên Huệ sợ cô đang giận vì dám tự ý lấy đồ của mình đội lên đầu cô như vậy nên cô không dám cười nữa

"Em xin lỗi mợ do em thấy trời nắng mà mợ từ đó giờ không có quen chịu nắng em lo mợ sẽ bị say nắng nên mới lấy nón đội cho mợ, mợ đừng có giận em nghen mợ"

Nghe Huệ nói vậy thì làm sao cô có thể giận được, thật ra cô không có giận chỉ là ngạc nhiên vì hành động của Huệ thôi. Cô khẽ gật đầu mỉm cười với Huệ khẽ nói

"Tôi không có giận gì em đâu đa, tôi sẽ đội nhưng chút nữa tôi sẽ trả lại nó cho em, em mới cần đội đó đa"

Huệ nghe cô không có giận mình thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Huệ sợ cô là thiên kim tiểu thư mà để đầu trần như vậy sẽ trúng nắng mà bệnh, còn Huệ thì từ nhỏ tới lớn chịu cực khổ quen rồi nên chút nắng này có là gì với cô. Nhìn thấy Thành đã đỡ cậu hai xuống xuồng rồi thì cô mới cầm mái chèo nhẹ đẩy vào mé bờ để lấy trớn cho xuồng đi.

"Cậu mợ ngồi chắc vào nghen"

Thành thì ngồi ở phía trước cũng cầm mái chèo để chèo phụ Huệ, nhờ có hai người chèo nên xuồng lướt đi trên mặt nước rất nhanh. Hạnh Thuý lúc này đưa mắt nhìn xung quanh, đối với cô mà nói thì đây là một trải nghiệm thú vị nhất từ trước tới giờ, được ngồi nhìn những đám lục bình trôi trên mặt nước được nhìn ngắm mây trời như vậy làm cho tâm hồn cô đỡ cô đơn lạnh lẽo hơn rất nhiều.

Còn cậu hai sau khi lên xuồng thì cũng hào hứng không kém gì cô, cậu hết hỏi cái này đến cái kia, chỉ hết cái này tới cái nọ. Xuồng vẫn đang lướt trên mặt nước bỗng cậu hai nhìn thấy một bông hoa mọc xen lẫn trong đám lục bình đang trôi gần chiếc xuồng, vừa thấy thì cậu đã nhào người qua một bên để hái cái bông mà không để ý là mình đang ngồi trên xuồng, do cậu hai đột ngột nghiêng người qua một bên nên chiếc xuồng lắc lư dữ dội làm nước tràn vào rồi lật xuống.

Mọi người không đề phòng trường hợp này xảy ra cho nên lúc cậu hai nhào người đã không kịp ngăn cậu lại nên theo quán tính khi xuồng lắc lư đột ngột mọi người không kịp phản ứng nên cả bốn người đều ngã xuống nước. Cậu hai không biết bơi nên khi ngã xuống cậu đã hoảng hốt vẫy vùng lung tung vì ngạt nước, còn cô từ nhỏ tới lớn chỉ có đi học rồi về nhà chứ cha má chưa cho cô đi sông nước bao giờ nên cô cũng không biết bơi.

Chỉ có hai người biết bơi đó là Thành và Huệ, Thành thì khó khăn lắm cậu mới ôm được cậu hai để kéo vào bờ, vào đến bờ thì Thành cũng đuối sức nhưng cậu cũng phải bơi ra để cứu mợ hai. Nhưng nhìn ra thì đã thấy Huệ đang ôm lấy cô bơi vào bờ nên Thành không bơi ngược ra mà quay sang xem cậu hai thế nào.

Thành chạy lại chỗ cậu hai xốc cậu dậy để nước tràn ra khỏi miệng, cậu hai ho sặc sụa mấy cái rồi tỉnh lại. Bên này Huệ cũng đã kéo được cô vô tới bờ, do cô không biết bơi nên lúc ngã xuống cũng uống không ít nước vì vậy cô cũng đang bất tỉnh. Huệ rất sợ cô xảy ra chuyện gì nên vừa xốc người cô vừa chảy nước mắt, thấy cô vẫn không có dấu hiệu trào nước ra ngoài Huệ càng thêm quýnh quáng không biết phải làm gì và tay chân cô cũng rối lên.

Thấy vậy Thành mới kêu Huệ thử thổi khí vào miệng mợ hai coi sao vì hôm trước cậu đi mua đồ cho bà Phú ở chợ thì nghe người ta nói khi người khác bị đuối nước thì thổi hơi vào miệng họ để nước trào ra mà Thành cũng nghe được đó là phương pháp bên Tây họ hay làm nên cậu giục Huệ làm theo cách đó.

Huệ lúc này vừa lo sợ mà chảy nước mắt đầy mặt, vừa nghe Thành nói vậy Huệ không chần chừ thêm mà áp môi mình lên môi cô thổi một hơi thật mạnh. Hết một hơi mà vẫn không thấy nước trào ra, Huệ luống cuống thổi thêm một hơi nữa. Huệ rất sợ cô xảy ra chuyện gì nên vừa thổi vừa thầm khấn vái trời Phật phù hộ cho cô.

Thổi đến hơi thức ba thì cô mới ho sặc sụa Huệ thấy cô ho như vậy thì liền đỡ cô ngồi dậy để nước trào ra ngoài, vừa vỗ vừa xoa lưng cô để cho cô đỡ sặc. Cô ho sặc sụa được một lúc thì cũng tỉnh táo trở lại, trong lòng cô hiện đang rất sợ nếu khi nãy Huệ không kịp đưa tay ôm lấy cô thì có lẽ cô đã chìm xuống đáy sông rồi. Huệ vẫn còn vỗ nhẹ lưng cô để cho cô dễ chịu, lúc này cô mới quay lại nhìn Huệ thì thấy trên mặt Huệ đã đầy nước mắt, cô khẽ mỉm cười muốn cho Huệ thấy rằng cô không sao

"Tôi không có sao, em đừng có khóc nữa đa"

Vừa nói cô vừa đưa tay lau nước mắt trên mặt Huệ, cô lại mang ơn em ấy nữa rồi. Những lúc cô gặp chuyện không hay thì em ấy đều có mặt đúng lúc cô thật sự biết ơn em ấy rất nhiều

"Cảm ơn em vì đã cứu tôi, em đừng khóc nữa mắt sẽ sưng đó đa"

Huệ thấy cô bình an thì cũng đỡ sợ, lúc nãy Huệ tưởng cô sẽ không tỉnh lại nữa thì Huệ biết làm thế nào để ăn nói với bà Phú. Với lại trong lòng Huệ cô là một người đặc biệt vì cô không có tính tình thiên kim tiểu thư mà lại đồng ý làm bạn với Huệ, thật sự Huệ quý mến cô lắm.

Cô sau khi lau nước mắt cho Huệ thì nhìn mới sực nhớ cậu hai, cô đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy cậu đang ngồi co ro vì lạnh. Thấy cậu bình an vô sự cô thầm cảm ơn trời Phật phù hộ chứ cậu mà có mệnh hệ gì thì người tội lỗi nhất vẫn là cô, do cô là người ngỏ ý muốn đi chèo xuồng.

Đứng lên đi về phía cậu cô nhẹ ngồi xuống bên cậu khẽ nói

"Anh lạnh lắm không? Em xin lỗi, bây giờ mình về nhà nghen"

Thấy cô xin lỗi mình thì cậu hai bèn nói

"Sao vợ xin lỗi, anh thấy cái bông đẹp định hái cho em mà hổng biết sao mần xuồng lật"

Nghe cậu nói vậy cô phì cười, cậu chỉ lớn xác thôi chứ tâm hồn vẫn là một đứa trẻ thích gì là phải làm cho bằng được. Ngồi được một lúc thì cô cũng đứng dậy với cậu để về nhà, may mắn là hôm nay bà Phú không có ở nhà nên chuyện cô và cậu bị té sông không bị phát hiện. Nhưng do mặc đồ ướt nên qua ngày hôm sau cô đã phát sốt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net