Chap 6: Giữa 🐰 và 🐨 là bao xa? (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Về đi, Doyoung." – Kim Junkyu lặp lại, đeo tai nghe lên, tỏ ý không muốn nói chuyện nữa.

Ánh sáng tím đỏ từ đèn led trong phòng Junkyu hắt lên sườn má Doyoung. Ngồi trên giường Junkyu, đối diện với bóng lưng của anh, cậu lặng người đi.

"Vậy, hyung ngủ ngon nhé.."

Thấy Junkyu không phản ứng lại, cậu khẽ cụp mắt xuống. Nhưng cuối cùng vẫn đợi được một tiếng "Ò " của Junkyu. Doyoung như đứa trẻ được tha lỗi mà mỉm cười ngọt ngào, khẽ khép cửa phòng lại đi ra ngoài.

Junkyu bên trong hiển nhiên chưa thể ngủ ngon được. Anh vò tóc, nhìn chăm chăm lên nóc giường. Chung quy Kim Junkyu vẫn không thể gay gắt với Doyoung, nhất là kể từ sau khi cậu bày tỏ tất cả tình cảm của mình. Anh thật sự rất bao dung Doyoung, thậm chí có phần nhỉnh hơn so với những thành viên còn lại trong Treasure. Kể cả khi cậu có quá phận như ban nãy, đến cuối cùng anh cũng không thể nào không mềm lòng mà tha thứ cho cậu. Chỉ là, anh không thể để chuyện như ngày hôm nay lặp lại nữa. Điều này nếu để công ty biết, cho dù họ có che giấu giúp em ấy, thì nó cũng sẽ gây rất nhiều cản trở cho cậu sau này...

Doyoung sau khi trở về phòng mình mới thật sự bình ổn được suy nghĩ. Ban nãy cậu quả thật không kìm được lòng mình mà suýt chút nữa đã cúi xuống hôn Junkyu, nếu anh không đẩy cậu ra kịp thời. Doyoung ôm mặt, chà xát hai má mình.

"Đều là tại hyung đáng yêu như vậy, làm nhạc cũng đáng yêu, thu âm cũng đáng yêu, ngồi đó ngẩng lên nhìn mình cũng đáng yêu.."

Kim-đổ thừa-young sau khi xác nhận nguyên nhân khiến mình phạm tội mới chạy đi vốc nước lạnh cho tỉnh táo lại. Cậu thẫn thờ nằm trên giường, tuy mệt mỏi nhưng không thể nào ngủ được, vì cứ nhắm mắt Junkyu ban nãy lại hiện ra. Cậu thật sự rất sợ Junkyu như vậy, một Junkyu không còn thương cậu, không còn để ý đến cậu nữa.

Sự việc ngày hôm nay dường như đã đi đến giới hạn của Junkyu. Anh ấy không giận mình, nhưng sau này khoảng cách giữa mình và anh ấy chẳng phải sẽ rộng thêm sao? Doyoung xoay sang trái.

Nhưng anh ấy có thể hôn má Mashihyung cơ mà? Tại sao lại không để cho mình lại gần một chút? Doyoung ấm ức xoay người lại.

Không lẽ anh ấy thích Mashihyung thật? Không, anh ấy chỉ đơn thuần thấy Mashihyung đáng yêu thôi? Doyoung xoay qua phải.

----------------------
"Doyoung ah, hôm qua em thức tới mấy giờ vậy?" – Hyunsuk quan sát Doyoung.

Cậu khẽ liếc qua Junkyu, thấy anh tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra mới thở phào nhẹ nhõm.

"Em chơi game khuya một chút." – Lần đầu tiên cậu nói dối Hyunsuk cho qua chuyện như vậy, trong lòng không khỏi có lỗi. Hyung, em xin lỗi, em không thể nói em đã thức trắng cả đêm vì trong đầu chỉ có Junkyu được.

"Yah, không phải em biết hôm nay có lịch trình sao, lần sau ngủ sớm hơn đi."

"Vâng."

"Cả Junkyu nữa, mọi khi em sẽ dùng đũa gõ bát theo beat của Treasure Map cơ mà, hôm nay xuống tinh thần vậy?"

Doyoung có tật giật mình đánh rơi đũa chưa xong còn cộc đầu vào bàn "cốp" một tiếng nghe đau thấu tận xương tủy.

Junkyu bên này không nói gì, mắt nhắm nghiền, tay nhón bánh nhét phồng cả má.

"Đáng yêu..." – Kim Doyoung nhủ thầm trong lòng.

Jihoon bật cười, bắt đầu mô phỏng Junkyu như mọi khi vẫn làm, cầm chiếc điện thoại đưa sát vào mắt.

"Hình ảnh Kim Junkyu lúc 3h sáng."

"Aniiiii." – Junkyu chép miệng, tiện tay nhét sandwich vào miệng Jihoon nhằm ngăn cản anh tiếp tục trò đùa của mình.

-----------------
Hôm sau, Doyoung tìm tới Junkyu nói chuyện. Thà đau một lần còn hơn đau về dài lâu. Tuy rằng cậu thích Junkyu thật lòng, cậu vẫn nhận thức được tình cảm này không thể tiến xa hơn. Chi bằng dừng lại kịp thời, ít ra sẽ không nối rộng khoảng cách giữa Junkyu và cậu.

"Hyung, anh dậy chưa?" – Doyoung dè dặt gõ cửa phòng.

Bây giờ là 10 giờ sáng, cậu mới trở về từ trường học để hoàn thành bài kiểm tra cuối kỳ. Hôm nay là ngày cuối tuần, có lẽ Junkyu cũng chưa dậy.

Doyoung đứng đợi một hồi, vừa có ý định xoay bước chân rời đi, cửa phòng liền mở ra. Bên trong là Kim Junkyu trong bộ đồ ngủ koala quen thuộc đang nhăn nhó vì chưa kịp thích ứng ánh sáng bên ngoài.

"Mấy giờ rồi?" – Junkyu dụi mắt.

"Bây giờ.. bây giờ là 10 giờ hơn ạ?" – Doyoung kéo tay áo để lộ đồng hồ cho Junkyu nhìn thấy. Đây là chiếc đồng hồ đeo tay anh tặng cho cậu từ sinh nhật năm ngoái. Tuy nó không xa xỉ, cũng không bắt mắt bằng những chiếc đồng hồ hàng hiệu xếp đầy trong ngăn tủ nhà Doyoung mà bố mẹ cậu đã mua trước đó, nhưng nó lại trân quý hơn cả.

"Vào đi" – Junkyu vừa nói vừa lướt qua Doyoung đi thẳng một mạch vào nhà tắm.

Doyoung khẽ khép cánh cửa vào rồi ngồi xuống giường Junkyu. Trong phòng không có ai, Yedam đã về nhà từ hôm qua với bố mẹ. Doyoung cắn cắn móng tay, chợt có cảm giác hồi hộp, dù rằng cậu không biết mình đang hồi hộp vì cái gì.

Đúng lúc này Kim Junkyu đẩy cửa phòng lật đật bước vào. Hiển nhiên anh đã tỉnh táo hơn nhưng khuôn mặt vẫn còn hơi sưng do vừa mới thức giấc.

Doyoung đột nhiên đứng bật dậy. Junkyu quay ra nhìn cậu nghi hoặc.

"Sao thế?" – Junkyu có phần giật mình với hành động vừa rồi của cậu.

Doyoung hơi đỏ mặt. Vừa rồi cậu đứng bật dậy khi Junkyu bước vào là do phản xạ có điều kiện.

Nhớ tới lần trước, khi Junkyu từ chối cho cậu ở lại phòng, Doyoung đột nhiên có cảm giác mình đã xâm phạm nghiêm trọng đến không gian riêng tư của anh. Junkyu vốn là mẫu người hướng nội, thật sự rất khó để tiếp cận gần gũi, thân thiết với anh. Hơn hết, với những người như vậy, ý thức về không gian lãnh thổ của họ vô cùng mạnh mẽ. Chấp nhận một người ở trong vùng thoải mái của họ là cả một quá trình, chưa kể đó phải hoàn toàn xuất phát từ sự tự nguyện của họ.

Vì vậy, khi thấy Junkyu bước vào, cậu đã theo phản xạ mà đứng bật dậy không suy nghĩ. Có lẽ Doyoung sợ rằng, khi cậu ngồi lên chiếc giường của anh, chưa có sự đồng ý của anh, sẽ khiến anh cảm thấy không thoải mái. Trên hết, cậu sợ rằng, anh sẽ né tránh mình...

"Sao em không ngồi xuống?" – Junkyu đầy nghi vấn hỏi lại.

Không khí có phần gượng gạo, ngượng ngùng. Cứ như thoắt cái anh và cậu đã trở về Kim Junkyu và Kim Doyoung nửa xa lạ, nửa thân quen trong show sống còn vậy.

"Em muốn ngồi, ngồi trên ghế dựa hơn, haha..." – Doyoung cho rằng cái cớ của mình đưa ra rất hoàn hảo để lấp liếm tâm trạng thấp thỏm bây giờ. Cậu kéo ghế dựa ra ngồi xuống, để Junkyu hoang mang ngồi xuống giường.

"..."

"..."

Năm phút trôi qua nhưng chưa ai mở lời trước. Dù rằng, Doyoung chủ động tìm đến Junkyu để nói chuyện. Nhưng khi ngồi trước mặt anh, cậu lại không thể thốt ra một lời nào.

"Junkyu hyung..."

"Ừ?" – Junkyu trả lời, sau đó cả hai lại tiếp tục chìm vào im lặng.

"Junkyu hung..."

"Ừ?" – Junkyu vẫn vô cùng nhẫn nại chờ đợi cậu. Chính anh cũng không biết hôm nay Doyoung muốn tới nói chuyện gì với anh, anh cũng không đoán được suy nghĩ của cậu bây giờ. Anh cũng đang thấp thỏm lo sợ. Sợ rằng Doyoung vẫn tiếp tục không tỉnh táo. Sợ rằng cậu sẽ nói...

"Junkyu hyung, em thích anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net