Tỏa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời sáng tỏ vừa lúc ban trưa, hà cớ chi mờ mịt chẳng thấy? Chân phàm đặt bước trên mây, ngẩn trông trước mắt ngất ngây diễm tình - ngờ đâu giữa cảnh u minh, trong khăn lụa đỏ - dáng hình như tiên.

Duyên này trao là duyên bèo nước, tình này gặng vẫn tình khó giăng. Từng hoài mong trời xanh thương đoái, nay cớ sao sợ hãi kinh hoàng? Chuyện đời vốn dĩ vô thường. Ngày dài đêm rộng đoạn trường mấy phen. Nắng vàng trăng bạc đan xen, nồi kê vừa chín, hơi men vội tàn.

"Dẫu cho hoa nát cành tan, hóa thành sương mỏng nhân gian sớm chiều..."

Tầng tầng lớp lớp mành sa, trùng trùng điệp điệp ánh ngà vụt tan. Thân chôn hoàng thổ khơi ngàn, hồn kia hóa nỗi muôn vàn nhớ thương.

Chim chiều kêu khắc khoải, ai kẻ khóc thiên thai?...

Dạo bước viện sâu như từng đã, ngoảnh trông cảnh lạ ngỡ vốn quen. Sân vàng rộn khúc thiên niên tuế, gác ngọc cài then nhốt nghê thường.

Chiều đổ hoang tàn bờ cát rộng, gió thổi chân mây nát vòm không. Ngỡ ngàng trăm núi ngàn sông, yên hoa cạn giấc tang bồng nước non.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#junnian