Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 1: Duyên phận bén rễ từ lần gặp gỡ bất ngờ tại bờ suối Dẫn Long. 

Xung quanh cây cối mọc rậm rạp, con đường nhỏ rải sỏi uốn lượn đến một ngôi nhà gỗ. Trước phòng còn đặt mấy cái lò củi lửa cháy tí tách, bên trong đun thảo dược sôi hun hút. Rất nhiều thảo dược tươi cũng như đã khô héo được chất thành đống bên trong, mùi thuốc lan tỏa nồng đậm khắp cả căn nhà.

Trong phòng, Kim Tại Trung mặc một bộ bạch y, ngồi trước bàn gỗ, ngón tay thon dài vân vê chiếc lá màu xanh biếc. Cậu đặt nó trước mũi, khẽ đung đưa, đôi môi hồng nhuận kéo ra một độ cong tuyệt đẹp. Đôi lông mi dài run run, cặp mắt đen láy sâu như mặt hồ lóe lên tinh quang.

"Không thể tin được, mình vậy mà lại tìm được Huyền Diệp. Vậy thì tiến trình bào chế thuốc của sư phụ cũng không bị chậm trễ nữa rồi."

Cậu vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng tìm ra thảo dược, bên cửa đã truyền tới tiếng bước chân gấp gáp, sau đó cánh cửa phòng bị bật mở thật mạnh. Tại Trung vẫn không ngẩng đầu, tiếp tục mân mê thảo dược trên tay. Cậu đang cố thông qua mùi hương của nó mà phân biệt chủng loại, nhưng trong giọng nói lại không giấu được vẻ cưng chiều.

"Tú Tú, sư phụ kêu đệ đi ra bờ suối hái Long Tiên thảo, còn chưa đến nửa canh giờ đã quay trở lại rồi. Đệ lười biếng như thế, không sợ bị sư phụ phạt à?"

Đứng trước cửa là một thiếu niên thanh tú vận y phục màu vàng nhạt bằng vải bố, cũng không ngay lập tức nghịch ngợm cãi lại như bình thường. Sau khi dừng lại để thở dốc, thiếu niên lao thẳng vào lòng Tại Trung. Bị Tuấn Tú ôm đột ngột như thế, Tại Trung mới cảm giác có gì đó không đúng, bèn buông thảo dược, vuốt ve đầu Tuấn Tú.

"Có chuyện gì thế, Tú Tú."

Bỗng dưng, Kim Tại Trung giật giật chóp mũi, kéo khuôn mặt của Tuấn Tú từ trong lòng ngực mình ra để cẩn thận xem xét.

"Có mùi máu, đệ bị thương?"

Ánh mắt Tại Trung dời đến phía dưới vạt áo của Tuấn Tú có một vết máu lớn to bằng bàn tay, ngay lập tức liền thấy hốt hoảng.

"Làm sao lại bị thương, để huynh xem xem."

Tuấn Tú vội vàng bắt lấy tay Tại Trung, giọng nói ngập ngừng.

"Không phải đệ, đệ không có bị thương..."

Bị Tuấn Tú kéo đến bờ suối Dẫn Long, Tại Trung lập tức hít một ngụm khí lạnh. Một người đang nằm ngã sóng soài bên bờ suối, máu tươi nhiễm đỏ một vùng nước. Theo phán đoán của cậu, hẳn là do bị kiếm đả thương. Tại Trung và Tuấn Tú cố sức đem người nọ kéo vào bụi cỏ khô. Lúc lật người ra liền phát hiện bên khóe môi có vết máu đen. Tại Trung kéo tay người nọ qua để bắt mạch. Đôi mày xinh đẹp lập tức nhăn lại. Kéo vạt áo của hắn ra, một dấu chưởng màu đen rõ rành rành nổi lên.

"Hắc Sát chưởng, ra tay thật tàn độc."

Tuấn Tú mở to đôi mắt, trong lòng ôm đầy hy vọng nhìn Tại Trung.

"Sư huynh, có thể cứu được hắn ta không?"

"Độc Hắc sát, huynh chưa từng giải qua, chỉ nhớ rõ là trước đây, hình như sư phụ có giải loại độc này một lần cho một vị hòa thượng."

Khuôn mặt trắng nõn của Tuấn Tú nháy mắt liền trở nên tái mét.

"Sư huynh, vậy là không cứu được hắn ư? Sư phụ vốn không cho phép chúng ta tự tiện cứu chữa người khác. Hơn nữa, tính tình người kì quái như vậy, có muốn cứu người này hay không cũng không chắc. Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Trước cứ đem hắn trở về đi, cũng không thể thấy chết mà không cứu."

Tuấn Tú vui vẻ hỗ trợ Tại Trung nâng người nọ dậy. Tuy rằng sư phụ tính tình cổ quái, nhưng sư huynh của nó lại rất nhu hòa thiện lương. Bình thường chỉ cần chữa trị cho động vật thôi cũng đã vô cùng cẩn thận rồi, huống chi bây giờ là cả một mạng người.

Vị sư phụ của nó là Quái y Chính Ảnh, tuổi độ tứ tuần, y thuật vô cùng cao thâm. Lão ẩn cư sâu bên trong núi, tính tình cổ quái, không ham phú quý, cũng chẳng sợ quyền thế, xem việc cứu người như là sở thích của bản thân mà thôi. Lúc trẻ lão có thu dưỡng một đứa nhỏ không cha không mẹ, là Kim Tại Trung. Sau đến suối Dẫn Long lại nhặt được Tuấn Tú liền thu nhận làm đệ tử luôn.

Kim Tại Trung trời sinh đã có khứu giác hơn người, chỉ cần ngửi mùi đã có thể phân biệt được cả ngàn loại thảo dược, là năng khiếu trời ban, chính là đệ tử chân truyền của Quái y. Tuấn Tú thì đầu óc tương đối lanh lợi, đối với y thuật cũng tiếp thu rất tốt. Nhưng bởi vì Tại Trung rất cưng chiều đứa nhỏ này, mà nó cũng suốt ngày ở trong cốc, ít tiếp xúc qua lại với thế giới bên ngoài, cho nên khó tránh khỏi tính cách còn đơn thuần và ham chơi.

Quái y từng đưa ra mệnh lệnh rõ ràng là cấm không cho bọn họ tự tiện cứu chữa bất cứ kẻ nào. Nếu Tại Trung muốn xuất cốc cứu người, thì phải có sự cho phép của lão. Lần này thì hay rồi, không biết người này sống chết ra sao còn tự ý đem về. Nếu Quái y mà biết, nhất định sẽ tống cổ hai đứa ra khỏi cốc. Chỉ cần Quái y phóng chệch kim châm một tí thôi thì mạng sống của người này cũng đi luôn.

Tại Trung và Tuấn Tú cùng đem người nọ về ngôi nhà gỗ, cậu phân phó cho Tuấn Tú.

"Tú Tú, đi lấy kim châm đến đây. Mấy ngày nay sư phụ đều bế quan để chế thuốc, nhất thời sẽ không ra ngoài đâu. Huynh muốn thử thay người giải độc xem sao."

Dùng kim châm bảo vệ tâm mạch đang bị thương của người kia, Tại Trung nâng tay, mấy cái kim châm liền đâm vào đại huyệt. Người nọ đau đớn rên lên một tiếng, đôi lông mày nhíu chặt.

Thở ra một hơi, thanh âm Tại Trung cũng dịu xuống.

"Tốt rồi, lúc kim châm đâm vào huyệt hắn còn biết đau. Tuy rằng đang trúng độc rất nặng, nhưng may mắn là lục phủ ngũ tạng chưa bị kịch độc ăn mòn."

Tuấn Tú hồi hộp canh giữ bên cạnh, đây là lần đầu tiên nó thấy Tại Trung một mình cứu người. Bình thường cũng hay thấy sư huynh ngẫu nhiên cứu vài người, nhưng chưa có ai bệnh nặng như thế. Nuốt nước bọt làm dịu đi yết hầu khô khốc, Tuấn Tú hỏi:

"Sư huynh, huynh có thể bào chế thuốc giải không?"

Tại Trung lắc đầu:

"Huynh chỉ có thể tận lực giúp hắn ép chất độc ra ngoài. Người này nội lực phi thường, nếu không thì đã không thể sống đến tận bây giờ."

Suốt hai canh giờ, Tại Trung cũng bức ra được một ít độc, lại giúp người nọ uống thuốc. Lúc này cậu mới có thể thật sự thở phào nhẹ nhỏm. Chỉ cần chậm hơn chừng nửa khắc, người này chắc chắn sẽ mất mạng. Tại Trung xoa xoa hai bên thái dương đã rịn ra một tầng mồ hôi, cẩn thận đánh giá người mình vừa mới cứu. Tuy rằng hắn đang hôn mê, hai mắt nhắm chặt, nhưng trên trán là đôi mày kiếm sắc nét, khí phách ngất trời, sống mũi lại thẳng đứng, có điều đôi mày vì đau đớn mà vặn xuýt lại.

"Sư huynh! Sư huynh!"

Hôm sau, mặt trời vừa mới nhú, Tại Trung ghé vào bàn nghỉ lưng một chập đã bị Tuấn Tú gọi cho tỉnh.

"Sư huynh! Người kia tỉnh! Tỉnh rồi!"

Duẫn Hạo cố gắng mở to mắt, điều chỉnh tiêu cự. Hắn thấy rõ mình đang nằm trên giường, thử hít một ngụm khí chỉ cảm thấy ngực hơi đau một chút. Vết thương do kiếm đả thương dường như đã không còn nghiêm trọng lắm, giãy dụa, hắn khẽ chống giường đứng dậy.

"Ngươi đừng đứng dậy! Lỡ làm động đến miệng vết thương thì sao?"

Nhìn thấy một thiếu niên mặc áo vàng nhạt, vẻ mặt hoảng sợ chạy lại tính đỡ hắn dậy, Duẫn Hạo theo bản năng hất cánh tay. Tuấn Tú bị hắn dọa liền sửng sốt. Duẫn Hạo nhíu mày nhìn người thanh niên trước mặt, giọng khản đặc hỏi:

"Đây là đâu?"

Tại Trung đi đến vừa hay thấy Tuấn Tú bị người ta hắt hủi, trong lòng liền không vui. Nhưng mà nghĩ đến người đang bị thương nào trong lòng cũng đều cảnh giác, liền cố gắng nuốt giận, đáp:

"Y cốc, chúng ta tìm thấy ngươi ở suối Dẫn Long nên cứu về."

Duẫn Hạo nhắm mắt điều chỉnh giọng nói, sau mở to mắt cẩn thận quan sát tình huống xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trước hai người trong phòng. Cả hai đều là những thiếu niên thanh tú, tuấn mỹ. Một người y phục màu trắng, người còn lại vận vải bố vàng nhạt, là bọn họ đã cứu hắn.

"Ta đã ngủ bao lâu rồi?"

Tuấn Tú rất nhanh đã quên mất mình vừa bị người này "hất hủi", lưu loát trả lời.

"Một ngày một đêm. Ta và sư huynh đã mất rất nhiều công sức để cứu ngươi đấy!"

"Đã... một ngày một đêm?! Đáng chết!"

Nói xong, Duẫn Hạo dùng sức đứng lên, tiến về phía cửa. Tuấn Tú liền kinh hãi, ngăn hắn lại.

"Ngươi bây giờ không thể cử động, thương tích trên người còn chưa khỏi đâu!"

Duẫn Hạo vốn bị thương, tuy rằng nội lực thâm hậu, nhưng bị hôn mê một ngày một đêm, thuốc còn chưa ngấm mà vết thương cũng chưa lành. Bị Tuấn Tú lôi kéo như thế, thân hình có chút khựng lại liền rống lên.

"Tránh ra!"

Cho tới tận bây giờ chưa từng bị người nào đối xử hung dữ như vậy, Tuấn Tú sợ hãi vội rụt tay lại, bị làm cho mất hứng, cái môi bĩu ra.

Tại Trung đứng bên cạnh không thể nhịn được nữa, đi đến trước mặt Duẫn Hạo, thanh âm lạnh lùng:

"Ngươi có thể không cần cảm tạ công sức chúng ta cứu sống ngươi, chúng ta cũng không cần ngươi cảm ơn. Nhưng hiện tại bộ dạng ngươi thành ra như vậy, muốn xuất cốc không phải là tự tìm đường chết sao."

Duẫn Hạo nheo đôi mắt dài hẹp của hắn.

"Ta phải đi, ngươi cho là chỉ bằng các ngươi mà có thể ngăn được?"

Tại Trung có chút mất kiên nhẫn, nhưng ngữ khí vẫn bình thản như trước.

"Ngươi lầm rồi, ta vốn không có ý sẽ ngăn cản ngươi. Ngươi nóng ruột xuất cốc như vậy là muốn tìm kẻ thù để báo hận? Cho dù nội lực ngươi có thâm hậu đến đâu, hiện tại độc tố còn chưa được thanh lọc hết, vết thương còn chưa lành, ngươi đi ra ngoài không phải là tự mình chuốc lấy hậu quả hay sao? Nếu ngươi cứ một mực muốn tìm cái chết, vậy thì coi như uổng phí công sức chúng ta cố gắng cả ngày."

Duẫn Hạo nhìn chằm chằm Tại Trung một hồi, trong con ngươi trong trẻo của cậu không hề có một tia sợ hãi. Cảm giác trước ngực có một ngụm khí huyết đang dâng lên, Duẫn Hạo cố gắng đè ép nhưng không thể, liền phun ra một búng máu tươi.

Tuấn Tú bất ngờ "Á" lên một tiếng, Tại Trung nhanh chân tiến lên đỡ lấy Duẫn Hạo.

"Tú Tú, mau lấy thuốc ra đây."

Không cự tuyệt nhận chén thuốc từ tay Tại Trung, Duẫn Hạo ngửa đầu uống sạch. Nước thuốc mát rượi chạy xuống yết hầu, len vào mọi ngóc ngách trong cơ thể, một cảm giác thoải mái truyền khắp tứ chi. Duẫn Hạo ngồi xếp bằng trên giường, âm thầm điều tức. Trong lòng như có trăm cơn sóng dữ, người kia nói rất đúng. Chính mình hiện tại không thể ra ngoài được, vẫn không thể tiêu diệt hết lũ sát thủ đó. Không bằng mấy ngày này, cứ ở đây dưỡng thương cho tốt. Hừ, những kẻ đó, tạm thời để cho bọn chúng sống lâu thêm vài ngày.

Duẫn Hạo từ trong lòng ngực lấy ra một quả cầu đen nhỏ như trái hạch đào, dùng lực một chút, ném ra ngoài cửa sổ. Quả cầu kia vừa mới chạm xuống đất, ngay lập tức có tia lửa phóng ra, bay thẳng lên trời, phía chân trời còn xẹt qua một đường cong màu đen.

Tuấn Tú trừng to hai mắt.

"Ngươi vừa mới phóng pháo hoa sao?"

Duẫn Hạo không để ý đến nó, vẫn còn tiếp tục nhắm mắt điều tức khôi phục nội lực. Tại Trung nhẹ giọng lôi Tuấn Tú còn muốn nói nữa ra khỏi phòng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net