Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 12: Lặng lẽ giải độc, đêm trăng cùng thức mà sinh tình

Độc của Tây Vực, trước giờ đều rất mạnh và có phần quỷ dị. Mặc dù máu độc đã được Tại Trung hút ra hơn nửa, nhưng Duẫn Hạo vẫn cảm giác cánh tay vô cùng tê dại, giống như khí lực của hắn bị rút đi một phần đáng kể. Tại Trung ngồi đằng trước dường như cảm nhận được điều đó, hai tay cầm đôi tay đang kéo dây cương của hắn, nghiêng đầu nói.

"Vương gia, nếu như cảm thấy mệt, thì dựa vào ta đi, cố gắng một chút, rất nhanh thôi là trở về vương phủ rồi."

Duẫn Hạo khẽ cười, ghé sát vào lỗ tai của Tại Trung, thanh âm tuy nhẹ nhưng hơi thở vẫn nóng bỏng như cũ.

"Bổn vương không yếu ớt như vậy đâu, loại độc tầm thường này, không thể gây thương tổn cho ta được."

"Ngài cho rằng độc vật của Tây Vực đều là thuốc mê sao? Mặc dù ngài là vương gia, nhưng hiện tại ta là đại phu, ngài là bệnh nhân, cho nên phải nghe lời đại phu!"

Duẫn Hạo nghe cậu dùng những lời nhân nghĩa như vậy để nói với hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười. Nhưng cánh ta vẫn thu lại, siết chặt vòng tay ôm Tại Trung ở trong lòng ngực, đùi dùng sức thúc Hắc Vân tăng tốc.

Về đến vương phủ, trước hắn dặn dò Thần Ninh chú ý động tĩnh trong phủ, sau liền đi theo Tại Trung đến Hiên Trúc uyển. Đi vào trong nhà, Duẫn hạo liền ngồi trên ghế lẳng lặng điều tức. Tại Trung đứng một bên thử dò hỏi hắn.

"Vương gia, ta đi trong sân lấy thảo dược có được không?"

Ánh mắt đều không có một chút động tĩnh, Duẫn Hạo hỏi ngược lại.

"Làm sao?"

"Ngài không phải nói là không thể để cho địch nhân biết là ngài đang trúng độc sao, vạn nhất ta đi lấy thuốc bị người khác phát hiện thì phải làm thế nào?"

Mở mắt ra, hắn nhìn biểu tình thập phần nghiêm túc của Tại Trung, nhịn không được mà động môi, một nụ cười nhẹ hiện lên trên khuôn mặt.

"Ngươi nghĩ Du vương phủ là cái chợ sao? Người khác muốn đến thì đến à? Hay ngươi cảm thấy bọn Thần Ninh giống đám lưu manh đầu đường xó chợ vô dụng?"

"Ngài không nói, thì sao mà ta biết được."

Nói xong, Tại Trung đẩy cửa đi ra sân hái thuốc. Cầm thảo dược trong tay, động tác cậu hơi chậm lại, Tại Trung có chút xuất thần, vừa nãy, người kia... hình như có cười. Cậu thường thấy gương mặt lạnh lùng của Duẫn Hạo, hay là vẻ mặt lạnh nghiêm túc của hắn, có khi là khuôn mặt vạn năm bất biến không mang chút cảm xúc. Nhưng mà mới vừa ban nãy, dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn nến, hắn khi không lại cười nhàn nhạt, nụ cười mang theo một chút hài hước cùng trêu đùa. Kim Tại Trung biết, nụ cười này, chính là sinh ra từ chân tâm, trở nên rực rỡ trong đêm đem u tối.

Tại Trung đem cái nồi đất nấu thuốc mang vào trong phòng, cùng dược liệu bỏ vào hầm. Long Tiên thảo được giã nhỏ, vắt lấy nước. Duẫn Hạo từ đằng sau nhìn cánh tay người kia cử động nhuần nhuyễn, cả người thật giống như có đốm lửa nhỏ đốt đến khó chịu, đầu có chút mê mụi, âm thầm vận hàn khí khá lớn của Lân Tuyết công giúp mình giảm nhiệt, ổn định tâm trạng.

Tại Trung ngẩng đầu, đem nước chắt ra từ Long Tiên thảo uống vào, sau rót nước từ lò thuốc bên cạnh vào một cái chén, đặt lên bàn của Duẫn Hạo. Hắn định cầm lên, nhưng lại bị Tại Trung ngăn lại. Cậu xoay người tìm ngân châm, đưa ngón trỏ tay trái của mình ra, đâm xuống một mũi. Máu lập tức liền chảy ra, từng giọt rơi vào trong chén thuốc. Duẫn Hạo có chút kinh ngạc, muốn ngăn cản, nhưng nhìn thấy Tại Trung lưu loát cầm máu trên ngón tay, khẽ mỉm cười.

"Vương gia, mau uống thuốc đi."

"Tại sao phải đâm rách ngón tay, lấy máu hòa với thuốc."

"Long Tiên thảo này dược tính rất kì lạ, cần một cái gì đó dẫn từ bên ngoài thì mới có thể giúp người trúng độc hấp thụ được dược thảo. Thật ra thì thông thường, người ta sẽ dùng Long Tiên thảo để làm thức ăn cho thỏ, lúc cần thiết sẽ lấy máu thỏ mà uống. Tình huống bây giờ khẩn cấp, chỉ có thể làm như vậy. Hơn nữa, ta tin tưởng vào máu của mình, đối với độc của ngài, nhất định có thể hỗ trợ được."

Duẫn Hạo cảm thấy trong lòng có một tia cảm xúc kì lạ, bưng chén thuốc đưa lên bên mép. Mùi máu tanh như có thể xuyên qua mùi dược mà truyền đến, hắn cau mày uống cạn. Buông chén thuốc xuống, đã nhìn thấy Tại Trung ngồi xuống bên cạnh, nhắc nhở.

"Vương gia, thuốc này tuy đã giải được được độc ban nãy, nhưng loại độc này sẽ khiến người trúng phải sốt cao cả đêm. Một khi ngài trúng độc sốt cao hôn mê, cứu trị sẽ càng khó khăn hơn. Khi đó, ngài có thể sẽ gặp nguy hiểm, cho nên tối nay, vô luận như thế nào, ngài cũng phải thức trắng."

Bình thường, Duẫn Hạo vì luyện công hay tự học đạo trị quốc, cũng có lúc phải thức trắng đêm. Chẳng qua khi Tại Trung nói, loại độc này thật sự khiến người ta cảm thấy bản thân có phần trì độn, mới chỉ một chốc mà Duẫn Hạo đã cảm thấy có chút choáng váng.

Tại Trung đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, ánh trắng liền len vào mang theo làn gió đêm thổi tới, không khí dần trở nên mát mẻ hơn.

"Vương gia, ngàn vạn lần không thể ngủ, phải chịu đựng tới sáng, ngài chịu được không."

"Bổn vương biết, hừ, bổn vương làm sao có thể bị độc vật nhỏ bé này đánh gục được."

"Vậy, chúng ta cùng trò truyện, có lẽ ngài sẽ không cảm thấy buồn ngủ."

Duẫn Hạo trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Tại Trung. Kim Tại Trung này rốt cuộc là người như thế nào, lại muốn cùng hắn nói chuyện. Trong trí nhớ của hắn, hình như chưa từng có ai yêu cầu hắn như vậy. Bọn hạ nhân đối với hắn thì thập phần kính sợ, phụ hoàng và mẫu hậu mỗi lần gặp hắn đều là thuyết giảng đạo lí, ngay cả nói những lời dịu dàng với hắn cũng chưa từng có. Tại Trung cũng cảm nhận được ánh mắt của Duẫn Hạo, tiến lên nhìn hắn cười một tiếng.

"Làm sao, vương gia cảm thấy tại hạ không đủ tư cách cùng ngài hàn huyên sao?"

Quay đầu qua chỗ khác, dù muốn lập tức phủ nhận nhưng không biết phải nói như thế nào. Kim Tại Trung, tựa như chỉ cần là chuyện gì liên quan đến ngươi, bổn vương đều cảm thấy lúng túng như vậy. Ngẫm nghĩ một hồi, hắn thuận miệng hỏi.

"Ngươi vừa mới nói, máu của ngươi có thể hỗ trợ bổn vương giải độc, vì sao thế?"

Hẳn nhiên là điều này khiến Duẫn Hạo có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó Tại Trung lại cười. Duẫn Hạo không nhìn ra được là nụ cười này có gì đó không giống với trước đây, trong nháy mắt, Duẫn Hạo lại vì nụ cười nhạt nhòa của Tại Trung mà đau lòng. Vẫn giữ nét cười đó, Kim Tại Trung nói.

"A, cái đó à, bởi vì từ nhỏ đến lớn ta cứ luôn không ngừng thử độc rồi ăn giải được."

Nhìn duẫn Hạo giống như vẫn còn nghi hoặc, vì thế mà nụ cười trên môi Tại Trung càng sâu hơn.

"Đúng vậy, trước là uống thuốc độc, sau đó mới giải độc. Cho nên trong máu của ta có rất nhiều thành phần thảo dược đó nha."

Duẫn Hạo cúi đầu, thanh âm trầm thấp.

"Tại sao?"

Tại Trung suy nghĩ một chút, vẫn là cười trừ mà trả lời.

"Không có tại sao cả, sư phụ của ta là Quái y mà, phải hiểu được dược tính của các loại độc vật, thì mới có thể phối hợp cho ra thuốc giải được. Ta thân là đệ tử của người, vì người thử độc là chuyện đương nhiên mà."

Ngẩng đầu, ánh mắt Duẫn Hạo đột nhiên trở nên sắc bén.

"Nếu như có một ngày, sư phụ ngươi không giải được độc, vậy người phải làm sao?"

Tại Trung bị câu hỏi của Duẫn Hạo làm cho sửng sốt một chút, đưa tay khều khều tâm nến.

"Sẽ không đâu, sư phụ của ta là Quái y, không có chuyện người không giải được độc. Người là sư phụ của ta, ta... ta tin tưởng người."

Hừ lạnh một tiếng, Duẫn Hạo không biết tại sao bản thân lại thấy tức giận như thế.

"Lão ta xem ngươi là học trò sao? Nếu như thật sự coi ngươi là đệ tử, thì sao có thể nhẫn tâm lấy ngươi để thử độc."

Nụ cười trên khóe miệng của Tại Trung mang theo vài tia khổ sở. "Sư phụ đem ta với Tuấn Tú nuôi dưỡng thành người, ta cũng không biết làm thế nào để báo đáp công lao của người. Mặc dù thử độc rất nguy hiểm, nhưng mà, cũng xem như là báo đáp người đi."

Sau đó Tại Trung bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Duẫn Hạo, nụ cười càng thêm rạng rỡ.

"Hơn nữa, bởi vì lúc bé ta đã không ngừng vô duyên vô cớ mà thử độc thử thuốc, cho nên bây giờ độc dược đối với ta cũng không có tác dụng gì, đây không phải là từ họa sinh ra phúc hay sao."

Tại Trung nói câu đó, nhìn đến đáy mắt Duẫn Hạo như sắp bùng lửa đến nơi, âm thanh dần nhỏ lại, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ mà suy nghĩ.

Duẫn hạo nhìn khắp người Tại Trung được ánh trăng bao bọc, cơ thể gầy yếu, mái tóc đen dài dưới ánh trăng lại trở lên óng ánh dị thường, cả người tỏa ra khí tức lãnh đạm nhưng cũng ấm áp. Duẫn Hạo bỗng nhiên muốn xông qua mà ôm lấy người trước mắt.

Hắn nghĩ xong liền lập tức hành động. Đứng dậy, đi đến sau lưng Tại Trung, tực tiếp ôm người vào lòng. Tại Trung có chút kinh hoàng giãy giụa.

"Vương gia... Ngài..."

Duẫn Hạo vùi mặt vào hõm vai của Tại Trung, thanh âm nhàn nhạt kéo dài.

"Kim Tại Trung, tại sao khi nói ra những điều đó ngươi có thể cười như vậy."

"Không muốn cười thì cũng đừng cười, nếu cảm thấy khổ sở, thì cứ thể hiện ra bản thân đang buồn đi."

Nghe từng lời nói của hắn, Tại Trung cũng thôi không giãy giụa nữa, yên lặng vùi vào lòng ngực của Duẫn Hạo, giọng nói có chút nức nở.

"Không... ta không có khó chịu."

Duẫn Hạo tiếp tục nói.

"Trong lòng nếu cảm thấy sư phụ đối xử với ngươi tàn nhẫn như thế, tại sao không đi hỏi lão đi."

"Không có một ai từ khi sinh ra trên cõi đời này đáng bị người khác làm tổn thương cả."

"Trong lòng rõ ràng là khổ sở đến muốn khóc, tại sao còn muốn giả bộ cười như vậy."

Tại Trung nhắm hai mắt lại, cố gắng hết sức để nước mắt không trực trào, không được để bất kì ai thấy nước mắt rơi xuống. Nhưng vòng tay của người nam nhân này, nam nhân độc tôn dưới một người nhưng trên cả thiên hạ này, tại sao chỉ tùy tiện nói ra những lời đau thương mà cậu đã giấu trong lòng, tại sao chỉ là giọng nói cứng rắn lãnh khốc đó, trong đêm đem, lại có thể khiến cho người khác muốn rơi lệ như thế.

Trên lưng truyền đến nhiệt độ ấm áp làm cho thanh âm Tại Trung có chút khàn khàn, mang theo một nụ cười ảm đạm, cậu nói.

"Có lẽ, ông trời đã muốn khi Kim Tại Trung ta sinh ra, đã định trước là phải chịu tổn thương như vậy."

"Nhưng bổn vương không cho phép!"

Duẫn Hạo ôm cậu, ở bên tai cậu nói ra những lời như thế, lại khiến hai người cùng lúc ngơ ngẩn. Tại Trung nhẹ cựa mình thoát khỏi lồng ngực của hắn, quay đầu nhìn người đối diện. Cậu tiến lên đón lấy ánh mắt của hắn, trong phút chốc cả hai tựa như gần trong gang tấc, hô hấp đều thật rối loạn. Ánh trăng ngoài kia vẫn lặng yên, Kim Tại Trung không biết vì sao đôi môi của hắn càng ngày càng tiến đến gần, cũng không biết vì sao mình lại không hề trốn tránh. Duẫn Hạo cũng không hiểu tại sao, trong màng đêm mờ ảo, Tại Trung lại mang vẻ mặt hoang mang. Hai mắt cậu mở lớn, nhìn hắn, trong đôi mắt ấy đều lấp đầy hình ảnh của hắn, đôi môi đỏ khẽ mím chặt. Cơ thể hắn như phản ứng trước, liền tiến gần đến gò má của Tại Trung.

Hai đôi môi chạm vào nhau, mỗi người lại mang một tâm tình khác. Tại Trung chỉ cảm thấy sự dịu dàng cùng thô bạo như chiếm lấy toàn thân mình, trái tim không thể khống chế mà đập mãnh liệt. Mà xúc giác mềm mại ấy, lại khiến cho máu huyết trong cơ thể Duẫn Hạo không ngừng sôi trào, như bị hãm sâu vào trong đó, muốn ngừng cũng không được. Hắn khẽ động, nghiến lấy đôi môi đỏ thắm của Tại Trung, dược hương dễ chịu kia khiến Duẫn Hạo như điên cuồng, đưa đầu lưỡi ra, lướt qua đôi môi mềm mại của Tại Trung vừa liếm vừa hôn, đang muốn tiến vào sâu để cảm nhận rõ hơn hương dược nơi khuôn miệng ấy. Tại Trung lúng túng khẽ giãy, một tiếng vang lên, giá cắm nến trên bàn liền rớt xuống, trong phòng liền bao trùm một màu đen.

Dưới ánh trắng, hai người vẫn còn đang chìm đắm, thoáng chốc còn chưa thanh tĩnh. Duẫn Hạo buông Tại Trung ra, cậu nhẹ thở dốc, không dám nhìn vào mắt hắn. Qua một hồi lâu, Duẫn Hạo mới ho khan hai tiếng, nói.

"Cái đó... Chuyện vừa rồi, coi như là an ủi ngươi."

Nói xong liền xoay người hướng ra phía cửa, Tại Trung theo bản năng hỏi.

"Ngài tính đi đâu?"

Duẫn Hạo dừng bước, xoay người nhìn Tại Trung, cậu liền vội vàng quay đầu sang hướng khác. Nếu như trong phòng đủ sáng, Duẫn Hạo nhất định sẽ thấy lúc này đây Tại Trung đang đỏ mặt.

"Hơi nóng, cũng sắp sáng rồi, ta có thói quen luyện kiếm vào sáng sớm."

Nói xong liền đóng cửa đi ra ngoài, để lại Tại Trung đang đặt tay lên đôi môi vẫn còn cảm nhận được độ ấm ấy, biểu tình có chút ngốc lăng. Ngoài cửa, Duẫn Hạo cúi đầu đứng yên, không thấy rõ biểu tình của hắn.

Ánh trăng dần lui xuống, bầu trời bắt đầu hừng đông, cánh cửa ngăn cách hai người, khiến ai cũng đều bỏ lỡ biểu tình của đối phương.

Nhưng nụ cười nhẹ kia, thật giống như một sợi tơ đầy ma lực, quấn lấy chân mày của Tại Trung, lại dây dưa đến khóe miệng của Duẫn Hạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net