Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Tâm ngàn mối tơ vò, tình này bao lần oán hận cùng xót thương

Đau, thật sự rất đau. Cả người trên dưới đều đau nhức vô lực, nhưng tâm can lại trống rỗng, không một cảm giác đau đớn hay thống khổ. Nặng nề mở mí mắt, đập vào tầm nhìn là màn trướng màu xanh. Kim Tại Trung dùng hết sức lực, nhớ lại chuyện đêm qua. Trong phòng, mùi hương huân thật ngọt ngào, theo cánh mũi mà chui xuống cổ họng, nhưng sao lại thấy đắng chát vô cùng.

Cố gắng gượng người ngồi dậy, Tại Trung yếu ớt tựa đầu vào thành giường, động tác dù rất khẽ nhưng vẫn kinh động đến người đứng bên ngoài bình phong.

"Công tử, đã tỉnh dậy chưa?"

Là Thần Ninh. Tại Trung tự hiểu tại sao Thần Ninh lại ở đây, liền cười tự giễu một tiếng. Hiên Trúc uyển này cũng biến thành hậu cung trăng gió của Du vương gia rồi sao, vừa ý thì phái người đến khen thưởng, hay là an ủi?

"Công tử, Thần Ninh có thể đi vào được không?"

Tại Trung cúi đầu nhìn thấy y phục trên người mình đã được thay sạch sẽ. Quần áo đêm qua vốn đã bị xé nát, mà cậu trong lúc đó cũng ngất đi, hơn nữa còn bị điểm huyệt ngủ, cho nên không biết ai đã giúp mình thay y phục. Về chuyện này, cậu một chút cũng không nhớ gì cả. Nghĩ đến có thể hạ nhân trong phủ đã đụng chạm qua thân thể mình, Tại Trung liền thấy một trận buồn nôn xông lên cổ họng.

Bước chân Thần Ninh rất nhẹ, tựa hồ đã dừng lại sát ngoài bình phong, thấp thoáng có thể thấy được bóng dáng của cô gái xinh đẹp ấy.

"Vào đi."

Thần Ninh lên tiếng đáp lại, Tại Trung bỏ mấy suy nghĩ quẩn quanh qua một bên, chuyện như vậy, e là ngay cả Duẫn Hạo cũng không thể gạt được cô ấy. Thần Ninh động tác nhẹ nhàng dâng lên một cốc nước.

"Công tử, uống nước đi."

Tại Trung không động, Thần Ninh cũng không lui ra, qua một hồi lâu, Tại Trung mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

"Thần Ninh cô nương, ta không phải là sủng quan của vương gia các người, cô không cần phải hành xử với ta như vậy."

Thần Ninh sững sốt, đã bị tổn thương đến như vậy rồi sao? Cô vẫn cười hết sức dịu dàng.

"Công tử hiểu lầm rồi, chủ thượng cho đến bây giờ cũng chưa từng đối xử với cậu như sủng quan. Thần Ninh ở đây, là bởi vì chủ thượng không yên tâm về thân thể của cậu, cho nên mới..."

Thần Ninh định nói tiếp nhưng lại bị ánh mắt lạnh như băng của Tại Trung ghim chặt, không thể mở lời được nữa. Cô chưa bao giờ nhìn thấy Tại Trung có ánh mắt âm hàn đến thế, giống như trong đó là tràn ngập những tia âm u, lạnh lùng và cự tuyệt. Bỗng nhiên không biết nên mở miệng thế nào cho phải, Thần Ninh miễn cưỡng cười.

"Như vậy đi công tử, trên bàn có một ít cháo vừa mới nấu, vẫn còn nóng, cậu mau dùng một chút đi."

Tại Trung không nói gì, Thần Ninh lui ra khỏi phòng, đóng cửa xoay người, lại bị dọa cho hết hồn.

"Chủ... chủ thượng."

Duẫn Hạo trầm tĩnh đứng một bên, không cắt ngang lời cô, cũng không có ý rời đi. Thấy Thần Ninh bưng ly nước vẫn còn đầy, mi tâm nhăn lại, trầm giọng nói.

"Cậu ấy như thế nào rồi?"

"Đã tỉnh, nhưng mà, không chịu uống nước, cũng không chịu ăn."

Sắc mặc Duẫn Hạo liền âm u, Thần Ninh vội vàng nói.

"Chủ thượng, Tại Trung công tử là dạng người gì, ngài là người hiểu rõ nhất. Chuyện lớn như vậy vừa xảy ra với cậu ấy, đương nhiên là sẽ có chút suy nghĩ không thông, ngài đừng nên làm khó cậu ấy."

Sau đó Thần Ninh dừng một chút, rồi nói tiếp.

"Cũng chớ có làm khó bản thân mình. Từ tối hôm qua đến giờ, nha hoàn nói với thuộc hạ ngài vẫn chưa ăn gì, cũng không chịu nghỉ ngơi."

Duẫn Hạo vươn tay muốn đẩy cửa, Thần Ninh khom ngươi ngăn hắn lại.

"Chủ thượng... bây giờ chớ ép cậu ấy vội."

"Ta biết, Thần Ninh, ngươi lui xuống đi, ta muốn nhìn cậu ấy một chút."

Đẩy cửa vào, Duẫn Hạo đi vào căn phòng vốn dĩ đã vô cùng quen thuộc ấy. Tại Trung nghe thấy tiếng mở cửa, lạnh nhạt mở miệng.

"Thần Ninh cô nương, nơi này không cần cô chiếu cố, cô đừng đến nữa."

Người thì không thấy lên tiếng, nhưng Tại Trung nhạy cảm lại ngửi thấy được mùi vị quen thuộc. Trong mắt hàn quang liền thu lại, sau đó giống như là đang nhẫn nhịn. Kìm nén cơn đau, cậu đi ra khỏi tấm bình phong, mặt đối mặt với hắn, trong lòng liền như thiên hồi bách chuyển. Duẫn Hạo nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của Tại Trung, thâm tâm không khỏi quặn thắt. Có mấy lời, trong lúc nhất thời không biết phải mở miệng như thế nào. Hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai, đêm đó đã khiến quan hệ của cả hai chệch hướng, không thể nào trở về lúc còn đơn thuần như trước đây nữa.

Giật giật môi, Duẫn Hạo lại không thể phát ra được bất kì một âm thanh nào, hắn nhìn Tại Trung ngồi xuống ghế, dường như đã động đến vết thương, đau đến hai mày cũng nhíu lại. Hắn không ngờ rằng Tại Trung sẽ mở miệng trước.

Giọng nói thật bình tĩnh, không mang ngữ điệu.

"Vương gia làm sao lại đến đây, buổi tối Thần Ninh cô nương sẽ đến lấy thuốc. Hôm nay cũng không cần châm cứu, Vương gia đến hơi sớm rồi."

Vẫn là giọng điệu bình tĩnh như vậy, nhưng lại không giống như trước nữa. Duẫn Hạo cảm nhận được, trong giọng nói của cậu đã không còn độ ấm. Giống như một người xa lạ, đang nói về một chuyện tầm thường nào đó. Hắn từng nghĩ đến, hôm nay Tại Trung tỉnh lại rồi, có lẽ sẽ hận hắn, sẽ oán hắn, thậm chí có thể muốn cầm dao giết hắn. Nhưng không thể nào nhờ đến Tại Trung lại bình tĩnh, lãnh đạm đến vậy.

Thật xa lạ.

Thấy Duẫn Hạo không lên tiếng, Tại Trung lại hỏi.

"Vương gia còn có việc gì không? Không có thì mời ngài quay về đi, ngày mốt đúng giờ hãy đến châm cứu."

Bàn tay hắn nắm chặt, Duẫn Hạo nhìn chằm chằm nhưng vẫn không tìm ra được một tia dị thường trên khuôn mặt cậu, quá mức bình tĩnh, quá mức lạnh lùng. Qua một hồi lâu, hắn mới sâu kín hỏi.

"Không hận ta sao? Không phải nói, là sẽ không tha thứ cho ta sao?"

"Vương gia ngài sai rồi."

Giọng Tại Trung vẫn lạnh nhạt như cũ.

"Ta sẽ không rời đi, không để ngài mượn cớ đó mà tổn hại đến sư phụ và Tuấn Tú. Ta sẽ ở đây, hoàn thành ước định bốn tháng giữa ngài và sư phụ."

Ước định bốn tháng, Kim Tại Trung, chúng ta vòng vo một hồi, giữa hai ta, vậy mà chỉ còn tồn tại mối quan hệ đổi chác đó thôi sao?

Giữa chúng ta, chỉ như vậy, cái gì cũng không có sao?

Duẫn Hạo đứng đó, nhìn Tại Trung một cái.

"Không phải bảo là sẽ hoàn thành ước định sao? Không tha thứ cũng được, hận ta cũng được, nhưng phải ăn, thì mới còn sống tốt chứ đúng không? Nếu như ngươi xảy ra vấn đề gì, độc của ta cũng không được lọc sạch, ta vẫn sẽ giết sư phụ và sư đệ của ngươi. Ngươi nếu cảm thấy, giữa hai ta là một cuộc đổi chác, thì cứ cho là như vậy đi."

Thần sắc Tại Trung không đổi, nhưng thân thể không ngừng run rẩy, cậu gượng khóe môi.

"Vương gia nói đúng, đây cũng chỉ là có qua có lại mà thôi."

Sau đó, cầm lấy bát cháo trên bàn, múc từng muỗng từng muỗng bỏ vào miệng.

Duẫn Hạo đẩy cửa đi ra ngoài, dựa vào cột cửa đứng ngây người, hai mắt nhắm lại. Kim Tại Trung, coi như hận ta cũng được, nhưng đừng trở nên lạnh nhạt với ta như vậy.

Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi vào bát cháo, Tại Trung ăn mà miệng chỉ cảm thấy đắng chát. Duẫn Hạo, chúng ta đều quên hết vì đâu mà quấn quýt. Ngài nói đây là một cuộc đổi chác sao, ngay cả yêu hận cũng không mở lời, chúng ta có phải là thật đáng buồn hay không?

Giống như không có gì xảy ra, chúng ta lại quay trở về điểm bắt đầu.

Vẫn là một mình một người. Ngươi với ta, cũng chỉ là ngươi với ta mà thôi. Da thịt đã từng quấn quýt, nhưng hai trái tim đã mất đi sự đồng điệu, ngày càng cách xa.

Hiên Trúc uyển dường như cũng dần hòa vào Du vương phủ, hằng ngày đều lãnh đạm, hiu quạnh và lạnh giá. Duẫn Hại đến châm cứu, uống thuốc, Tại Trung cũng đều sẽ đích thân chuẩn bị, hai người chẳng ai nói với nhau câu nào. Tại Trung không muốn nói chuyện, Duẫn Hạo cũng chọn lựa cách im lặng.

Thần Ninh nhìn hai người như thế, mấy lần đều muốn nói gì đó rồi lại thôi. Tại Trung bắt đầu trở nên dửng dưng với tất cả mọi chuyện xung quanh cậu, mỗi ngày đúng giờ đều cho Nhẫn Đông ăn, nhưng rất ít khi thấy cậu ôm nó đi chơi. Duẫn Hạo ngược lại khôi phục bộ dạng nghiêm túc thường thấy, trên mặt ngập tràn vẻ uy nghiêm, không cười, sắc mặt chính là dáng vẻ nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, trong đôi mắt dần mất đi độ ấm.

Duẫn Hạo dường như lại trở lại là Đại hoàng tử lạnh lùng, khô khốc như một bức tượng gỗ, không khóc, không cười, lại chẳng thấu nỗi bi thương.

Tại Trung có vẻ cũng trở nên quy củ hơn, làm một đại phu an phận. Có lẽ cậu đang cố ngụy trang bằng vẻ kiên cường, cũng bởi vì vết thương trong lòng cậu, vĩnh viễn không thể nào chữa lành được.

Khi xử lý xong mọi sự vụ trong triều, Duẫn Hạo thích đến cây hòe trước cửa Hiên Trúc uyển để nghỉ ngơi. Hắn nhàn nhạt nhìn dáng vẻ Tại Trung hì hục với mấy loại thảo dược, dù không thấy được biểu tình của cậu, nhưng cũng sẽ không phải nhìn thấy vẻ mặt xa lạ và lạnh lùng đó đối với hắn. Thần Ninh bưng trà đứng dưới tán cây, ngẩng đầu nhìn Duẫn Hạo đang đứng đó ngắm Tại Trung, trong lòng thở dài bất đắc dĩ. Tội tình gì phải như vậy chứ?

----------------------

Hữu Thiên bôn tẩu khắp nơi, nhưng vẫn không thể thu thập được tin tức gì liên quan đến Điệp bội. Tìm đến vợ chồng Lý thị năm đó, chân tướng vẫn không sáng tỏ, trái lại còn rơi vào bế tắc. Rầu rĩ và ưu tư cứ như vậy tập kích, anh cũng không còn cười nhiều nữa. Tuấn Tú hầu như mỗi ngày đều chạy lên trấn tìm Hữu Thiên, cùng anh chạy Đông chạy Tây. Nhưng nhìn Hữu Thiên cứ cau mày như mất sức sống, tự nhiên nó cũng thấy lo theo. Lúc anh đưa Tuấn Tú mảnh ngọc bội đó, nó cũng cẩn trọng cất đi, xâu thành sợi dây đeo bên người. Ngọc của kinh thành, tính chất vốn nhiệt hàn vừa phải. Khi ngọc bội chạm vào da thịt, nó cảm thấy giống như nụ cười của Hữu Thiên, rất thoải mái.

Tuấn Tú có chút thay đổi, Hách Tại ở bên cạnh một chút cũng không rời mắt. Cậu ta bắt đầu lơ đãng quan sát vẻ mặt lúc Tuấn Tú nhìn Hữu Thiên đều rất chăm chú. Mỗi lần thấy người đó hai mắt đều rạng rỡ hẳn lên, trước giờ Hách Tại chưa bao giờ thấy Tuấn Tú như vậy. Trên đường hai đứa trở về cốc, nhìn Tuấn Tú đang chơi đùa với khối ngọc trong tay, Hách Tại liền hỏi.

"Tuấn Tú, cậu thích ngọc này sao?"

Tuấn Tú cười cười.

"Thích chứ."

Sau đó nó đem miếng ngọc áp vào mu bàn tay của Hách Tại, hai mắt mở thật to.

"Thấy sao, Hách Tại, có phải là rất ấm không?"

Hách Tại theo bản năng gật đầu, Tuấn Tú liền vui vẻ vừa cười vừa nói.

"Giống như là nụ cười của Phác Hữu Thiên vậy, ấm áp giống nhau."

Hách Tại cúi đầu, dừng bước, âm thanh nhẹ nhàng.

"Tuấn Tú, cậu... cậu thích Phác Hữu Thiên đúng không?"

Tuấn Tú quay đầu, có chút khó hiểu nhìn Hách Tại.

"Hả?"

Sau đó giống như là đang dùng sức suy nghĩ điều gì đó.

"Thích là ý gì? Tớ rất thích nhìn nụ cười của huynh ấy, chỉ vậy thôi. Này! Lý Hách Tại, hôm nay cậu hỏi nhiều quá! Đi thôi, sư phụ hôm nay lại bế quan rồi, cậu còn không mau giúp tớ, nấu đồ ăn cho tớ mau."

Hách Tại bị Tuấn Tú kéo đi, bước chân cũng nhanh hơn. Hách Tại mím chặt môi, trong lòng có suy nghĩ nhưng lại không nói cho Tuấn Tú biết. Kim Tuấn Tú, tớ cảm giác sẽ mất cậu, bởi vì cái tên Phác Hữu Thiên lúc nào cũng cười kia.

--------------------

Một mình bước trên đường phố rộng rãi, trong lòng Tại Trung lại thấy hư không. Đây là hướng đi đến Phù Nhã các, một vài kí ức lại không ngừng ào đến, là lúc Duẫn Hạo thay cậu đỡ kim châm, lúc Duẫn Hạo trúng độc, lúc Duẫn Hạo ở trên lưng ngựa ôm cậu vào lòng. Lắc đầu, Tại Trung âm thầm tự mắng bản thân, tại sao đi mua thuốc lại đi lẫn sang đường này chứ.

Hoàng hôn dần buông xuống, người trên đường phố không nhiều, Tại Trung bước đi rất chậm rãi. Tâm trí như bị nhiễu loạn, cậu không thể tập trung được. Trải qua mấy ngày, vết thương trên người cũng đã tốt lên nhiều, Duẫn Hạo cũng không làm chuyện gì khác thường với cậu, gặp mặt cũng chỉ để chữa trị, mọi thứ đều cố làm cho nhanh để kết thúc. Có lúc nhìn bóng lưng hắn rời đi, Tại Trung lại cảm thấy một góc nào đó trong tâm can như bị sụp đổ.

Có chút mơ hồ cất bước, bỗng nhiên bị một người bịt miệng kéo vào ngã ba đường. Tại trung chỉ cảm thấy một mùi thơm và ngọt tràn vào cánh mũi, đầu cũng bắt đầu thấy choáng váng.

Là mê hương, loại có dược tính rất mạnh, Mạn Đà La. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net