Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Hiếu thắng

Tùng Sơn nói nhiều lắm, hắn đơn giản giới thiệu về mình, hắn là chủ và nhà đầu tư số một của quán ăn này, đương nhiên Liên Thanh ngồi bên cạnh hắn chính là nhà đầu tư số hai.

"Nhưng mà hắn chỉ ra một tí xíu tiền." Tùng Sơn duỗi ngón tay út của mình ra dấu, "Chỉ có nhiêu đây thôi, hắn đã tự cho mình là chủ quán thứ hai, ăn cơm không có lúc nào trả tiền hết."

"Anh mẹ nó nói bậy!" Liên Thanh tức đến mặt đều đỏ, hắn nhanh chóng nhìn Thời Niên một cái, sau đó dùng ngón tay hung hăng thọc cánh tay Tùng Sơn, "Đừng có nói bậy, người ta sẽ tin thật!"

Thời Niên ngồi đối diện thật muốn cười, cậu không biết Tùng Sơn và Liên Thanh có quan hệ gì, xem kiểu này chắc là bạn tốt, nhưng dìm bạn tốt của mình trước mặt người xa lạ, thấy thế nào cũng không phải một chuyện bình thường.

Nhưng làm người xa lạ mình vẫn nhìn rất vui vẻ, đặc biệt là bộ dạng tức điên của Liên Thanh, vẫn rất là cảnh đẹp ý vui.

"Tùng tiên sinh yên tâm, bữa cơm này là tôi mời, khẳng định sẽ không có không trả tiền." Thời Niên cười nói.

"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, tôi tưởng hắn lại tới ăn chực." Tùng Sơn cũng cười đứng dậy, "Tôi vào bếp cái đã, đi trước nhé."

"Tùng Sơn." Diệu An há mồm gọi lại Tùng Sơn đang muốn rời đi, "Tôi có nói với Thời Niên rằng quét mặt tôi thì có thể giảm giá."

"Không thành vấn đề!" Tùng Sơn đồng ý rất dứt khoát, hắn vẫy tay với Thời Niên, xoay người rời đi.

Ngay khi Tùng Sơn xoay người, Thời Niên thấy trên cổ hắn lộ ra tuyến thể tràn đầy vết sẹo.

Thời Niên nhớ rõ Tùng Sơn vừa mới nói hắn và Diệu An là bạn tình, cũng không biết là thật hay giả, nhưng nhìn thân hình tuy rằng Tùng Sơn trông cũng không gầy yếu, nhưng vẫn có khác biệt rõ ràng so với A, hắn càng giống một beta, nhưng ai lại đi cắt tuyến thể beta chứ, tuyến thể của beta cơ bản chính là vật trang trí, không thể phát ra pheromone, cũng không thể nào tiếp nhận pheromone.

Cho nên khả năng lớn nhất Tùng Sơn chính là một omega, omega đã cắt tuyến thể.

Vết sẹo trên tuyến thể rõ ràng như vậy, đan chéo phức tạp, giống như bàn cờ, Thời Niên chỉ nhìn thôi đã thấy đau cần cổ rồi.

Nếu Tùng Sơn là một omega, vậy lúc ấy anh ta chắc đau đớn lắm, ai lại ra tay tàn nhẫn đến mức này chứ.

Thời Niên nghĩ về chuyện này đến đờ ra, khi phục vụ đem rượu tới cậu cũng chưa phát hiện, vẫn là Diệu An rót một ly đặt trước mặt cậu, cậu mới lấy lại tinh thần.

"Ngại quá, tôi thất thần." Thời Niên xin lỗi cười cười với Diệu An, cậu cầm lấy ly rượu hướng về phía Diệu An nói lời cảm ơn, cảm ơn anh rót rượu cho mình.

"Đây là rượu của tôi, cậu cảm ơn cậu ta làm cái gì?!" Liên Thanh đang cầm chai rượu định rót cho mình, thấy Thời Niên thế này, trong lòng rất hụt hẫng.

Liên Thanh vốn định hôm nay hẹn cậu ra đây là muốn xoa dịu mối quan hệ của cả hai, hắn vốn dĩ đã lên kế hoạch xong xuôi, trên danh nghĩa là Thời Niên mời ăn cơm, nhưng trên thực tế hắn muốn mời Thời Niên cùng nhau uống rượu, bài viết nếm rượu của Thời Niên thấm vào tim hắn, hắn hy vọng ngoài trên giường ra thì có thể có giao lưu nhiều hơn với Thời Niên, đương nhiên giao lưu trên giường cũng ok, nhưng một bên làm tình, một bên kêu Thời Niên viết bài nếm rượu, không viết ra được thì nói cũng không sao hết, cậu có thể nói, nói đứt quãng, đâm một cái nói một câu.

(nhân sinh còn gì sung sướng bằng trong ngoài đều có em =)))))

Dù sao pheromone của mình cũng chung ngành học với Thời Niên.

Hơn nữa hắn sẽ không để Thời Niên trả một đồng nào, beta đáng thương này, vì mời mình ăn cơm không chừng phải thắt chặt lưng quần ăn uống tiết kiệm mấy ngày.

Cho nên hắn sẽ trộm thanh toán, ha, thằng ngu Tùng Sơn kia vậy mà dám bôi nhọ mình ăn cơm không trả tiền, hắn không trả tiền, nhưng hắn thanh toán sau* nha.

*hình thức ký tên khách hàng trên bill rồi thanh toán sau

Kết quả thì sao, bây giờ thì hay rồi, nhân tình tiền cơm bị Diệu An chiếm, nhân tình rượu cũng bị Diệu An chiếm, Diệu An một đồng không trả, tiện nghi đều bị anh chiếm, đúng là con sói trắng lừa đảo.

"Tôi cũng cảm ơn rượu của anh được không?" Thời Niên đứng dậy cầm lấy chai rượu trong tay Liên Thanh sau đó tay phải vững vàng rót chất lỏng màu vàng kim vào ly.

"Mời nhé." Rót rượu xong Thời Niên cầm lấy chiếc khăn màu trắng bên cạnh lau miệng chai rồi đóng nắp hút chân không.

Tựa như rượu này là Thời Niên mời Liên Thanh uống.

Liên Thanh càng không vui.

Nhưng hiển nhiên là Thời Niên tâm trạng không tồi, ngón tay cậu nắn chân ly, tay rời thân ly, sau đó là nhìn, ngửi, uống, nếm, cả một lưu trình, Thời Niên làm cực kỳ ưu nhã cực kỳ thong dong.

"Rượu ngon." Thời Niên cong khóe môi, "Không hổ là First Growth uy tín của Sauternes, 2001 cũng là một năm danh bất hư truyền."

*The First Growth: nhóm rượu vang được xếp hàng đầu, những loại rượu ngon nhất vùng

*Sauternes: vùng sản xuất rượu vang trắng ngọt nổi tiếng thế giới của Pháp, đặc biệt là rượu vang thối

"Chỗ tôi còn có Chateau d'Yquem 2009, lần sau cùng nhau uống, tôi cảm thấy ngon hơn cái này nhiều." Liên Thanh nhẹ nhàng lay ly rượu, nhìn rượu màu hoàng kim khẽ lắc lư trong ly, "Nhưng với mức giá như này thì chất lượng cũng không tồi, chẳng qua chỉ bằng nửa giá Lafite mà thôi."

Chateau d'Yquem 2009 ~ 602$ (tầm 14,7 triệu VNĐ)

"Chai đó thật sự cũng không tệ lắm, hiện giờ quả nhiên giá cả cũng thoải mái lại rồi." Thời Niên lại uống một ngụm, chất rượu trung đẳng, mùi hương nồng là chính, có xoài, dứa, còn có quả hạch, cùng hương vị phức tạp của trái cây ủ đường, uống vào độ chua rõ ràng, độ ngọt cũng rất cao, nhưng tổng thể thì rất cân bằng.

Diệu An nhìn Thời Niên, nhìn Thời Niên di chuyển hầu kết khi uống rượu, không nhịn được cười nói: "Về rượu vang tôi thật sự dốt đặc cán mai, nếu không phải Liên Thanh cứ lôi kéo tôi uống mấy cái này, tôi thà rằng uống rượu trắng với mấy ông già nói nhiều trong tập đoàn, cũng không thèm uống loại rượu chua không chua ngọt không ngọt này."

"Còn đâu là quý công tử." Liên Thanh hừ một tiếng, "Rượu cũng không phân chia được ngon dở."

"Ai quy định quý công tử thì phải biết nếm rượu? Cậu cũng nói kỹ thuật có chuyên môn, tôi không hiểu mấy cái này không phải hết sức bình thường? Huống chi tôi cũng không phải quý công tử gì, chẳng qua là người bình thường thôi." Nói tới đây, Diệu An nghiêng người sang phía Thời Niên, anh híp mắt, nhỏ giọng nói với Thời Niên, "Cậu nhìn Liên Thanh kìa, hắn còn muốn phân chia người ta ra ba bảy loại, thật là nông cạn, chúng ta không chơi với hắn."

Thời Niên bưng ly rượu nhịn không được muốn cười, tuy rằng cậu cảm thấy như vậy rất không tốt với Liên Thanh, nhưng cậu quả thật có hơi vui vẻ.

Hắn một bên cố nén ý cười một bên quan sát Liên Thanh, cậu sợ Liên Thanh giận, rồi đi luôn, vậy thì xấu hổ lắm, Diệu An là bạn của Liên Thanh, mình lại không phải, cậu nghĩ nếu Liên Thanh muốn trở mặt, mình sẽ dỗ hắn.

Tuy rằng mình chưa từng dỗ Liên Thanh bao giờ, nhưng Thời Niên khó hiểu có tự tin, cảm thấy mình dỗ một xíu, Liên Thanh chắc sẽ không giận nữa.

Nhưng Liên Thanh đen mặt, lại không thật sự giận, hắn chỉ dùng mũi hừ một tiếng, nói một câu: "Trẻ con."

Gan ngỗng và bánh hạt dẻ đều là diệu vật phối hợp với rượu vang thối, Liên Thanh đương nhiên là gọi luôn, kèm với phần của Thời Niên.

Phục vụ bưng lên hai phần, Liên Thanh kêu anh ta để trước mặt Thời Niên một phần, để trước mặt mình một phần, Diệu An cô đơn không có phần.

"Dù sao cậu cũng không phân biệt được ngon dở, cậu uống rượu kèm cái gì cũng giống nhau." Liên Thanh mới nói xong, thì thấy phục vụ bưng cái bình lại đây, bên trong cắm rất nhiều que.

"Cậu nói không sai, cho nên tôi cũng không miễn cưỡng chính mình." Diệu An cầm lấy một xâu sách bò đỏ rực sáng bóng, "Các cậu dương xuân bạch tuyết, tôi thì cây nhà lá vườn là được."

Sau đó Thời Niên nhìn Diệu An ăn hết cả xâu.

Gan ngỗng trong miệng tức thì không thơm nữa, Thời Niên mắt trông mong nhìn Diệu An lại cầm lấy một xâu, cậu nghĩ: Chúng ta đều thua.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net