109.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cả hai trở lại seoul, kim amie ổn định việc học, park jimin ổn định việc làm sau hơn năm tháng làm quen, dần dần, việc lui tới của min yoongi kim amie cũng đã quen nốt, thầy ấy cũng là giáo viên, dạy trong trường mà em đang học, park jimin cũng đã thay đổi được cách xưng hô của em với min yoongi, bằng anh thay vì bằng chú, căn bản là min yoongi còn kém kim seok jin một tuổi cơ mà.

ở đó, em làm quen được với một bạn nữ, là em họ của thầy min yoongi, min ha eun, dễ thương lắm, cũng là người giúp đỡ em, giới thiệu em với bạn bè của cô ấy, đương nhiên, liên lạc với hội bạn ở busan vẫn luôn còn, mỗi ngày đều nhắn tin rất nhộn nhịp, hẹn nhau hết mười hai sẽ đều đến seoul để đầy đủ bạn bè, chỉ mỗi eun hee min là không thể.

cả hai trong mối quan hệ yêu đương cũng không khác gì mấy so với lúc trước, ví dụ như dạy học thì anh ấy cũng vẫn nghiêm khắc như thường, đón đưa em đến trường đầy đủ, quan tâm cặn kẽ như thuở còn là em gái, chỉ khác ở chỗ, thân mật hơn vì yêu đương công khai với những người quen, không ngại những lần dính lấy nhau trên chiếc sofa, hay là về đêm, thầy park cũng không thể ngừng việc lợi dụng sự ngây ngô của kim amie để mỗi ngày được tự tay cởi áo ngực của em.

dần dần, điều đó đối với anh trở thành việc không thể thiếu mỗi đêm.

một cái hôn chúc ngủ ngon, kim amie ở trong lòng, ngoan ngoãn, lâu lâu lại dụi vào anh như mèo nhỏ.

anh cảm thấy vì yêu đương công khai nên anh càng nhận ra được mình yêu em nhiều hơn nữa.






pjm đã đăng một ảnh.

pjm: việc làm thường xuyên của bé mỗi khi chủ nhật đến.

♡ 586

thv: không tinh tế gì cả, nằm như thế có nghĩa là 'trời ơi sao nay anh thầy không rủ mình đi chơi nhỉ? mình chán ơi là chán luôn, huhuhu' thế đấy.

-> k.sunghoon: hết cãi.

-> pjm: lanh quá trời (⁠´⁠-⁠﹏⁠-⁠')

-> hswon: kim taehyung, người máu l, lì, liều, lanh, lẹ.

-> ksjinnn: lì thiệt bây ơi, ship couple gì mà mười mấy năm không chán.

-> thv: không chán nên thuyền đã cập bến rồi thấy chưa?

-> pjm: thế à.

-> l.hyunwoo: chán gì nổi, bữa nào cũng cả bụng cơm chó cơ mà ୧⁠|⁠ ͡⁠ᵔ⁠ ⁠﹏⁠ ͡⁠ᵔ⁠ ⁠|⁠୨

iamkookie: nhớ amie quá à (⁠ ⁠ꈨຶ⁠ ⁠˙̫̮⁠ ⁠ꈨຶ⁠ ⁠)

-> pjm: học nhanh mười hai rồi lên với amie này nhóc.

-> heehee.k: mình cũng nhớ.

-> k.yugyeom: nhớ ké với, nói chứ bây giờ nhìn ly sinh tố bơ là nhớ tới kim amie liền (⁠ ⁠⚈̥̥̥̥̥́⁠⌢⁠⚈̥̥̥̥̥̀⁠)

-> e.heemin: cả sầu riêng nữa ʕ⁠ ⁠º⁠ ⁠ᴥ⁠ ⁠º⁠ʔ

-> iamkookie: không sai đi đâu được (⁠ب⁠_⁠ب⁠)

h.yj: em gái ba tuổi ngày nào nay thành người yêu luôn rồi, chính ra màn ghen tuông lúc xưa cũng không lệch nhỉ? (⁠〃゚⁠3゚⁠〃⁠)

-> pjm: phải chị ạ (⁠◠⁠‿◠⁠)

-> thv: vợ jimin năm tuổi rưỡi đã biết đánh ghen (⁠ ⁠՞⁠ਊ⁠ ⁠՞⁠)

ksjinnn: ngủ đeo khẩu trang mậy.

-> pjm: vừa đi tạp hoá về, phóng lên giường luôn cơ.

agustd: cho đi chơi với ha eun đi, ở nhà chán em nó.

-> pjm: nhìn thế chứ không chịu đi đâu, ở nhà bảo em xây sinh tố đấy.

-> thv: người ta quấn quýt bên người yêu cơ mà (⁠๑⁠´⁠•⁠.̫⁠ ⁠•⁠ ⁠'⁠๑⁠)

-> ksjinnn: taehyung dạo này sống hạnh phúc dữ ha (⁠ ⁠՞⁠ਊ⁠ ⁠՞⁠)

-> j.junghyun: thuyền đã cập bến, hạnh phúc không thể tả (⁠´⁠-⁠﹏⁠-⁠')





"em đổi ý rồi."

"làm sao?"

"cả chủ nhật mà chỉ ở nhà nằm uống sinh tố thì sẽ phát béo mất."

"thế amie muốn như nào?"

"em muốn đi chơi."

"đi với ha eun à? còn có ai nữa không?"

kim amie vội vã lắc đầu.

"em muốn đi chơi với anh."

"anh á?"

park jimin hơi suy nghĩ, nâng khẽ gọng kính rồi nhìn vào mớ giấy tờ trên bàn, xoa xoa trán, gương mặt tiếc nuối nhìn em.

"thế nhưng anh bận mất rồi."

kim amie im lặng mười giây, nếu là em của lúc trước, thì sẽ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cùng anh ở nhà, hoặc đi chơi với bạn, nhưng amie bây giờ đã khác rồi, ở một cương vị mới, một tầm cao mới, là bạn gái, là người yêu, là vợ tương lai của park jimin.

em mếu máo nhõng nhẽo ngồi phịch xuống giường, xoay mặt đi chỗ khác, khoanh tay, hứ một cái.

park jimin dở khóc dở cười, tháo kính ra để lên bàn, nhẹ giọng:

"thế nào đây? dỗi anh à?"

kim amie bức xúc cao giọng:

"anh chẳng thương em gì cả!"

park jimin cười dịu dàng, xen lẫn đó cũng có một chút bất lực, nhiều chút nuông chiều.

"sao lại bảo thế hả? anh bận làm kiếm tiền nuôi em, mua cho em bánh ngon, quần áo đẹp, không muốn hửm?"

kim amie không thèm nhìn mặt anh, giận dỗi cất giọng:

"em không chơi với anh nữa, anh không có thương em, em chơi với cái con gấu nâu này còn hơn."

kim amie dứt câu, chỉ vào em gấu quen thuộc ở trên giường, sau đó lại khoanh tay, bộ dạng giận dỗi khiến park jimin có chút nôn nao.

quả thật chính là hương vị tình yêu, kim amie giận dỗi đáng yêu chết đi được, khiến cho anh lại càng muốn trêu cho giận ra.

kim amie còn chẳng biết bản thân đang làm trò cười gì, cứ giận dỗi khiến người đằng kia chỉ biết thầm thán phục vì quá dễ thương.

cuối cùng, park jimin thay đổi tông giọng, thay đổi sắc mặt.

"ừ, anh không thương em nữa."

kim amie giật mình nhìn anh, thấy anh chỉ xoay đi, tiếp tục làm việc, trái tim lo sợ, bàn tay bấu xuống nệm, tự mình cắn môi, nhìn anh, rồi lại nhìn xuống, vẻ mặt hoang mang rõ ra, park jimin lén nhìn thấy, xém nữa đã chẳng nhịn được cười.

em mím môi, hốc mắt đã cay xoè, em nhớ trước đó, em giận dỗi như vậy thì anh cũng sẽ dỗ dành, chiều chuộng em, vậy hôm nay thành ra như thế, có phải em quá đáng rồi không? anh hết thương em thật rồi phải không?

ba phút trôi qua, không có chút động tĩnh gì, ngoài việc park jimin chạm vào giấy tờ.

lại thêm một phút nữa, phát hiện kim amie đã nấc lên, anh vội xoay mặt qua, nhìn thấy kim amie cúi mặt, nước mắt rơi xuống đùi, hai vai run rẩy, nấc lên từng đợt.

park jimin dở khóc dở cười, buông hết giấy tờ trên tay, chạy đến chỗ em, vội vã nắm vai.

"ô ô amie của anh, đừng khóc đừng khóc, anh chỉ trêu em thôi, không khóc nữa, anh làm sao mà không thương em cho được? anh thương em nhất luôn ấy, bây giờ thay quần áo rồi mình đi chơi, có chịu không?"

kim amie phát hiện ra anh trêu mình, được nước làm tới, em đẩy anh ra, mếu máo nức nở hơn.

"em không muốn chơi với anh nữa luôn ấy, anh chỉ biết trêu em thôi, em không chịu đựng được luôn í, em cảm thấy.. hức.. hức.. thật là bất công, mẹ ơi.. huhuhuhu.. em gọi điện cho mẹ.. mẹ ơi mẹ.."

park jimin bật cười trong khổ sở, vội vã ôm lấy em mà dỗ dành.

"thôi nào, bé dễ thương, anh xin lỗi em mà, nhé? anh sai rồi, anh trêu ami, anh sai rồi, anh quá là tệ, amie tha lỗi cho anh được không?"

"anh buông ra!!!! em muốn nói chuyện với mẹ!!!!"

kim amie đúng là được nuông chiều quá thì cái gan lại ngày càng to, vì biết người ta thương mình nên lại làm càng.

cuối cùng, park jimin cũng phải tuân theo, gọi điện cho mẹ park ở busan, trong gương mặt, vừa mắc cười nhưng cũng vừa muốn khóc.

[amie à, mẹ đây con.]

"mẹ ơi.. hức hức hức.."

[làm sao đấy? sao lại khóc rồi? oppa của con đâu? sao lại khóc hả?]

kim amie cố gắng bình tĩnh, giận dỗi nhìn anh, nấc lên mấy cái, cả gương mặt đỏ bừng.

thấy anh lén lút cười mình, em lại càng bức xúc.

"anh jimin không chở con đi chơi, anh còn nói là.. là anh không thương nữa mẹ ạ.. hu hu hu hu.."

thế là kim amie lại oà khóc.

park jimin không nhịn được, vừa cười vừa dỗ:

"anh xin lỗi, anh sai rồi, mau.. mau nín khóc rồi đi chơi với anh.. anh bỏ hết công việc rồi.. thất nghiệp kệ, về ăn bám ba mẹ park, amie nhá?"

mẹ park bên kia điện thoại, lén cười với ba, nhận ra tình hình, liền giả vờ nghiêm túc lại.

[park jimin kia, nhanh mà xin lỗi bé amie, sau đó đưa bé đi chơi mau đi, có nghe chưa?]

"nghe rồi mẹ ạ, thôi con tắt mẹ nhá, chở cô bé này đi chơi, khóc quá khóc rồi."

tắt điện thoại, kim amie vẫn còn rất nức nở, phản kháng cái ôm kịch liệt, nhưng ba mươi giây sau, liền kiệt sức mà ngừng làm càng, được anh xin lỗi dỗ dành thêm mười phút nữa, thế là thay quần áo, rồi cùng nhau đi chơi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net