35.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

để bừa túi đồ ăn trên kệ tủ, park jimin rõ nét lo lắng, cởi khẩu trang để một chỗ, vươn tay chạm vào vai em, tay còn lại vén vén mấy sợi tóc.

"làm sao em khóc? nói cho anh nghe, anh giải quyết, được không?"

kim amie mím môi, kiềm nén uất ức, sau đó lấy hết can đảm, bỏ qua tất cả những lo lắng rằng anh ấy sẽ mắng em, kim amie vươn tay ôm lấy park jimin thật chặt.

nếu là park jimin của ngày thường, nhất định sẽ rời ra, sẽ giữ khoảng khách với những câu nói kim amie nghe đến chán ngấy.

nhưng hôm nay, anh ấy chỉ ngạc nhiên một lúc, sau đó là để yên cho em ôm, cất giọng trầm ấm.

"cái cục nhõng nhẽo này, hửm? làm sao thế?"

kim amie lại càng ôm chặt, vùi mình vào anh, park jimin cảm nhận trái tim đập nhanh bất thường, bàn tay run rẩy có hơi vươn lên, và đáp lại cái ôm của kim amie.

từ khi nhận ra việc kim amie đã dần lớn, anh hoàn toàn rất coi trọng việc giữ khoảng cách của anh và em, hoặc dạy dỗ về việc nên giữ khoảng cách với người ngoài như thế nào nên hầu như cả hai ôm nhau rất ít.

nhưng lần nào ôm nhau thì cũng thế, anh đều cảm nhận được, kim amie quả thật đã lớn, đã là một cô gái thực thụ, hoàn toàn khiến cho một gã đầu ba kia trái tim đập loạn nhịp.

gò má ửng đỏ khiến anh tự mình cũng chẳng biết vì lý do gì.

"anh ơi.."

bàn tay vỗ vỗ nhẹ lưng của kim amie, nhẹ giọng:

"hửm? amie uất ức cái gì? làm sao? nói với anh, anh sẽ giải quyết cho em."

kim amie chu chu môi, đắm chìm trong cái ôm ấm áp, mê mẩn cảm giác này không thôi.

"amie buồn quá oppa ạ.."

nói đến đây, kim amie chủ động rời ra, vươn đôi mắt tội nghiệp lên khiến ai kia bất giác trái tim hẫng đi một nhịp vì rung động.

đôi mắt muôn phần dịu dàng dành cho em.

"buồn à? sao lại thế?"

kim amie mím môi không biết nói như thế nào, anh lại nói tiếp:

"có phải vì anh để amie ở nhà một mình nên buồn không? có phải anh chỉ vừa ra đường một lúc đã nhớ anh rồi không?"

park jimin tiến lên một bước, vừa nói vừa mỉm cười khiến kim amie đột nhiên cứng người mà lùi lại một bước, nhìn anh chằm chằm, gò má ửng đỏ, trái tim đập nhanh.

"hửm? hay có chuyện gì khác khiến em buồn? nói ra với anh thì sẽ nhẹ nhõm hơn, anh có pizza và sinh tố bơ mà amie thích, có đỡ buồn hơn chưa?"

kim amie mím môi, ngại ngùng mỉm cười.

"đỡ hơn ạ."

cả hai ngồi với nhau tại bàn sau bếp, kim amie ăn uống ngon lành đồ mà anh jimin mua về.

còn anh jimin thì ngồi ngắm bé.

"có ngon không?"

kim amie hút một ngụm sinh tố bơ, nhìn anh bằng đôi mắt biết cười, ngoan ngoãn đáp:

"ngon ạ."

"ăn đêm không tốt, lâu lâu oppa mới mua cho em thôi, tận hưởng đi đấy."

"dạ."

thật may mắn, may mắn vì anh đã có thể nhìn thấy bộ dạng của kim amie trước khi bản thân cảm thấy mệt mỏi vì một áp lực nào đó.

thật may, may vì đã có liều thuốc chữa lành ngay trước mắt anh đây.

may mắn vì mỗi ngày đều được nhìn thấy kim amie, được thấy em cười, vui vẻ, và hạnh phúc.

đối với anh, đó chính là bình yên.

pjm đã đăng một ảnh.

pjm: nếu được quay về thuở amie của anh còn bé, khi mọi thứ thoải mái hơn, anh muốn hôn amie của anh thật nhiều cái, vì nó giúp anh xua tan nỗi lo âu.

♡ 1

người dùng để chế độ riêng tư.




amie có biết không?

thuở xưa, anh sẽ rất buồn khi anh cùng bạn thua một trận bóng.

khi mà anh đạt kết quả thi không tốt.

khi mà anh cùng dì park của em bất đồng một số vấn đề về học tập của anh.

những vấn đề vô cùng nhỏ nhặt khiến anh cảm thấy mình không vui.

anh sẽ tìm đến amie, và bảo rằng:

"anh đang buồn, amie có thể hôn anh không?"

thế là amie bấu vào người anh, trèo lên mà hôn vào gò má, sau đó thì cười hì hì.

amie có biết rằng, nụ hôn ấy của em giúp tâm trạng của anh tốt lên rất nhiều.

mỗi ngày anh ở cạnh trông em lớn, chăm sóc em, ta bên nhau không khác gì là gia đình cả.

những lần bất đồng nhau, anh mắng amie của anh, sau đó thì amie ngoan ngoãn, nhận lỗi của mình.

amie có biết, đêm đến, anh đã tự trách mình nhiều đến mức mất ngủ.

cho đến khi, cuộc sống của một người đàn ông đã đến độ tuổi ba mươi, anh bắt đầu cảm thấy áp lực đến dần.

không còn là những lần thua một trận bóng, cũng chẳng phải vì cãi nhau với một ai cả amie ạ.

là một loại áp lực chẳng thể nói với ai.

nó ám ảnh anh, như mỗi ngày đều nhắc nhở anh rằng người trước mặt mình là ai, quyền lực đến như thế nào.

khiến cho anh vô cùng áp lực, và cảm giác mình dần trở nên hèn nhát.

anh không nhìn nhận nổi bản thân.

những lúc như thế, anh chỉ muốn nhìn thấy amie, muốn ôm amie vào lòng, thật lâu, muốn được amie vào gò má anh như thuở nhỏ, và sau đó, anh sẽ hôn đáp lại vào chiếc má phính của em.

nhưng anh biết, bé amie của anh đã lớn rồi, em đang trở thành một thiếu nữ thực thụ, không còn là một cô nhóc ba tuổi hay năm tuổi nữa

nhưng nếu có thể.. thì cũng thật tốt.



iamkookie đã đăng một ảnh.

iamkookie: trai đẹp vừa xỏ khuyên tai đang ăn dưa hấu bị chụp lén.

♡ 1207


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net