chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Well, Cứu Thế Chủ của chúng ta cuối cùng cũng đã tỉnh" – giọng nói trầm ấm như thanh âm đàn cello vang lên một cách châm chọc. Dù y không cố ý, nhưng đây đã là một thói quen nhiều năm, không sửa ngay được.

Luôn có một cách tốt để che giấu sự mất bình tĩnh của y, Bế quan bí thuật. Chưa bao giờ y lại có thể có nhiều loại cảm xúc như hiện tại, dù là trước kia y được diện kiến và thu nhận làm Tử Thần Thực Tử dưới trướng Voldemort cũng chưa từng. Tất cả vui mừng, sung sướng, biết ơn, và một chút gì đó khác cứ nhảy từng bừng lên trong lòng y.

Harry chậm rãi nâng mí mắt nặng trĩu của mình nhìn về phía phát ra âm thanh ấy, và kinh ngạc nhìn thấy người đã chết rất nhiều năm về trước. Hiện tại cậu vô cùng mơ hồ, vì rõ ràng, người đàn ông trước mặt cậu đích xác là đã chết rồi, chết trước mặt cậu trong Lều Hét. Và bản thân cậu thì không chắc lắm, có lẽ là chưa đi, nhưng vậy thì làm sao cậu gặp được Severus? Cậu bước vào ma pháp trận tìm kiếm bạn đời cơ mà?

"Severus...Snape?" – Harry cứng ngắc nhắc tên người kia.

Trong đầu cậu cứ như đang có hàng ngàn vạn cây mandrake đang gào thét một cách rối loạn. Cậu đã chết, có lẽ là là vậy, hoặc chưa. Vì cái thứ huyết thống Tinh linh Ám Dạ vừa mới thức tỉnh không bao lâu cứ liên tục đòi hỏi bạn đời; mà bạn đời của cậu trong cây gia phả được ghi nhận là đã chết, thậm chí còn không hiện rõ tên.

Thế nhưng trong cuốn sách riêng biệt có tên là "The Potter" ở sâu trong thư viện gia tộc lại ghi rõ cách tìm bạn đời (ném thẳng đến chỗ bạn đời) của từng loại huyết thống mà một Potter có thể thức tỉnh, kể cả còn sống hay đã chết. Hoặc trong một vài trường hợp, như hiện tại của cậu bây giờ, có lẽ là một thời không khác biệt với giới phù thủy mà cậu biết.

"Ah, đúng vậy, cậu Potter. Ta nghĩ cậu cần thời gian nghĩ về thứ gì đó, hoặc là sắp xếp cái thứ lộn xộn trong cái đầu cự quái của cậu" – dù có vui mừng hay gì gì đó thì Xà vương vẫn cư phải phun nọc cái đã.

"Tôi nghĩ không cần thiết thưa...ngài Snape, tôi nghĩ tôi có thể lí giải đây là đâu, và tại sao...tôi lại ở đây"

"..." – hắn cầm ly trà lên nhấp một ngụm, chẳng thèm nhấc mí lên nhìn Harry. Đúng hơn là không dám, y sợ mình sẽ làm ra điều gì đó khác thường mất.

"Đây là một thế giới khác? Ít nhất là dòng thời gian khác đi?"

"Câu trả lời của cậu nằm trong đó rồi, cậu Potter"

"Và tôi, bản thân tôi thì chưa chết, còn ngài thì...rõ ràng là đã chết rồi" – cậu vô cùng bất ngờ, khi sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra giữa hai người. Cậu và Snape vẫn có thể ngồi nói với nhau và không hề có một câu cãi nhau (dù Xà vương có châm chọc đôi chút:v), ít nhất là vẫn chưa lao vào đánh nhau.

"Hừ! Không thưa cậu Potter, tôi và cậu đều chưa chết. Độc của Nagini không thể giết chết tôi khi tôi đã uống thuốc giải, còn cậu...chắc chỉ là do thú vui Gryffindor chết tiệt mà thôi!"

"A!..." – Harry vừa nghĩ đến một điều vô cùng đáng sợ!

"Hửm?"

"Không thể nào!" – không đời nào lão dơi già lại có thể là bạn đời của cậu được, dù hiện tại lão nhìn rất trẻ đi chăng nữa!

"Cái gì không thể nào thưa cậu Potter?" – tiểu cự quái ngu ngốc! Nếu mang em ra ngoài kia thì chắc chắn chưa được một ngày em đã bị người khác lừa về nhà rồi!

À phải rồi, có thể nói rằng, đây là một thế giới khác hoàn toàn so với thế giới cũ mà hai người từng ở. Không có phù thủy, không có muggle, không có nền văn minh hiện đại gì đó. Đây là một nơi...ờm, nguyên thủy vô cùng dồi dào phép thuật và có...thú nhân, cùng với "giống cái". Và hai tiếng sau khi đến với cái nơi này thì Snape đã bị đồng hóa và trở thành một thú nhân, một con rắn bự.

Khi mà thú nhân ở đây cưng bạn đời của họ như cưng bảo vật, lại chung thủy đến chết. Thì Snape, người đã ở đây hơn một năm, cũng tìm hiểu đủ loại thông tin về thế giới này. Và nhận ra nhiều điều, y vô cùng bất lực khi không thể tìm thấy một bạn đời phù hợp với mình, chảng ai có thể chịu nổi thói phun nọc của y. Mãi cho đến khi Harry xuất hiện, nói đúng hơn là rơi xuống người y, thì y mới biết Harry là bạn đời của mình. Không phải ngộ nhận, là từ nguồn phép thuật đến linh hồn y kêu gào tên Harry.

Dù vậy y vẫn phải đợi, đâu ai biết được liệu Harry có trở thành một thú nhân hay không. Tuy thú nhân kết bạn đời với một thú nhân khác không phải hiếm nhưng y vẫn mong Harry giữ nguyên thì hơn.

"...Bạn đời..."

"Ah? Ý cậu là bạn đời của cậu là tôi?" – y đã biết trước, nhưng vẫn không thể giấu nổi sự vui sướng trong ngữ điệu. Tuy nhiên với Harry đang đông đá bên kia thì không đời nào cậu có thể nhận ra được.

"Đúng...ah không phải. A không đúng là phải, ý, ý em, ý tôi là..." – cậu rối đến mức loạn hết cả từ ngữ.

Y cười nhẹ, nhẹ đến mức trong căn phòng im lặng thì cũng không thể nghe rõ. Cứ thế, y thong thả đứng dậy, tiến dần về phía con sư tử đang loạn cào cào đằng kia.

Snape miết nhẹ vào má cậu, cố ý hỏi "Vậy thì, là đúng...hay là, không đúng?"

Harry ngồi đó, mọi hành động đình chỉ ngay lập tức.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net