Chap 7: đột ngột

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ai thích khi mình đang trong một khoảng thời gian đặc biệt thì có người phá bĩnh, không ai cả!

Gân xanh trên trán Severus cứ nhảy múa tưng bừng mặc kệ Harry đang có ý muốn trấn an y. Severus thừa nhận từ khi bản thân trở thành thú nhân thì có rất nhiều thứ mất kiểm soát, bao gồm cả tính tình của y, dù nó vốn chẳng tốt gì từ trước nếu không muốn nói là vô cùng ác liệt (Harry đã được thử nghiệm nhiều năm), nhưng đó cũng chẳng là lí do để y không nổi khùng lên vào thời điểm đang 'chít chít meo meo' với bạn đời của y!

Lúc trước y có Quý Cô Vạc, Lucius và lão Ong Mật chuyên đến quấy phá; bây giờ có Harry, chẳng lẽ...

Không được!

Cái đám giống đực trong đầu toàn dịch nhờn trắng này! Đáng ghét như thằng cha Potter của Harry vậy!

Phải kéo khoảng cách giữa chúng và Harry!!!

Giọng Severus càng trầm thấp, mặt đã đen đến mức tưởng như có thể mài ra mực, "Các ngươi đi ra đây làm gì? Không phải ta đã nói đừng tới tìm ta hay sao?!"

Ngay lúc này, từ sau những cái cây cổ thụ của cánh rừng già xuất hiện những con rắn to nhỏ đủ màu sắc dễ khiến người có tinh thần yếu ớt ngất ngay tại chỗ, cái lưỡi chẻ cứ phun ra rồi thụt vào, tiếng 'xì, xì' liên tục được phát ra. Có vẻ như là đám thú nhân này không muốn để nội dung câu chuyện truyền tới tai cậu nên mới dùng hình dạng thú để nói chuyện, nhưng họ lại không ngờ tới việc Harry có khả năng nói Xà ngữ.

Yep, nó không mất đi sau khi Harry Potter hấp thụ Voldemort, dù cũng chẳng có nhiều tác dụng lắm khi Tinh linh Ám Dạ có thể trực tiếp hiểu ý định của linh hồn mỗi người.

"Xin lỗi ngài, nhưng chúng tôi thật sự có chuyện gấp mới tìm đến" – một trong số họ lên tiếng – "Chúng tôi xin ngài hãy trở thành tộc trưởng!!!"

"Sev, tại sao không làm? Ở đây đâu có độc dược để anh nghiên cứu đâu?"

Nhưng tôi phải đi tìm bạn đời! Severus trong lòng gào thét.

Tuy nhiên cũng phải công nhận đàn rắn này rất kiên trì, hai năm rồi mà vẫn đuổi theo sau lưng y, còn không hụt mất tên nào.

"Bây giờ tôi đang suy xét" – y nói với đám thú nhân kia – "Nhận thấy mấy người thật sự muốn tôi làm tộc trưởng, nhưng tôi sẽ không hứa trước có thể cho mấy người ăn ngon mặc ấm..."

*Rầm*

"Á!!! Rắn!!!" – tiếng la hét thất thanh cắt ngang lời nói của Severus.

Một người thanh niên trẻ, có lẽ còn ít tuổi hơn Harry, quần áo ngủ bằng lụa xanh than xộc xệch để lộ ra một mảng lớn da thịt khiến cậu ta rùng mình khi tiết trời có hơi se lạnh. Con mắt ngơ ngác như nai con đảo qua đám rắn rồi chao sang chỗ hai người, sau đó người thanh niên dùng hết sức bình sinh chạy đến bên cạnh Harry.

Đừng hỏi, cậu ta không dám lại gần Severus Snape đâu...

Harry thì không nhìn thấy ánh mắt tử vong đang chiu chiu chiếu lên người thanh niên vừa chạy đến, chủ động hỏi thăm, "Cậu sao lại rơi từ trên cao xuống vậy? Có bị thương chỗ nào không?"

"Tôi...không sao" – cậu ta miễn cưỡng lắm mới từ ánh mắt khủng bố của Severus để nhìn Harry trả lời, còn bị vấp chữ.

"Vậy thì ngươi có thể trả lời vì sao ngươi lại xuất hiện ngay đúng chỗ này vào lúc này hay không?"

Giọng nói của Severus khiến người thanh niên thấy lạnh người hơn cả khí trời hiện giờ, cảm tưởng như không phải nghe một ngôn ngữ mà là tiếng rắn tê tê rít ra từ kẽ răng.

"Tôi là Trần Vũ, năm nay 18 tuổi, hai người có thể gọi tôi là Mike, hai người cũng là phù thủy đúng không?" – Vũ giới thiệu bản thân, sau đó trần thuật đơn giản – "Nguyên nhân tôi xuất hiện ở đây thì không khó hiểu, xuyên qua thời không, gia tộc tôi mỗi đời đều có một người được đưa đến các thế giới khác nhau"

"A...vậy cũng giống tớ!" – Harry hiểu ra – "Rất vui được gặp cậu! Tớ là Harry Potter, còn đây là Severus Snape...bạn đời của tớ"

Hai chữ "bạn đời" được chính miệng cậu nói ra, còn là giới thiệu với người khác khiến khuôn mặt như ai đó đang thiếu nợ mười tám đời của Severus chuyển biến tốt đẹp. Dù không có ai nhìn ra ngoài Harry, người ta chỉ cảm thấy biểu cảm khuôn mặt của y từ xấu chuyển sang xấu hơn, từ nghiêm nghị sang cười lạnh hoặc cười khinh bỉ chứ chưa thấy cười to bao giờ.

Còn Harry thì đơn giản là sống dưới uy áp nhiều năm từ Xà Vương nên cũng quen dần. Huống gì Severus Snape hiện tại còn là bạn đời của cậu.

Sắc mặt Severus biến đẹp, nhưng Vũ thì có hiện tượng từ từ hóa đá rồi nứt vỡ, một hồi sau mới cứng ngắc mở miệng, "Là...là Severus Snape mà tớ biết ấy hả?"

Là cậu ta nghe lầm đúng không?!

Đúng không?!!

"Ừm" – Harry nhẫn tâm đập nát hy vọng cuối cùng của cậu ta, gật đầu.

"Hừ!" – y tiến gần đến chỗ Vũ, dựa vào một thân cao lớn mà cúi đầu nhìn xuống, tê tê mà hỏi – "Cậu Mike đây có ý kiến gì sao?"

Trần Vũ như cái trống bỏi, đầu lắc như muốn rời khỏi cổ.

"Thế thì tốt" – Severus hiện trên mặt một tia hài lòng – "Tôi tạm thời tin cậu"

Harry nhìn chỉ biết lắc đầu. Chẳng lẽ bởi cậu và Ron không là đối tượng để Severus bày trò đùa ác thú vị của y nên tất cả dồn lên người Vũ hay sao?

Tôi nghiệp...

Đám – đang nói chuyện một nửa – sắp dụ được Severus làm tộc trưởng – đột nhiên bị cắt ngang – rắn: cí lùm má!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net