Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍀🦁🐰🍀

#Người bạn quá có tiền làm sao bây giờ?

Lần đầu tiên trong đời A Tiêu có khổ não như vậy —— Nhân tình lớn như vậy. phải làm sao mới trả hết a?

Mua đồ đồng giá để đáp lễ với Tiểu Thước, chắc chắn anh không có thực lực như vậy, cũng chỉ có thể tận lực làm nhiều hơn cho cậu ở phương diện khác.

Hai người từ trung tâm mua sắm về đến nhà, thời gian là chạng vạng, A Tiêu chủ động nói làm cơm tối cho Trần Thước, lúc Trần Thước đồng ý trông rất vui vẻ, cảm giác mắc nợ của A Tiêu cũng hơi tốt lên một chút.

Cơm tối phải long trọng, như vậy mới có thể biểu đạt lòng biết ơn của anh.

Bữa cơm gì mới khá long trọng đây, dựa theo tiêu chuẩn ngày lễ ngày tết, làm sủi cảo đi.

Cái này là sở trường của A Tiêu, trộn nhân, nhào bột mì, anh đeo tạp dề bận việc trong phòng bếp, tạp dề là do anh tự mang qua đây, nấu ăn ở nhà thuê không tiện nên anh mua về mà chưa đeo bao giờ, bằng jean, trước ngực có một cái túi đáng yêu, trên đó viết bốn chữ lớn: Cố gắng kiếm tiền.

Mỗi cái sủi cảo đều nhét đầy nhân, niết tròn trịa, khoảng cách giữa các nếp gấp nhỏ phải bằng nhau, sủi cảo như vậy trông mới đẹp mắt, bao hoàn chỉnh đều đặn và xếp thành từng hàng với nhau, chờ một lúc rồi đi tắm nước nóng.

Trần Thước cũng đi tắm nước nóng, A Tiêu đang bận việc trong phòng bếp, vì quá chuyên tâm nên Trần Thước tắm xong khi nào, anh cũng không nghe thấy.

Không trách lỗ tai của anh không tốt, là do tiếng đi đường của Trần Thước quá nhẹ.

A Tiêu đưa lưng về phía cửa phòng bếp, trên người mặc áo thun rộng thùng thình, sau khi buộc tạp dề, đường viền eo nhỏ hẹp đặc biệt rõ ràng, nhìn một cái liền cảm thấy chắc chắn eo của anh rất mềm.

Trần Thước nhìn anh từ phía sau, ngực hơi khô nóng, vào phòng bếp, chậm rãi đến gần anh, bộ dáng anh cúi đầu bận rộn rất đáng yêu, trong lúc nhất thời Trần Thước không nỡ gọi anh, đứng phía sau anh, vươn tay, đầu ngón tay hướng đến gần vị trí lõm eo của anh, chạm nhẹ vào nút kết sau tạp dề một chút, nhanh chóng trượt đi, mở một nửa cánh tay, là tư thế muốn ôm anh từ phía sau, nhưng cuối cùng lại không thật sự chạm vào người anh, chỉ chống tay lên bệ bếp, khẽ nói bên cạnh anh: "Cần giúp không?"

A Tiêu nghiêng đầu, thấy khuôn mặt vẫn còn đọng hơi nước của cậu, cười một tiếng, giống như động vật nhỏ linh động, "Nhanh như vậy đã tắm xong rồi sao?"

"Ừm." Trần Thước nhìn anh hai giây, sau đó nâng tay lên, sờ chóp mũi của anh.

"A?" A Tiêu theo bản năng trốn về sau một chút.

Tay của Trần Thước treo giữa không trung, khẽ nói với anh: "Dính bột mì rồi."

Lại duỗi tay, A Tiêu không trốn nữa, tùy cậu dùng lòng bàn tay lau sạch giúp mình.

Cậu lau xong, A Tiêu tự dùng mu bàn tay lau lau lại, sau đó cúi đầu, tiếp tục làm sủi cảo, nói với Trần Thước: "Chờ thêm chút nữa, anh nhanh lắm, sắp xong rồi."

Trần Thước đứng bên cạnh anh, cầm một miếng vỏ sủi cảo, "Bao thế nào, dạy em đi."

Cậu học theo động tác của A Tiêu, múc nửa muỗng nhân thịt đặt ở giữa, sau đó gấp đôi vỏ bánh lại, niết chặt, đến đây thì thuận lợi, nhưng tiếp theo không biết làm sao để bao hết lại.

"Như vầy." A Tiêu dùng lòng bàn tay nâng một cái sủi cảo lên, làm mẫu cho cậu.

Không ngờ, đôi tay của Trần Thước đẹp như vậy nhưng làm việc rất vụng về, niết bên trái, bên phải lại lòi, niết bên phải, bên trái lại lòi.

A Tiêu là một người thầy có kiên nhẫn, nói không rõ, liền để sủi cảo trong tay mình xuống, nắm ngón tay cậu, tay cầm tay dạy cậu bao.

Anh nhìn sủi cảo với đôi mắt tròn xoe, kiên nhẫn hướng dẫn, chậm rãi hiện ra hình dạng.

"Ừm, như vậy là được rồi."

Mà lúc này, lực chú ý của Trần Thước lại hoàn toàn không ở trên sủi cảo, hai người đứng mặt đối mặt, khoảng cách rất gần, Trần Thước nhìn chằm chằm mặt anh, ánh mắt muốn chảy nước.

Hầu kết trượt lên trượt xuống một chút, Trần Thước cảm thấy, chắc chắn người trước mắt, ăn ngon hơn sủi cảo.

A Tiêu ngẩng đầu, thấy ánh mắt của Trần Thước, rất trực tiếp, ý cười bên khóe mắt cũng rất trực tiếp.

Sao lại nhìn anh như vậy......

Cười gì a.

Bỗng nhiên, A Tiêu chợt nhớ đến gì đó, nâng tay lên, dùng hai nắm tay che hai bên mặt.

"Rất xấu sao?" Anh vèo một phát xoay người qua chỗ khác, đưa lưng về phía Trần Thước, "Em không được cười, em đừng nhìn."

Chỉ lo bận, đã quên chuyện mấy nốt mụn nhỏ mọc trên mặt mình rồi, Trần Thước nhìn anh với khoảng cách gần như vậy, chắc chắn muốn khó coi cỡ nào thì khó coi cỡ đó, anh lắc lắc mặt, xoay tay lại đẩy Trần Thước, "Em ra ngoài đi, không cần giúp."

"Hửm......?" Trần Thước chẳng hiểu vì sao lại bị anh đuổi đi, vừa lui ra ngoài vừa hỏi: "Em thế nào?"

"Em cười!"

Trần Thước dang hai tay, "Em cười lúc nào?"

Vả lại...... Vui vẻ còn không được sao? Cười cũng không cho?

"Em mau đi ra."

Trần Thước bị đẩy đến phòng khách, A Tiêu kéo cửa phòng bếp lại, không cho cậu vào, cách kính mờ, Trần Thước nhìn bóng dáng anh bận rộn bên trong, thở dài bất đắc dĩ, ẩn ẩn cảm thấy lo lắng cho tương lai của mình.

Nhìn Tai Nhỏ này xem, còn rất không nói đạo lý.

Được rồi, không cho nhìn thì không nhìn, không cho vào thì không vào vậy.

Cậu ngồi trên sô pha, tùy tiện mở tiết mục TV, chó con cắn đồ chơi chạy ra khỏi phòng, ngồi xổm bên chân cậu, ngốc nghếch gặm gặm.

Trần Thước cúi người xuống, duỗi tay trêu chọc nó.

Trong phòng bếp, A Tiêu đếm số lượng sủi cảo, khá ổn, hẳn là đủ ăn rồi, bắc nồi, nấu nước, chuẩn bị nấu sủi cảo.

Lúc này nghe thấy Trần Thước ở bên ngoài gọi anh: "Tai Nhỏ!"

A Tiêu nhìn nước trong nồi, cách cửa đáp: "Sao vậy?"

Trần Thước không trả lời, cách một lúc, lại nghe cậu kêu: "Tai Nhỏ, Tai Nhỏ!"

A Tiêu cầm muôi vớt, khuấy khuấy sủi cảo mới bỏ vào để chúng không bị dính vào nhau, "Chuyện gì a?"

Trần Thước vẫn không trả lời, lại cách một lúc, A Tiêu lại nghe thấy cậu kêu một lần nữa: "Tai Nhỏ, lại đây!"

A Tiêu hết cách, đành phải cầm muôi, vội vàng từ trong phòng bếp đi ra, "Sao vậy, em nói đi a."

Sau khi đi ra, lại phát hiện Trần Thước ngồi xổm trên thảm trong phòng khách, trong tay cầm một món đồ chơi, đang hăng hái chọc chó, thấy A Tiêu đi ra, cậu vẻ mặt mờ mịt, hỏi lại A Tiêu: "Sao vậy?"

Cậu không gọi A Tiêu, mà cậu gọi chó con.

Một người một chó ngồi xổm trên mặt đất, nhìn A Tiêu, ánh mắt đều rất vô tội.

"Em đang kêu nó sao?" A Tiêu hỏi.

Trần Thước gật đầu, ôm chó vào trong ngực, "Em đang kêu nó." Như thể không có chuyện gì làm nên một hai phải tìm chút gì đó vậy, cậu xoa đầu chó, gọi nó: "Tai Nhỏ, Tai Nhỏ."

A Tiêu kháng nghị, "Không được, anh đã nói không được gọi nó bằng tên này rồi mà."

"Không gọi tên này, vậy anh nói xem gọi là gì?"

Sủi cảo nở rồi, A Tiêu sợ tràn nước nên vội vàng xoay người vào phòng bếp, một lát sau, âm thanh truyền đến, mang theo chút ngang ngược và tùy hứng như vầy, "Gọi là Trần Thước!"

Trần Thước cười, ôm chó con ngồi trên thảm, nắm một móng vuốt nhỏ của nó, chỉ vào hướng phòng bếp, nhỏ giọng nói chuyện với nó, dùng âm lượng mà A Tiêu không nghe được, giọng điệu giả vờ kinh sợ yếu ớt, nói với chó con: "Em xem có phải anh ấy hung hung dữ không, sau này anh bị ức hiếp, em nhớ phải giúp anh đấy."

Chó con ngao một tiếng, thoát khỏi vòng tay của cậu, chạy về phòng mình.

Kiếp sau đến nhà người tốt ở, không muốn làm chó công cụ nữa.

🍀🦁🐰🍀


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net