Chap 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🍀🦁🐰🍀

Dựa theo yêu cầu của ông chủ râu mép, A Tiêu scan bản thảo đã vẽ thành tài liệu, gửi đến hòm thư của phòng làm việc, kế tiếp chính là kiên nhẫn chờ trả lời.

Trong khi chờ phản hồi, A Tiêu vẫn đang chờ tin của Trần Thước

Đã mấy ngày không gọi điện rồi, mỗi ngày chỉ có vài tin nhắn ngắn ngủi, Trần Thước trả lời đều rất ngắn, A Tiêu biết cậu và cha mẹ sẽ không quá dễ giao tiếp, chắc chắn có rất nhiều khó khăn nên không dám quấn lấy cậu mãi, cũng không dám hỏi nhiều, chịu đựng vài ngày như vậy, dường như A Tiêu cũng dần quen với kiểu bận lòng im hơi lặng tiếng này rồi.

Không nên gấp gáp, hãy cho Tiểu Thước nhiều thời gian một chút.

Gió bắt đầu lạnh, mùa thu ở thành phố này luôn đến không báo trước, buổi sáng lúc ra ngoài, A Tiêu quên thay áo dài, cũng may ánh mặt trời ấm áp, anh chọn đi đường có năng lượng mặt trời chiếu sáng, tâm trạng cũng được sưởi ấm dễ chịu.

Sau khi bản vẽ được gửi, cuối cùng anh cũng có chút thời gian nghỉ ngơi, mấy ngày nay không gọi bác gái đến dọn dẹp, anh tự quét dọn vệ sinh nhà cửa, làm sạch sẽ y như bác gái, đứng trong phòng khách sáng ngời, anh chợt nhớ đến lúc nhỏ, bà ngoại trồng một chậu hoa nhài nhỏ để trên cửa sổ, lúc nở hoa mùa thơm rất nồng đậm, mỗi ngày về nhà mở cửa đều có thể ngửi được.

Anh cũng muốn Tiểu Thước ngửi được loại mùi thơm này, vì thế anh đến cửa hàng bán hoa, dự định mua một chậu về trồng trong nhà.

Cô ở cửa hàng bán hoa khen anh là đứa bé rất xinh đẹp, chọn cho anh chậu hoa nhiều nụ nhất, còn tặng anh chậu hoa đẹp, A Tiêu vui vẻ nói cảm ơn, ôm nó về nhà.

Thay chậu hoa xong, A Tiêu đặt hoa nhài nhỏ bên cửa sổ, còn mình đứng bên cạnh, phơi nắng với thành viên mới trong nhà, thời gian trở nên rất nhàn nhã.

Buổi chiều, chị Văn Văn đã lâu không gặp gọi điện cho anh, nói mình sắp dọn đi rồi, chị đã làm xong thủ tục ly dị với chồng, nhà thuộc về chị.

A Tiêu vui vẻ bày tỏ, thật đáng tiếc xảy ra chuyện như vậy.

Chị Văn Văn còn nói, lần trước vì chị mà liên lụy A Tiêu đánh nhau vào đồn cảnh sát, thật sự rất ngại, còn khiến anh vô duyên vô cớ đền nhiều tiền như vậy, thật ra gã đàn ông xấu kia vốn không cầm đi chữa bệnh, chị nói với A Tiêu, sau khi phân chia tài sản xong, tiền tiết kiệm lúc trước đều đứng tên chị, chị muốn trả lại số tiền mà chồng trước lừa gạt cho A Tiêu và người bạn kia của anh.

A Tiêu từ chối, chuyện này không trách chị Văn Văn được, là chính anh xúc động, giữ tiền lại cho em gái đi học thật tốt đi.

Đã lâu không gặp, thời gian chị em trò chuyện rất dài, trước khi cúp máy, A Tiêu nhất định phải nói hai tin tốt này cho chị biết.

"Chị Văn Văn, tai em chữa khỏi rồi."

Chị Văn Văn ở đầu dây bên kia sửng sốt rất lâu, kích động hỏi anh: "Thật sao?!"

"Dạ, em có thể nghe được rồi." A Tiêu ngọt ngào nói với chị, "Còn có a, chị Văn Văn, chàng trai lần trước đến đồn công an đón em, em ấy tên Trần Thước, là bạn trai của em đó."

Cúp điện thoại, A Tiêu cảm thấy tâm trạng tốt hơn, cầm bình nước nhỏ tưới nước cho thành viên mới, lại nói chuyện với nó: "Hoa nhài nhỏ, em phải mau mau lớn lên, phải nở hoa trước khi Tiểu Thước trở về a, biết không."

--------

Đợi ba ngày, A Tiêu nhận được câu trả lời của phòng làm việc, ông chủ râu mép mời anh đến công ty gặp mặt nói chuyện.

Ngày đó A Tiêu ăn mặc rất chỉnh tề, tóc cũng được chải mềm mại, để không phá hỏng tạo hình, anh từ bỏ xe điện yêu dấu, chọn ra ngoài bằng tàu điện ngầm.

Ông chủ râu mép vẫn là tạo hình quen thuộc, lại gặp mặt lần nữa, A Tiêu rất khẩn trương, tuy là gọi anh đến công ty, nhưng mà trong mail không cho anh biết kết quả rõ ràng, bây giờ anh vẫn chưa biết mình có dược tuyển dụng hay không.

"Tôi đã xem bản vẽ của cậu rồi." Ông chủ râu mép nói với anh: "Cá nhân tôi rất thích."

A Tiêu cười vui vẻ.

"Nhìn ra được cậu đã làm không ít bài tập." Khuôn mặt của ông chủ râu mép rất ôn hòa, đầy mắt tán thưởng hỏi anh: "Lúc trước đã từng tiếp xúc với trẻ khiếm thính rồi sao?"

"Hả?" A Tiêu chỉ chỉ tai mình, nói với ông ấy: "Là chính tôi."

Ông chủ sửng sốt một chút, gật gật đầu, cười sáng tỏ.

"Thảo nào."

A Tiêu cũng cúi đầu cười.

"Thật sự rất tốt." Ông nhìn bản vẽ của A Tiêu, nói với anh: "Tôi đặt trước ủy quyền bản vẽ này của cậu, sau này có cơ hội, chắc chắn tôi sẽ làm."

Sau này có cơ hội, là...... có ý gì vậy?

A Tiêu không quá hiểu.

Anh thấy vài phần xin lỗi hiện lên trong mắt ông chủ, "Là vầy, chúng tôi cũng mới nhận được thông báo, bên xuất bản kia đã chọn họa sĩ khác rồi, lần này phòng làm việc của chúng tôi chỉ phụ trách phối hợp thiết kế, tạm thời hạng mục này không cần họa sĩ nữa, phòng làm việc đang làm hạng mục khác, cũng đều đã có họa sĩ đang làm rồi, cho nên......"

A Tiêu cố gắng hiểu ý của ông ấy, hơi luống cuống rũ khóe mắt xuống, "Chính là, không cần tôi sao?"

"Trước mắt mà nói, tạm thời hủy kế hoạch thông báo tuyển dụng chức vụ này." Sợ A Tiêu chịu đả kích, ông chủ râu mép nói với anh: "Nhưng mà, tác phẩm của cậu thật sự rất tuyệt."

Được khích lệ, nhưng mà bây giờ A Tiêu không vui nổi, lại vẫn lễ phép nói với ông chủ râu mép: "Cảm ơn chú."

"Cậu yên tâm, bản vẽ này, tôi sẽ dựa theo tiền nhuận bút bình thường để kết toán cho cậu, nếu sau này có cơ hội dùng thương mại, tôi sẽ liên hệ lại cậu để thảo luận về các ủy quyền khác."

Bây giờ A Tiêu vẫn chưa hiểu những điều này, ngốc ngốc gật đầu.

"Vậy không còn chuyện gì khác, hôm nay cứ vậy trước đi." Ông chủ râu mép nói.

A Tiêu vội vàng đứng dậy, cúi người chào ông, "Vâng, làm phiền chú rồi."

Rời khỏi văn phòng, chị lễ tân dẫn anh đến phòng tài vụ để kết toán chi phí, rất nhiều, cho mấy nghìn tệ cơ.

A Tiêu cầm một xấp tiền đỏ rực, ra khỏi văn phòng, hơi mờ mịt.

Trời đầy mây, có phải lát nữa trời sẽ mưa không, không mang theo dù, phải chạy nhanh về nhà thôi.

Nhưng mà, bây giờ anh không muốn về nhà một mình lắm.

Anh dọc theo con đường đi về phía trước, người đi trên đường đều là dáng vẻ vội vã, mọi người đều rất bận, mỗi người đều đang bận, bận làm việc, bận kiếm tiền, bận nuôi cha mẹ, bận chăm con nhỏ, cũng giống anh, phần lớn người, mặc dù rất cố gắng rất cố gắng, nhưng cuộc sống vẫn không được như ý muốn.

Bầu trời xám xịt khiến tâm trạng con người cũng rất khó trong, A Tiêu nhìn cảnh đường phố quen thuộc, an ủi chính mình, không sao, Tai Nhỏ, liền tiếp tục trở về làm công việc trước kia thôi, cũng rất tốt a.

Ngửi được mùi thơm.

Còn chưa đến cửa tiệm bánh kem, A Tiêu đã ngửi được mùi bánh kem ngọt ngào rồi.

Đây là tiệm bánh kem mà lần trước Trần Thước dẫn anh đến, hôm nay A Tiêu muốn tùy hứng một lần, dù sao cũng kiếm được tiền rồi, anh rất rất muốn ăn bánh kem nhỏ mà Trần Thước đã mua cho anh lần đó.

"Hoan nghênh đã đến."

Sau khi vào cửa, chị bán hàng chào hỏi anh, ngoài dự đoán, chị gái vẫn nhớ rõ anh, nhìn anh một cái, mặt mày hớn hở, "A, là em sao."

A Tiêu ngượng ngùng gật đầu, cười với chị.

"Hôm nay đến một mình sao?" Chị gái nhìn quanh phía sau anh.

"Dạ."

"Nhìn xem muốn cái nào, em chọn đi, chọn xong rồi chị sẽ gói cho em."

"Được." A Tiêu ngửi mùi, tâm trạng vốn chua xót cũng trở nên ngọt không ít, anh chậm rãi đi qua tủ kính hoa lệ, đi đến chỗ trưng bày bánh kem phía trước, thế nhưng phong cách bên trong đã đổi thành cái khác.

A Tiêu nhìn về phía chị bán hàng, hỏi chị: "Chiếc bánh kem đặt ở chỗ này lúc trước, không còn sao?"

"Kiểu đó là phiên bản giới hạn ngày lễ, bây giờ không còn nữa, em xem cái khác xem, cần chị đề cử cho em một chút không, mấy cái bên này, hương vị đều không tệ."

Một tia mất mát thoáng qua trong mắt A Tiêu, anh không muốn cái khác, chỉ muốn cái đó.

Tính của A Tiêu rất sợ gây phiền phức cho người khác, nên anh hiếm khi đưa ra yêu cầu ngoài quy tắc với tiền đề là người khác đã nói không, anh do dự hỏi chị gái: "Em có thể nhờ thợ làm bánh ở phía sau giúp em làm một cái được không?"

Thái độ của chị gái rất thân thiện, nghĩ nghĩ, nói với anh: "Em chờ một lát, chị đi hỏi thử nha."

"Dạ, làm phiền chị rồi."

A Tiêu nhìn chị đi ra phía sau rồi trở về sau vài phút, cười nói với A Tiêu: "Được a, nhưng mà bây giờ thợ hơi bận, phải đợi hai tiếng được không?"

"Dạ được." A Tiêu cười kinh hỉ, "Cảm ơn chị."

Chị gái đưa anh đến khu nghỉ ngơi, rót một ly nước soda cho anh.

Được rồi Tai Nhỏ, anh nói với mình trong lòng, kiên cường một chút, không có gì buồn cả, ăn bánh kem nào.

Thợ sau bếp rất đúng giờ, hai tiếng sau, A Tiêu lấy tiền mặt mới kiếm được ra, thanh toán tiền bánh kem nhỏ, mắc như vậy, vẫn hơi đau lòng một xíu, anh nói cảm ơn chị gái, mang theo bánh kem nhỏ rời khỏi.

Ra khỏi trạm tàu điện ngầm, bên ngoài bắt đầu đổ mưa, anh che chở bánh kem trong ngực, chạy về nhà.

Sau khi vào nhà vẫn chưa phản ứng kịp, qua vài giây mới cảm thấy sai sai.

Sao đèn trong nhà lại bật?

Là...... lúc anh đi, đã quên tắt sao?

Hay là......

Toàn thân A Tiêu đều cứng, dép lê cũng quên mang, vớ nhỏ màu trắng đạp lên sàn nhà, bước chân rất nhẹ, chậm rãi đến phòng khách.

Hoa nhài nhỏ vẫn chưa nở đâu.

"Tai Nhỏ."

Giọng nói quen thuộc, dịu dàng, lại mạnh mẽ khí phách.

Sợ lại là ảo giác do mình nhớ nhung quá độ, A Tiêu đứng ở đó, không nỡ quay đầu lại.

Đối phương lại gọi một tiếng: "Tai Nhỏ."

A Tiêu siết chặt túi bánh kem nhỏ, theo âm thanh, xoay người lại.

Trần Thước xuất hiện trước mặt không hề báo trước, trong mắt phủ một vầng sáng êm dịu, nhu tình như nước nhìn anh, không nói gì, chỉ dang hai tay ra, chờ anh lại đây ôm.

Đã trở về.

A Tiêu càng ngày càng nắm chặt túi trong tay, nháy mắt sự kinh ngạc vui mừng tản ra, anh chậm rãi rũ mắt xuống, không đến ôm Trần Thước, bỗng nhiên lại xoay người qua chỗ khác.

Anh cúi đầu đưa lưng về phía Trần Thước, rốt cuộc không kiềm nén được sự chua xót trong hốc mắt nữa, nước mắt nóng bỏng không ngừng trào ra ngoài.

Trần Thước chậm rãi đi đến, từ sau lưng vòng đến trước người anh.

Tai Nhỏ ủy khuất rồi.

Cậu nâng cánh tay lên, ôm A Tiêu vào lòng, vốn đang rơi lệ không tiếng động, nhưng lúc dựa vào lồng ngực rộng lớn, lại biến thành khóc nức nở không nhịn được.

Mấy ngày này, cảm xúc đọng lại vì nhớ nhung, liền bùng nổ trong nháy mắt này.

Trần Thước vuốt tóc anh, "Sao lại không bắt điện thoại?"

Trần Thước vốn muốn cho anh một sự kinh hỉ, nhưng mà sau khi về đến nhà, phát hiện anh không ở đây, gọi điện cho anh cũng không có ai bắt, còn tưởng rằng anh chạy đến đâu rồi.

A Tiêu khóc đến mức thở không nổi, trả lời cậu: "Anh đến phòng làm việc, gặp ông chủ râu mép......"

"Đi phỏng vấn sao." Trần Thước hôn trán anh một cái, "Thế nào, bản vẽ thông qua không?"

Hỏi đến cái này, A Tiêu càng khóc dữ hơn, hai tay luống cuống rũ xuống, cương cứng dựa vào ngực Trần Thước, lắc đầu, "Bọn họ nói, không cần tuyển người nữa, anh, anh không tìm được công việc mới......"

Trần Thước ôm chặt anh, vuốt sống lưng anh vỗ về anh, dán má anh hỏi anh: "Vậy nên, Tai Nhỏ buồn vì điều này sao?"

"Ừm...... Ừm......" A Tiêu gật đầu, đáp đứt quãng.

"Không sao, không sao cả." Trần Thước lau nước mắt cho anh, "Sau này sẽ còn cơ hội, đừng khóc."

"Ừm...... Được......" A Tiêu muốn kìm nước mắt lại.

"Trên người ướt rồi, mắc mưa đừng để bị cảm, đi tắm đi." Trần Thước nhận bánh kem nhỏ trong tay A Tiêu, hỏi anh: "Cái này để lát nữa rồi ăn được không?"

A Tiêu ngoan ngoãn gật đầu, "Được."

Hơi nước ấm áp làm trôi đi nước mắt của A Tiêu, Trần Thước cẩn thận thoa bọt biển lên người anh, dùng lòng bàn tay xoa bóp cho anh, rửa sạch từ đầu đến chân.

Sau khi tắm xong, dùng khăn tắm lau khô người anh, phủ áo ngủ lên cho anh, ôm anh về giường như ôm em bé vậy.

Xa cách đã lâu gặp lại, không nóng vội làm gì cả, Trần Thước chỉ dựa sát vào anh, vuốt anh, ôm anh, để anh cảm nhận được mình thật sự ở đây, thật sự đã trở lại.

Nhưng mà nước mắt của A Tiêu vẫn đang chảy, mí mắt, chóp mũi đều hồng hồng.

"Tai Nhỏ đừng buồn, em đi lấy bánh kem nhỏ cho anh, chúng ta ăn đồ ngọt nhé."

Trần Thước đứng dậy từ trên giường, nhưng chân còn chưa chạm đất, đã bị A Tiêu ôm chặt.

Anh không cho Trần Thước đi, nhào vào trước người Trần Thước, ngồi cưỡi trên đùi Trần Thước, ấn vai cậu, để cậu dựa vào đầu giường, động tác cũng không gấp, nhưng mà dáng vẻ rất kiên trì, tự mình ngồi quỳ xong, cởi áo choàng tắm của Trần Thước ra, kéo quần lót của cậu xuống, dương vật nửa đứng thẳng cứ lõa lồ ở trước mắt như vậy.

Anh vẫn đang khóc đứt quãng, nước mắt dính ướt lông mi thật dài.

Nhưng anh cứ nức nở cúi đầu như vậy, vươn đầu lưỡi run run, liếm cây dương vật kia của Trần Thước.

Nháy mắt hô hấp của Trần Thước trở nên nặng nhọc, nhìn người điềm đạm đáng yêu chủ động khẩu giao cho cậu, máu liền bị đốt cháy, rất nhanh dưới thân liền bắt đầu cứng rắn, đỉnh trong miệng A Tiêu.

Cảm giác ngậm nuốt không trôi, hít thở không thông khiến đáy mắt A Tiêu càng hồng, rõ ràng rất miễn cưỡng rất cật lực nhưng anh vẫn không nhả ra, cố gắng nuốt dương vật cực lớn vào trong miệng, nước mắt và nước bọt cùng nhau chảy xuống, làm ướt nguyên cây dục vọng tràn đầy của Trần Thước.

"Bảo bảo......"

Trần Thước khó nhịn nheo mắt lại, khát vọng điên cuồng muốn chạm vào A Tiêu, cậu sờ loạn mặt anh, sờ tóc anh, sờ tai và cằm anh.

A Tiêu cảm nhận được vật trong miệng càng ngày càng nóng, cũng càng ngày càng căng, thân thể của mình cũng không tự chủ được mà động tình theo Trần Thước, phía dưới vẫn chưa được chạm vào, lại lén cứng vô cùng dưới áo choàng tắm, anh vô thức vặn vẹo vòng eo, cũng nuốt vật của Trần Thước vào sâu hơn.

Anh như vậy khiến Trần Thước thật sự chịu không nổi, trong xoang mũi hừ ra tiếng rên trầm thấp, đau lòng A Tiêu, nhưng lại mất trí đưa dương vật vào trong miệng anh, mãi đến khi cơ bụng căng thẳng, Trần Thước muốn rút ra nhưng không kịp, một luồng tinh đặc bắn thẳng vào trong miệng A Tiêu.

Trần Thước híp mắt, hoãn qua khoái cảm ngắn ngủi kéo dài, chậm rãi rút dương vật ra khỏi khoang miệng A Tiêu.

Khuôn mặt hoa lê dính mưa đáng thương vô cùng, Trần Thước đỡ A Tiêu ngồi dậy, rút khăn giấy bên cạnh ra đặt dưới miệng anh, khẽ dạy anh: "Bảo bảo, nhổ ra."

A Tiêu nghe lời, mở miệng, đục dịch bán trong suốt theo môi đỏ bừng chảy xuống khăn giấy.

Trần Thước vo khăn giấy bẩn lại thành một cục rồi ném đi, bưng một ly nước trong cho A Tiêu súc miệng, rồi giúp anh lau khô khóe miệng, sau đó đè anh nằm về trên giường, vừa cởi quần áo của anh, vừa hôn anh.

Sợ A Tiêu đau nên Trần Thước làm tiền diễn rất lâu, khuếch trương đến ẩm ướt mềm mại, rồi đút vào rất nhẹ rất chậm.

A Tiêu khóc xong đôi mắt hơi sưng, sợ hãi nhìn Trần Thước, trong lúc lắc lư, vấn đề mấy ngày nay không dám hỏi, bây giờ rốt cuộc cũng hỏi rồi: "Ba mẹ thật sự đồng ý sao?"

"Ừm." Trần Thước dán lên môi anh một chút.

Quá trình cũng không quá gian nan, ba không làm khó cậu nữa, Trần Thước bị giày vò mấy ngày nay là vì cậu áy náy ơn dưỡng dục mấy năm nay của họ.

"Thân thể của ba ba cũng tốt rồi sao?" A Tiêu hỏi.

Trần Thước gật đầu, "Ừm, tốt, ba ba không sao, đều không sao."

Nước mắt nóng bỏng lại trào ra lần nữa, cuối cùng nỗi lòng lo lắng của A Tiêu cũng đã được giải quyết, bất giác, anh mới nhận ra, mấy ngày Tiểu Thước không ở này, anh sợ hãi cỡ nào.

"Em đừng rời khỏi anh được không?" Ôm trân bảo mất mà tìm lại được, giọng của A Tiêu như khẩn cầu.

"Được, không rời khỏi anh nữa, Tai Nhỏ." Trần Thước tăng thêm lực dưới thân, dụ anh nói: "Vậy có thể đút bánh kem nhỏ của anh cho em ăn một chút được không?"

-------

A Tiêu ở phía trên, ngồi thẳng người trần trụi với Trần Thước, trên mặt và trên người đều hồng không thể tưởng, ngực ngứa nhè nhẹ, anh không dám cúi đầu nhìn, Trần Thước đang dùng ngón tay bôi kem lên trước ngực anh, xúc cảm vừa trơn vừa dính, đầu ngón tay vê núm vú mẫn cảm nhô lên của anh một chút, giống như người xấu, dụ anh: "Bảo bảo thật giỏi, cưỡi nhanh thêm một chút."

Cậu dùng sức đỉnh vào trong cơ thể A Tiêu, cố ý đâm ra tiếng nước bạch bạch.

"Bảo bảo ăn trước đi." Cậu vói ngón tay dính kem vào trong miệng A Tiêu, ác ý quấy loạn đầu lưỡi nóng hầm hập của anh, không phải vừa rồi lúc liếm phía dưới của cậu rất chủ động sao, bây giờ sao vậy, đôi mắt cũng không dám mở, giả vờ hay thật, quyến rũ ai đấy.

"Ngọt không?" Trần Thước dùng ngón tay kẹp đầu lưỡi A Tiêu, hỏi anh.

Nước miếng tiết ra theo đầu ngón tay của Trần Thước chảy đến cổ tay, như vậy không có cách nói chuyện, A Tiêu chỉ có thể hu hu hức hức gật đầu.

Ngoan chết người rồi.

"Em nếm xem." Trần Thước buông tha miệng anh, ngồi dậy tiến về trước, đỡ sau lưng anh, liếm từng lớp từng lớp kem bôi lên trước ngực anh vừa rồi vào trong miệng, hai núm nụ hoa mẫn cảm kia được chăm sóc đặc biệt, đầu lưỡi Trần Thước vòng quanh đánh vòng đầu vú, nếm đi nếm lại, liếm tới liếm lui.

"Rất ngọt." Cậu ôm A Tiêu khen ngợi, bé trong lòng đã mềm mại đến mức sắp tan chảy rồi, trên người ẩm ướt bao phủ một lớp mồ hôi, đây là bảo bối nhỏ gì thế này, mồ hôi cũng thơm nữa, có thể ăn bé luôn được không.

"Tiểu Thước...... Bên trong......" Eo mỏi quá, A Tiêu theo lực của Trần Thước, từng chút từng chút nuốt dương vật của cậu vào trong, trong cơ thể bị quy đầu nghiền ép nhiều lần, đường đi thoải mái đến mức vẫn luôn tiết ra nước dâm.

Muốn, A Tiêu ôm cổ Trần Thước, chủ động hôn môi.

Trần Thước đứng dậy, đè anh phía dưới, đâm ra từng đợt từng đợt sóng thịt trên bắp đùi non mềm của anh, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, tiếng kêu của A Tiêu cũng dần dần khoa trương, không kịp xin Trần Thước chậm một chút thì bạch trọc đã từ lỗ nhỏ phun ra rồi.

Cảm giác cao trào ở phía sau quá mãnh liệt, lúc bắn tinh, cơ thể của A Tiêu co rút không khống chế được, anh không còn sức nhưng Trần Thước lại không định dừng lại như vậy.

Dương vật bị chôn sâu liền tiếp tục thẳng tiến vào đường đi co rút, thoáng cái đã đâm A Tiêu chịu không nổi.

"Không được, Tiểu Thước, không thể......" Anh kẹp chặt phía dưới, kỳ cực khoái quá khó chịu, không muốn Trần Thước di chuyển nữa, nhưng Trần Thước hoàn toàn không nghe lời xin tha của anh, điên cuồng đâm vào trong anh.

Khoái cảm xa lạ tràn ngập toàn thân, cảm giác còn mãnh liệt hơn lúc cao trào vừa rồi, sướng đến mức A Tiêu cảm giác sợ hãi, trước mắt là khuôn mặt nhỏ mồ hôi hung hung dữ của Trần Thước, tiếng bạch bạch bạch quanh quẩn bên tai.

"Không được, không được, Tiểu Thước, dừng lại......" Giọng của A Tiêu có tiếng khóc nức nở, bàng quang bị căng đầy, ngứa đến mức có chút cảm giác đau đớn, "Mau dừng lại, Tiểu Thước, anh...... anh muốn đi WC, em để anh đi...... A, từ bỏ ——"

Giọng nói của Trần Thước bình tĩnh mà khàn khàn, nói ra một câu khiến đầu óc A Tiêu muốn nổ.

"Cứ đi như vậy đi."

Như vậy sao được a.

"Tiểu Thước, anh cầu xin em, em dừng lại đi......" Tay chân A Tiêu giãy giụa lung tung, nhưng mà anh thật sự không còn sức, mắc tiểu mãnh liệt sắp nhịn không nổi rồi, anh khóc xin Trần Thước tha: "Sẽ làm dơ, anh sẽ làm dơ......"

Anh liều mạng chịu đựng, đồng thời cố gắng kẹp Trần Thước, nghĩ cậu bắn nhanh một chút liền có thể tha cho mình rồi.

Bỗng nhiên, dưới thân dừng lại, vẫn là tư thế cắm vào, Trần Thước nâng mông A Tiêu bế anh lên, lúc đi đường vẫn đâm anh, ôm anh vào toilet.

Mở nắp bồn cầu, cậu buông A Tiêu, thay đổi tư thế cắm vào anh từ phía sau, ôm eo anh để ngừa anh té ngã, để vật rất trướng của anh vào ngay bồn cầu, nhanh chóng động hông, dùng lực đâm anh mạnh hơn vừa rồi.

Tiếng kêu của A Tiêu càng đáng thương, đứt quãng, nói không nên lời hoàn chỉnh, "Anh nhịn không được, Tiểu Thước, anh xin em ——"

Anh càng như vậy, Trần Thước càng điên, "Tai Nhỏ lại không thích làm với em sao?"

"Không phải, không phải!" A Tiêu lắc đầu nguầy nguậy, đã không đứng được nữa, bắp đùi không ngừng run.

"Vậy là thích sao?" Tiếng thở dốc của Trần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net