Thứ cậu hút không phải là thuốc lá, cậu là đang hút tâm trí tôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố X như có hai thế giới. Một nửa vừa ngập trong mưa lũ, nơi đây đã đón cơn bão thứ hai trong tháng. Cơn bão cấp độ nhẹ không khiến động đất hay thiệt hại nặng nề nhưng cũng khiến hàng quán đóng cửa và hạn chế người ra đường.

Hai hàng cây xanh với chiều cao hơn 2m do đội thanh niên trong thành phố trồng cách đây 6 năm giờ đây vẫn hiên ngang trụ vững đung đưa cùng bão gió, che chắn cho cả một căn nhà nhỏ nằm phía sau ngọn đồi, nơi được gọi là "khu ổ chuột" của thành phố phồn vinh này.

Căn nhà thoạt nhìn khá cũ nhưng không tới mức tồi tàn, phủ bên ngoài là nền trắng ngà.

Thông thường khi nói tới vùng quê xưa, người ta sẽ nghĩ tới khói bếp và tiếng í ới chạy nhảy của trẻ con. Ở đây cũng vậy, nhắc tới căn nhà này người ta sẽ nói tới khói thuốc và tiếng bật lửa.

Chàng thanh niên đầu bù tóc rối vừa tỉnh dậy sau một đêm dài, khác với ngôi nhà, cậu mặc bộ đồ ngủ trông khá "thiếu gia".

Đó là một bộ pijama bằng lụa màu xanh thẫm, vốn dĩ da không quá trắng nhưng khi ẩn dưới nền xanh này trông chàng trai có chút mềm mỏng và công tử. Việc đầu tiên khi thức dậy là châm lửa và hút một điếu thuốc, sau đó đánh răng và hút điếu thứ hai.

Việc hút thuốc như thay thế bữa ăn của cậu, bao thuốc quen thuộc thấy được trong căn phòng là hình hộp chữ nhật màu đen. Loại thuốc lá được chàng trai yêu thích này khá lạ, điếu thuốc dài hơn loại phổ biến trên thị trường và có mùi thơm nhẹ.

Điếu thuốc có màu trắng ngà như màu ngôi nhà, chỉ duy nhất một màu. Loại thuốc này không những hiếm mà còn thơm nên có thể đó là lí do cậu nghiện.

Đương nhiên, nó độc hơn loại thông thường. So sánh đơn giản, loại khác có thể mất x thời gian dẫn tới viêm phổi thì loại thuốc này chỉ cần thời gian x/2.

Sau khi dập tàn thuốc và để vỏ vào tủ, là tủ trưng bày các điếu thuốc đã hút thì  cậu đã thay sang một bộ đồ không hợp lý với căn nhà này, một bộ vest đen đắt tiền cùng đôi giày da có vẻ là mới được mua.

Đạp chiếc xe đạp tới bến xe cách đó 800m rồi di chuyển phương tiện công cộng về "khu nhà giàu" của thành phố.

Nơi này đầy tiếng xe cộ và khói xe, chẳng ai tin được nơi đây và nơi vừa mưa bão kia cùng một thành phố. Khác với bầu trời hơi u tối dù sáng sớm của khu kia là bầu trời xanh ngắt và có chút nắng buổi sớm.

Dừng chân trước cánh cổng in đậm dòng chữ Konewt, chàng trai đút tay hai túi quần ung dung bước vào với sự cúi đầu khép nép của bảo vệ.

Người bảo vệ già đã ở biệt thự này hơn mười năm, lần đầu gặp thiếu niên này mới 13 tuổi.

"Chào cậu Fourth, cậu mới về."

"Bác Job, đã bảo đừng gọi con là cậu mà. Con tới rồi đi ngay thôi, bác vẫn khỏe chứ ạ?"

Người đàn ông cười vui vẻ với cậu ừ một tiếng rồi hỏi thăm, "Đã 2 năm rồi mới gặp lại con, gầy đi nhiều rồi."

"Dạ thưa cậu, ông chủ nói kêu cậu lên phòng ngài ấy ạ."

Nữ quản gia mới này chỉ ngoài 20, thoạt nhìn có lẽ còn trẻ hơn cậu. Cô gái bước chậm rãi từ phía trong nhà ra ngoài cổng truyền đạt thông tin.

Fourth gật đầu với bác bảo vệ rồi đi từng bước lên tầng. Vừa đi nữ quản gia vừa nói chuyện

"Cậu chủ, lâu rồi cậu mới về ông chủ đã rất nhớ cậu đó."

"Lâu lắm mới gặp lại, cậu chủ hãy nhường ngài ấy một chút."

Tới cửa phòng, Fourth dừng chân xoay người đối diện với cô

"Lem, tai tôi không tốt nghe có chút khó tiếp nhận, cô không cần truyền tải quá nhiều. Được rồi, tôi có thể tự vào. Cô cần vô chung chứ?"

Lem lắc đầu xua tay rồi xin phép rời đi. Tay phải đút túi nãy giờ được cậu lôi ra bấm nút thông báo, một tiếng "tút" từ bên trong khiến cánh cửa mở ra.

Trong phòng là người đàn ông ngoài 50, mái tóc vẫn đen và rất phong độ. Ông Fow ngồi tựa ghế đang xem tài liệu, nhận thấy có người vào cũng không buồn ngẩng đầu.

"Ngồi đi"

"Không khách sáo." Fourth cởi áo vest để lên ghế và ngồi xuống, vừa ngồi đã mân mê bao thuốc trong túi quần.

Liếc nhìn kim giờ dịch chuyển tới số 11 trên đồng hồ OMEGA màu vàng trên tay trái rồi buông câu

"Có chuyện gì?"

"Tính ở ngoài tới bao giờ? Định ở căn nhà mục nát đó tới cuối đời? Chê giàu sướng thích nghèo hèn hả?"

"Không phải chuyện của ông."

"Mày"

Fourth cầm áo vắt lên vai rồi rời đi, để lại câu chào hỏi không liên quan,

"Sống cho tốt, không cần bận tâm tới tôi."

__________

Cậu nhận được điện thoại của Wan vào 2h chiều, lúc này Fourth đang ngồi ở công viên.

- Này Fourth tối tới bar với tao.

- Để?

- Ao, 26 mùa xuân cô đơn rồi không muốn nếm chút tình yêu sao hả, đảm bảo không khiến mày thất vọng.

- Tao không rảnh, nào cưới thì báo tao câu là được.

Wan có lẽ đang ở chỗ đua ngựa bởi cậu nghe được tiếng xếp hạng và ngựa hí.
Fourth cúp máy liền nhận được tin nhắn của Wan.

[Onlyfriend]: trêu trêu, nay tao vừa thắng đua ngựa nên muốn vui một chút, nhớ tới nha. Tao bao, toàn bộ.

Đang hút điếu thuốc thứ ba trong ngày, Fourth đành tạm biệt nó khi có phụ nữ tới gần.

Cậu xua tay đuổi bớt khói thuốc và muốn bỏ đi. Vậy mà người phụ nữ kia lại lên cơn đau tới ngất, cậu vội cõng cô ấy tới bệnh viện.

Bệnh viện NoNa nằm chính giữa đường biên giới của thành phố X, nơi phân chia hai khu giàu nghèo.

Cô gái được đưa đi kiểm tra ngay sau đó, Fourth tìm được danh thiếp trên túi áo cô ấy nên đã gọi, người bắt máy là chồng của bệnh nhân và người nọ kêu sẽ tới ngay lập tức.

Cậu nói có việc nên đi trước người kia cũng cảm ơn và không yêu cầu gì.

Ngay lúc vặn người dãn cơ thì cậu va phải một bác sĩ nam. Người này bị va chạm và từ lướt qua tới đứng cách cậu một cánh tay. Cậu thấy người đó nói

"Cậu có sao không?"

"Không, tôi ổn."

"Xin thứ lỗi, cậu hút thuốc sao?"

Fourth khá ngạc nhiên khi người này nhận ra cậu hút thuốc. Người khác khi tới gần đều cho rằng đấy là mùi nước hoa nhẹ, chỉ duy bác sĩ này nghi ngờ đúng.

Cậu không giấu diếm, "Phải."

Bác sĩ này nhíu mày và khoanh tay nói

"Bỏ đi, cậu có biết nó độc hại thế nào không?"

"Biết". Biết nên mới hút.

"Cậu ham mê mùi thuốc thế à? Dù loại cậu dùng rất dễ ngửi nhưng vẫn rất nguy hại, tôi khuyên cậu hút ít thôi, bỏ được thì tốt."

Không ham mê mùi thuốc mà là ham muốn cái chết.

Fourth thấy nhức đầu bởi tên này nói quá nhiều, cậu khó chịu phất tay kêu biến đi.

Cậu thấy tên úng đầu này có vấn đề về nghe hiểu và sự phân tích biểu cảm con người khi mà người này chốt lại rằng cậu đang làm nũng và muốn kết bạn với anh.

Gemini giữa sảnh bệnh viện, trước sự chứng kiến của bao người qua lại bị thúc một cú, tay ôm hạ bộ nhăn nhó một hồi sau khi thốt ra câu

"Thứ cậu hút không phải là thuốc lá, cậu là đang hút tâm trí tôi."

Fourth chỉnh trang lại mái tóc và vuốt ve cơn giận, hít một hơi sâu để ngăn cản nhét thuốc vào mồm anh bác sĩ.

"Một mẩu, tôi đây hút thuốc nhưng não chưa tàn, suy nghĩ chưa ngu ngốc như anh."

Gemini, người luôn tự tin với chiều cao 1m83 vừa đau vừa nhục vừa cay khi bị gọi một tiếng "một mẩu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net