oneshort

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

From: Nguyệt Quang Lâu

           Tác Giả:                                                                    __Erine__

Tiếng nhạc ồn ã sôi động, những giai điệu auto-tune như muốn đánh mạnh vào màng nhĩ người nghe nó. Những ánh đèn sân khấu mờ ảo làm rõ ràng hơn khung cảnh sa đọa và trụy lạc của căn phòng. Trai gái dính chặt lấy nhau, vuốt ve nhau không kiêng nể hay ngại ngùng. Nổi bật trong đám người đang cuồng hoan vô độ ấy là một thân ảnh đang nhảy những điệu vũ đạo quyến rũ ở trung tâm căn phòng. Thiếu niên mặc bộ đồ đen tuyền, chiếc quần jeans bó sát vào chân để lộ những đường cong hoàn hảo. Chiếc áo không tay làm lộ ra da thịt trắng ngần của thiếu niên. Đôi mắt đen láy, trong suốt tựa như muốn ai nhìn thẳng vào nó cũng sẽ lạc trong vũ trụ rộng lớn, vô pháp thoát ra. Hoàn hảo còn vẽ thêm một đường kẻ mắt thật đậm, làm chủ nhân của nó còn muốn xinh đẹp hơn, tựa như một thứ mê dược mà con người biết rõ là nguy hiểm, song vẫn tình nguyện lún sâu.

Cũng chỉ là một đêm bình thường trong cuộc sống trụy lạc ở quán bar gọi là Lan Kwai Fong.

Thiếu niên càng nhảy, tiếng hét chói tai của đám người thưởng thức càng lớn. Cậu vừa nhảy, vừa đi một vòng lả lướt đưa tình, cướp lấy ly rượu vang trên tay của bất kì ai cậu thích. Song tuyệt đối không ai bày ra sự bất mãn hay khó chịu, có thể kháng cự sao, khi một mỹ nam so với tuyệt thế mỹ nhân trong truyền thuyết còn muốn xinh đẹp hơn đến làm nũng?

Cách đó không xa, đứng ở trên lầu một của quán bar này, đồng dạng cũng có một thiếu niên khác đang đứng tựa lưng vào lan can, hai tay đút túi quần, khuôn mặt lạnh lùng, gắt gao theo dõi mọi cử động của cậu thiếu niên xinh đẹp kia. Bỏ một tay ra nhìn đồng hồ, thiếu niên nhíu mày, xoay người bước xuống lầu.

"Bá Hiền, về thôi."

Tiếng nói vừa dứt, một chiếc áo bông to xụ đổ ập lên cái đầu nhỏ của thiếu niên gọi là Bá Hiền kia. Thiếu niên khó khăn bỏ áo ra khỏi đầu, bất mãn hừ hừ, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra, giống hệt như một đứa nhỏ đáng yêu đang mất hứng vì bị người ta cướp đi món đồ chơi yêu thích.

"Nhưng mà chơi chưa đủ."

Thiếu niên cao lớn không nói gì, chỉ nheo mắt lại nguy hiểm, tỏ ý cảnh cáo. Bá Hiền bĩu môi, biết là không thể làm căng với Xán Liệt, đành chẹp miệng rời khỏi sàn nhảy.

Hai người bước ra khỏi quán bar, chậm rãi thả từng cước bộ, hai thân ảnh bước song song nhau, một cao một thấp, hòa hợp đến lạ kỳ. Bá Hiền đi được một lúc, tiết trời se lạnh của ban đêm làm cậu không nhịn được ho khan vài tiếng. Xán Liệt thấy thế liền bước qua, cúi thân mình thấp xuống chỉnh lại áo khoác bằng lông cho Bá Hiền, đồng thời cởi bỏ khăn quàng cổ của chính mình quấn một vòng quanh cổ Bá Hiền.

"Không được. Cậu giữ nó lại."

"Ngoan. Tớ không lạnh."

Bá Hiền không nói gì, cậu biết, quen biết nhau nhiều năm như vậy, Bá Hiền là người hiểu rõ hơn ai hết, tốt nhất là không bao giờ tranh chấp với Xán Liệt, bởi người thắng sẽ không bao giờ là cậu. Một khi Xán Liệt muốn, cậu ấy nhất định sẽ dùng mọi cách để đạt được.

Xán Liệt nhìn Bá Hiền, lúc này cậu ấy đã muốn nhìn như một cục bông di động, chỉ lộ ra cặp mắt trong suốt được tô vẽ kỹ càng và tỉ mỉ. Đôi mắt chớp chớp cho Xán Liệt một ánh nhìn vô tội, làm cậu không nhịn được suy nghĩ ngay lập tức muốn ôm lấy người kia.

"Thật xấu."

Bá Hiền nghe xong liền phát hỏa, "Xấu cái đầu cậu! Người ta là tuyệt thế mỹ nam nhà nhà bất kể trai gái đều muốn đó!!!"

Xán Liệt nhìn đối phương tựa như một con nhím xù lông mà không nhịn được mỉm cười haha, buông xuống bộ mặt lạnh lùng. Nhìn bàn tay đã muốn trắng bệch vì lạnh của Bá Hiền, Xán Liệt nhẹ nhàng cầm lấy, dùng độ ấm tay mình để sưởi ấm cho bàn tay kia, sau đó bỏ tay của cả hai người vào túi áo khoác của chính mình. Bá Hiền không kháng cự, để mặc cho Xán Liệt tùy thích chăm sóc cậu.

Thật ra, so với xinh đẹp mê người tựa như một tiểu yêu tinh, tớ càng thích cậu với một đôi mắt tự nhiên trong suốt, khi cười liền híp mắt lại thành một đường chỉ, đáng yêu dễ thương hơn nhiều.

Như vậy, mới là Bá Hiền mà tớ yêu.

Cậu xinh đẹp, khiến ai cũng muốn ngắm nhìn, khiến ai cũng muốn có được. Tớ tuyệt không thích.

Bá Hiền với Xán Liệt, chính là quan hệ bạn học.

Nhưng không giống với bạn học bình thường, bố mẹ hai người vốn đã biết nhau từ trước, đều thật thân thiết với nhau, trùng hợp thế nào lại sinh con bằng tuổi. Bá Hiền vốn hiếu động nghịch ngợm, từ bé đã bày ra đủ trò quỷ quái, càng lớn lại càng không có dấu hiệu ngoan ngoãn hơn mà mức độ còn muốn tăng thêm. Trong khi Xán Liệt lại khác, tính cách trầm ổn lại đáng tin cậy, hoàn toàn đối nghịch với Bá Hiền. Ba mẹ Bá Hiền không biện pháp liền nhờ cậy Xán Liệt chăm nom để ý Bá Hiền, một phần là vì hai người luôn học cùng nhau, một phần khác cũng là vì Bá Hiền tỏ ra rất nghe lời Xán Liệt. Lúc Bá Hiền còn bé, thường xuyên bày trò chọc phá cô giáo nhà trẻ, cha mẹ rất phiền lòng, nói gì cũng không bảo được. Nhưng không biết phép màu hay gì, chỉ cần Xán Liệt tới, cau mày nói nhỏ với Bá Hiền mấy câu, Bá Hiền từ đó liền ngoan ngoãn hẳn, thôi không chọc phá nữa.

Xán Liệt cũng không từ chối nhờ vả của cha mẹ Bá Hiền, thế là từ lúc hai người quen nhau, ai quen biết Bá Hiền và Xán Liệt đều mặc định, muốn tìm một trong hai người mà không thấy, cứ tìm người còn lại, bởi nơi nào có Bá Hiền, nơi đó có Xán Liệt.

Bá Hiền mỗi lần muốn đi chơi, đều phải lôi kéo Xán Liệt đi cùng. Bởi cha mẹ Bá Hiền chỉ duy nhất tin tưởng Xán Liệt, tin tưởng rằng Xán Liệt sẽ quản lý tốt con trai của họ, không cho làm ra cái gì to lớn sự tình. Vậy nên dù thập phần bất mãn, nhiều khi muốn hỏi rốt cuộc con là con hai người hay Xán Liệt mới là con hai người, nhưng Bá Hiền đều nhịn xuống.

Bất tri bất giác, đã muốn mười hai năm.

Xán Liệt với Bá Hiền đi một lúc đều không có nói chuyện. Bá Hiền muốn phá tan không khí yên lặng kì dị giữa hai người, liền mở miệng nói chuyện.

"Xán Liệt, mọi năm có tuyết, tại sao năm nay lại không có?"

"Làm sao tớ biết."

Bá Hiền bất mãn vì câu trả lời như có như không của Xán Liệt, cúi đầu lầm bầm.

"Tớ thích tuyết."

"Tớ cũng thích."

Bá Hiền hiếu kì, nghiêng đầu hỏi Xán Liệt. "Tại sao?"

Xán Liệt không trả lời, chỉ vươn tay còn lại xoa đầu Bá Hiền. "Không nói cho cậu."

Tớ thích tuyết, vì bộ dạng của cậu mỗi lần đùa nghịch trong tuyết cùng tớ, cái chóp mũi đỏ ửng, đầu đội cái mũ len đung đưa, người tựa như cục bông lăn lăn trong tuyết đắp ông già tuyết thật rất đáng yêu.

Bá Hiền với Xán Liệt tiến vào con đường sầm uất, trên đường, từng đôi tình nhân trai gái đều dựa vào nhau, tay của cô gái nắm lấy tay chàng trai, tựa như hành động của hai người bây giờ vậy. Bá Hiền có chút xấu hổ, nghĩ bụng muốn rút tay ra, nhưng Xán Liệt lại nắm chặt, Bá Hiền rút không được, đành thở dài mặc kệ Xán Liệt nắm tay mình.

Đường phố Thượng Hải đầy náo nhiệt, đâu đâu cũng tràn ngập không khí của một đô thị phồn hoa, trên đường, đôi khi còn xuất hiện vài người hóa trang trong bộ ông già Noel đứng trước cửa hàng, vừa liên tục hô vang "hô hô hô Merry Christmas!", vừa phát kẹo cho mỗi người tiến vào. Những khúc nhạc giáng sinh ấm áp ngọt ngào cất vang từ những chiếc loa cỡ bự ở những cửa hàng bên đường.

Đúng vậy, đêm nay chính là đêm Giáng sinh.

Bá Hiền với Xán Liệt đi một lúc, tiếng chuông điện thoại trong túi Bá Hiền bỗng reo lên điệp khúc ca khúc Miracles in December vốn đang thịnh hành rất gần đây, Bá Hiền vốn luôn rất yêu thích nhóm nhạc hát bài đó, liền cài nó làm nhạc chuông. Mở ra, nhìn thấy tên người gọi hiển thị lên màn hình, Bá Hiền nhịn không được nở nụ cười, nhanh chóng nghe điện thoại.

"Alo, Thế Huân à..."

Bá Hiền sẽ không bao giờ biết được, thân hình của Xán Liệt bên cạnh liền khựng một chút, bàn tay nắm lấy tay Bá Hiền bất tri bất giác mà siết chặt hơn một chút.

Thế Huân, Ngô Thế Huân, chính là người mà Bá Hiền thích.

Bá Hiền hăng say nói chuyện điện thoại, hai mắt luôn ánh lên nét vui vẻ khó có thể che giấu, Xán Liệt bên cạnh thủy chung giữ im lặng, cũng không nhìn Bá Hiền, chỉ bảo trì tư thế của hai người mà bước tiếp.

Xán Liệt không bao giờ quên được, cái ngày mà cậu nhìn thấy Bá Hiền trên hành lang lầu một trường học, bộ dạng say mê ngắm nhìn bên dưới tựa như dưới sân trường có một thứ đồ chơi bản thân cực kì yêu thích, Xán Liệt tò mò tiến lại, theo tầm mắt Bá Hiền nhìn xuống, liền phát hiện dưới sân trường, trên bãi cỏ là một chàng trai đang nằm ngủ, hai tai đeo headphone nghe nhạc, trên tay còn cầm quyển truyện đang đọc dở. Người kia bộ dạng nhìn rất tốt, da so với Bá Hiền cũng trắng giống nhau, khi ngủ có nét hiền hòa, nhưng không thể dùng từ xinh đẹp như với Bá Hiền để gọi, thiếu niên kia thích hợp với từ đẹp trai hơn.

Sau đó, Bá Hiền nói, "Xán Liệt, tớ thích Thế Huân."

Ha hả, Bá Hiền, cậu thật xấu xa.

Cậu thích Thế Huân. Còn tớ thích cậu thì phải làm sao đây?

Trái tim tớ ngày đó, tựa như bị cậu ném xuống địa ngục mà lăng trì rồi.

Cuộc sống sau đó của hai người vẫn không thay đổi, thói quen vẫn không thay đổi, tất cả vẫn y hệt như cũ, chỉ duy nhất khác biệt, đó là mỗi một cuộc trò chuyện của Bá Hiền với Xán Liệt, đều xuất hiện cái tên "Thế Huân". Thế Huân nói chuyện với tớ, Thế Huân cười với tớ, hình như Thế Huân cũng thích tớ, Xán Liệt tớ phải làm sao đây,... những lúc như thế, Xán Liệt không nói gì, cũng không thái độ, chỉ im lặng lắng nghe. Thế giới tưởng chừng dù thời gian bao lâu trôi qua cũng sẽ vẫn là Xán Liệt và Bá Hiền, nay lại xuất hiện thêm một Ngô Thế Huân.

Bá Hiền nói chuyện điện thoại xong, liền quay qua thì thầm, ghé vào tai Xán Liệt. "Biết gì không? Thế Huân nói ngày mai sẽ cho tớ một bất ngờ." Sau đó cười hắc hắc, hai mắt vẫn tô vẽ dày đậm híp lại, vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu.

Xán Liệt chỉ đơn giản đáp "Thế à?" liền không nói gì nữa. Bá Hiền cũng không để ý đến Xán Liệt, chỉ đơn giản nhìn ngắm bên đường.

Hai người đi một lúc, Xán Liệt liền dừng lại trước cửa một Thánh đường. Bá Hiền đang cầm di động ngoạn, thấy Xán Liệt dừng cước bộ liền ngẩng đầu lên, tò mò hỏi.

"Cậu muốn vào sao?"

"Ừ."

"Cầu nguyện?"

"Ừ."

Bá Hiền phì cười. "Chẳng phải chúng ta đều theo chủ nghĩa vô thần hay sao?"

"Không đạo thì không được quyền tin tưởng Chúa sao?"

Xán Liệt dẫn Bá Hiền bước vào Thánh đường, đêm Giáng sinh, Thánh đường tràn ngập những con chiên ngoan đạo đang xướng khúc Thánh ca cầu chúc Giáng sinh an lành cho mỗi người. Xán Liệt cùng Bá Hiền ngồi vào một hàng ghế trống.

"Cậu muốn cầu nguyện gì vậy?"

"Bí mật."

Dù có phải theo đạo Thiên Chúa hay không, nhưng mỗi khi đi qua thánh đường, con người trong lòng đều có cảm giác muốn cầu nguyện, chẳng phải sao?

Chẳng phải lúc tuyệt vọng, con người đều muốn tìm đến thần linh, dù biết chắc là không có thật, nhưng vẫn muốn tin rằng thật sự có đấy. Người sẽ ban phúc lành cho ta, giúp lời cầu nguyện của ta thành sự thật. Bởi Đức Chúa nhân từ, sẽ không nhắm mắt trước sự tuyệt vọng và lòng thành tâm.

Con người, chính là như vậy.

Xán Liệt nhắm mắt. Bá Hiền nhìn Xán Liệt nhắm mắt cầu nguyện, trong lòng cảm giác cũng muốn cầu nguyện, liền nhắm mắt lại.

Xin Chúa, đừng cướp Bá Hiền khỏi thế giới của con.

Xin Chúa, con muốn Thế Huân yêu con nhiều như con yêu cậu ấy.

Ngày hôm sau, cũng chính là ngày, thế giới của Xán Liệt mãi mãi mất đi ánh sáng.

Bất ngờ của Thế Huân nhắc đến, chính là, lời thổ lộ với Bá Hiền.

Thế Huân chính là hội trưởng hội học sinh, sau đêm giáng sinh cũng chính là ngày tổng kết học kì đầu tiên của năm học. Sau bài phát biểu, mặc kệ những con mắt muốn rớt ra của thầy cô, Thế Huân dõng dạc tuyên bố với toàn trường. "Học sinh lớp 11-E Biên Bá Hiền, Ngô Thế Huân thích cậu, rất rất thích cậu, đã muốn thích cậu từ lâu, làm người yêu của tớ nhé."

Bá Hiền bị điểm danh khuôn mặt đỏ lựng, học sinh toàn trường tất cả mấy nghìn con mắt đều nhìn cậu, Bá Hiền hận không có cái lỗ chui xuống, trong đầu rủa xả Thế Huân hàng nghìn hàng vạn lần. Sau trong đám người bỗng có một tiếng "Đồng ý đi! đồng ý đi!" liền như ngòi châm lửa, sau đó cả hội trường đều nhất thanh vang lên câu đó. Bá Hiền xấu hổ, lập tức đứng dậy bỏ chạy mất dạng. Ngô Thế Huân từ trên sân khấu nhìn xuống thấy vậy liền ngay lập tức đuổi theo.

Xán Liệt ngồi im lặng, trong khi tất cả mọi người nhốn nháo đứng dậy, Xán Liệt một động tác cũng không có làm, chỉ bất động nhìn chằm chằm về phía bóng dáng của Bá Hiền vừa mới rời khỏi.

Thế Huân, đừng đùa chứ.

Cậu thích Bá Hiền từ lâu, tôi thích cậu ấy còn muốn lâu hơn cậu.

Cậu bất quá mới quen cậu ấy được hai năm, trong khi tôi đã ở bên cậu ấy, nhìn cậu ấy từ khi còn là một đứa nhỏ lớn lên thành một thiếu niên xinh đẹp đáng yêu, cậu so với tôi còn muốn lâu hơn sao?

Cậu hiểu Bá Hiền, nhiều hơn tôi sao?

Chính là, người chiến thắng, cuối cùng lại là cậu.

Khác biệt duy nhất làm nên chiến thắng, chỉ duy nhất một điều, không quan trọng là ai biết đối phương lâu hơn, hiểu đối phương nhiều hơn.

Khác biệt chính là, Bá Hiền thương cậu, Bá Hiền thích cậu, không phải tôi.

Xán Liệt cười chua xót, đứng dậy rời khỏi hội trường, tiến đến hành lang nhìn xuống, Bá Hiền và Thế Huân đang đứng dưới sân trường, Bá Hiền xấu hổ dùng hai tay che mặt lại không nhìn Thế Huân, Thế Huân nóng ruột gỡ tay cậu ra, bộ dạng lúng túng như đứa nhỏ vừa làm sai chuyện, rất sợ mất đi người mình yêu thích, thẳng đến khi Bá Hiền mấp máy mấy câu, Xán Liệt tất nhiên đọc được khẩu ngữ của Bá Hiền.

"Thế Huân ngốc, tớ cũng thích cậu."

Thế Huân nghe xong liền tiến tới ôm chặt Bá Hiền một cái, "Mừng quá, thật may là Bá Hiền thích Thế Huân. Thật ra tớ rất sợ, người cậu thích là Xán Liệt."

"Xán Liệt?" Bá Hiền nghi hoặc nhìn Thế Huân, sau đó tầm mắt bất tri bất giác nhìn lên trời cao, vừa vặn bóng dáng của Xán Liệt hiện rõ trong đôi đồng tử trong suốt của cậu.

Bá Hiền thấy, Xán Liệt đang nhìn cậu, mỉm cười.

Không biết tại sao, trong lòng Bá Hiền có cảm giác, nụ cười đó, nụ cười đó của Xán Liệt, là nụ cười buồn nhất mà Bá Hiền lần đầu tiên thấy suốt mười bảy năm qua.

Trái Đất không vì ai mà ngừng quay, cũng như Chúa trời sẽ không vì tình yêu của ai mà cảm động.

Thế gian này, luôn có một người, người đó tựa như cùng ta cộng sinh, là của ta dẫu có bao nhiêu năm trôi qua cũng chính là không đành lòng quên mất, là mỗi khi quay đầu lại, là duy nhất lối về.

Chính là, có nhiều chuyện, một lần sai cũng là cả đời sai. Một lần do dự, cả đời mất đi.

Xán Liệt với Bá Hiền, cuộc sống vẫn không thay đổi, đồng hồ thời gian vẫn cứ quay, Xán Liệt vẫn chăm sóc quan tâm Bá Hiền như cũ, chỉ là, tất cả đã đổi khác.

Bên cạnh Bá Hiền, vẫn là Xán Liệt, nhưng bắt đầu từ giờ, còn có Thế Huân.

Tất cả vẫn như cũ, chỉ là tâm tình mỗi người đổi thay.

Xán Liệt, vẫn như cũ đối với Bá Hiền.

Nhưng là Bá Hiền, không còn như cũ đối với Xán Liệt nữa.

Rất nhiều năm về sau, có một câu hỏi mà Xán Liệt vẫn muốn hỏi Bá Hiền, song không có cách nào mở miệng.

Nếu như trước khi cậu gặp Thế Huân, tớ nói thích cậu, mọi chuyện sẽ khác chứ?

Suốt hai mươi năm qua, năm nào tuyết cũng rơi trong tuần lễ Giáng sinh ở Thượng Hải.

Chính là, Thượng Hải năm ấy, không có tuyết rơi.

-FIN-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net