Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Facebook (tác giả) :https://www.facebook.com/profile.php?id=100018081062726
♡Facebook (update) :https://www.facebook.com/kimjongdae.1021

/Nguồn=tác giả :Mai Thao/
----------------
Tình Âm Dương Giới 13:(Canh Ba)

_"Xoảng"

--------------------------------              --------------------------------

Vừa nghe thấy ba chữ"Trần Phù Dung" chén trà trong tay Lý mỹ nhân chẳng biết lỡ tay hay gì mà rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh, khuôn mặt hồng hào đầy sức sống kia bỗng biến sắc trở nên trắng bệch

Trần Phù Dung vừa là con gái của Trần tướng quân vừa là biểu muội của hoàng thượng, hai người chơi với nhau từ nhỏ. Năm 17 tuổi Trần Phù Dung gặp tai nạn đuối nước mà chết, trùng hợp thay nơi nàng ta ngã xuống là hồ sen nơi mà Tử Liên ẩn mình và khi nàng gặp được Bạch Liên thì đã nhờ hai người giải oan giúp mình thì mới chịu uống canh vong tình đầu thai chuyển kiếp

_"Nàng không khỏe sao"

Quân Vương lạnh lùng đưa ánh mắt về phía Lý Trà Anh, ả ta rất nhanh đã ổn định lại tinh thần. Ả nhìn Quân Vương cười e thẹn

_"Thần... thần thiếp chỉ hơi mệt"

Khóe môi Quân Vương khẽ nhếch lên, hắn ung dung ngồi thưởng trà ngắm hoa mặc kệ cho mỹ nhân bên cạnh đang ngồi hứng gió lạnh( nó lạnh kệ nó ). Giờ thì Lý Trà Anh đã biết tại sao mọi người nói trái tim của Quân Vương vốn được làm từ băng ngàn năm

Bạch Liên ở trong ống tay áo Quân Vương tặc lưỡi, " gần mỹ sắc mà như không gần" cái này chỉ hợp với Quân Vương thôi. Uống xong tách trà hắn quay lưng bỏ đi( ông này phũ dễ sợ. Tui thích
_"Khởi giá hồi cung"

Sau buổi thưởng trà với hoàng thượnh, Lý Trà Anh bị cảm phong hàn vì cái tội ăn mặc mỏng manh với ý định câu dẫn hoàng thượng nhưng không thành

Hôm đó Tử Liên kể hết sự thật về cái chết của Trần Phù Dung, nhưng Quân Vương chẳng hề bất ngờ hay tức giận. Hỏi ra mới biết, trước cái hôm mà Lý Huân bị xử tử thì ông ta đã khai tất cả, vạch tội kẻ đứng sau tất cả

_"Trẫm sẽ không để Phù Dung chết oan, cũng không...."

Hắn đang nói nửa chừng thì bất giác nín lặng, ánh mắt đầy u sầu nhìn về phía cây trám bạc. "Cũng không..." hắn định nói gì ? "Cũng không đánh mất Bạch Liên" nhưng hắn đã để mất y , nào còn can đảm mà nói ra. Tử Liên biết hắn tâm trạng không tốt liền lui đi, Bạch Liên trong thời gian dưỡng thương bây giờ sắc mặt cũng đã tốt hơn trước. Y đưa đôi tay mình ra cố gắng ôm lấy Quân Vương nhưng đều là vô dụng, xuyên qua rồi lại xuyên qua.... một sợi tóc cũng chẳng thể đụng được vào ngài(tội Bạch Liên quá, vô thể như vậy. Ôm một cái cũng chẳng được). Bạch Liên mệt mỏi dựa vào vai Quân Vương, khẽ đưa tay vuốt nhẹ cây trâm bạc

_"Ngài biết tại sao ta lại đưa một nửa phần hồn của mình cho Tử Liên cất giữ không"

Còn.....

Tui có ác với Liên_Thượng quá không cả nhà. Cảm thấy tội lỗi quá

Tác Giả:*Mai Thao*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net