Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại nhà Âu Dương Đạo Đức.

"Tôi phải tố cáo cậu..."

Phan Tuấn Vỹ rống lên tức giận.

"Cưng có chứng cứ không? Không bằng để ta dùng V8 quay rồi ghi ra đĩa nhé, như vậy sẽ không sợ người ta không thụ lý giùm cưng. Cưng xem ta có tốt với nai con không, cưng chờ ta một chút nga."

"Ghi... ghi ra đĩa?"

Không, không thể nào, ông trời sẽ chẳng tàn nhẫn với anh đến thế, lần đầu tiên có dũng khí phản kháng với quân gian ác, sao lại lâm vào tình cảnh bi thảm thế bày?

"Được rồi, cưng xem, chỗ này góc quay vừa đẹp, như thế toàn bộ 'quá trình bị hại' của cưng sẽ được quay không thiếu một tí nào. Cưng xem ta có chu đáo không?"

"Đừng mà " Phan Tuấn Vỹ một lần nữa không nhịn được mà khóc òa lên.

"Ô... đừng mà... Đừng mà... Van xin cậu... đừng mà..."

"Nai con cuối cùng cũng khóc..."

Âu Dương Đạo Đức đưa tay vuốt những sợi tóc mềm mại, hai mắt đăm đăm nhìn anh.

"Chính là đôi mắt này... giọt lệ này... tiếng khóc chẳng chút phòng vệ này... khiến ta nhịn không được muốn hung hăng chiếm đoạt cưng!"

Âu Dương Đạo Đức nhào xuống người anh, bắt đầu thèm khát thưởng thức đầu nhũ xinh xắn của anh, hắn vừa cắn vừa nút, khiêu khích đến mức Phan Tuấn Vỹ không thể khống chế được tiếng rên rỉ của mình, cảm thấy toàn thân tựa như vạn con kiến châm vào, tê dại ngứa ngáy bức anh phát điên rồi...

"A a... đừng cắn... khó chịu quá... A... từ bỏ... ta từ bỏ..."

"Tiểu bịp bợm, nhìn chỗ này xem..."

Âu Dương Đạo Đức cầm phân thân run rẩy của nai con.

"Ngẩng cao đến thế này, cậu ấy thành thực hơn cưng đó, để ta hảo hảo thưởng cho cậu ấy chút."

Hắn tà tà cười, một phát cắn ngang nam căn thẳng đứng của anh, bắt đầu say sưa vừa hút vừa liếm.

Ô... Mình không bắn... không bắn... tuyệt đối không được bắn.... A a... không... không

"Không"

Cùng tiếng kêu tuyệt vọng, Phan Tuấn Vỹ một lần nữa vừa khóc vừa hô bắn ra

Âu Dương Đạo Đức ngậm đầy mật tân trong miệng, đứng dậy hôn lên môi anh, ác ý đem dịch thể trong miệng truyền qua...

"Uống ngon không? Đây là sữa đặc chế mà không ai làm ra được nga. Bất quá sức chịu đựng của cưng hơi bị kém nha, ta chỉ tùy tiện hút một hai cái, cưng đã bắn sạch sành sanh, cái này làm sao có thể khiến đàn bà thỏa mãn đây? Ta thấy tốt nhất cưng nhận mệnh đi, cả đời này đã định là nằm dưới thân ta, làm thú cưng của ta rồi."

"Ô... tôi không thèm! Tôi... tôi không phải động vật... tôi là người... là đàn ông!"

"Ta không quan tâm cưng là đàn ông hay đàn bà, là người hay động vật, dù sao đi chăng nữa đời cưng đã định thuộc về ta rồi, của ta!"

Âu Dương Đạo Đức không hiểu vì sao mình lại tức giận như thế, hắn nhanh chóng mở hai chân anh ra, đem nhục bổng nộ trướng xuyên qua tiểu huyệt đóng chặt

"A"

Phan Tuấn Vỹ phát ra tiếng kêu thảm thiết như dã thú bị thương, cái đau do da thịt bị xé rách khiến nước mắt nước mũi cùng nước bọt đều nhạt nhòa, toàn thân co giật mạnh...

Mình sẽ chết... mình nhất định sẽ chết...

Phan Tuấn Vỹ cảm giác được như thứ lợi khí kia muốn đem lục phủ ngũ tạng của mình đảo lộn hết cả lên —

"Đau không? Ta muốn cưng nhớ kỹ cái đau đớn này, cái đau đớn đến tận xương tủy, cái đau đớn đến mức khiến cưng không dám ly khai ta nữa!"

Nhục bổng vô tình tiếp tục mãnh liệt công kích tiểu huyệt yếu đuối đỏ hồng, mỗi lần điên cuồng ra vào đều dẫn ra vệt máu đỏ diễm lệ tựa nhựa hoa hồng...

"A! Đau quá! Đau quá! Ô... Cứu mạng... tha tôi... tôi... tôi không dám nữa... tôi là của cậu... của cậu... tôi muốn chết... cứu tôi... Ô... cứu tôi..."

Phan Tuấn Vỹ đã đau đến nói năng lung tung lộn xộn, hoàn toàn không nhận ra mình đang nói gì, anh chỉ biết rằng nếu hắn không buông tha anh, anh sẽ chết mất, chết vì đau đớn mất!

"Nai con... nai con của ta... sao ta nỡ để cưng chết được..."

Âu Dương Đạo Đức nghe vậy dịu dàng cười với nai con, hắn giảm dần lực đạo nửa người dưới, vươn một tay vỗ về chơi đùa cây hoa nhỏ ủ rũ, đầu lưỡi nóng áp liên tục quấn lấy nhũ tiêm mẫn cảm cương cứng...

A... A... hanh hanh... dễ chịu quá... A... sao lại... sao lại thế này... A a...

Một cảm giác tiêu hồn khoái cảm chưa từng trải qua kích động trong cơ thể, thân thể Phan Tuấn Vỹ không thể thích ứng được cái sự chuyển biến cực đoan thế này, anh đang ở trong địa ngục đớn đau, trong chốc lát nhảy lên thiên đường cực lạc, cảm giác quá độ hỗn loạn làm cho thần trí anh mê loạn, thần kinh toàn thân hầu như căng ra đến sắp đứt.

"Sướng không? Ta còn có thể làm cho cưng còn sướng hơn..."

Âu Dương Đạo Đức nhắm vào tuyến tiền liệt tối trí mạng của nam nhân mà đâm mạnh

"A ô "

Phan Tuấn Vỹ bị khoái cảm tuyệt đỉnh bất thình lình tập kích đến chực lập tức phun trào

"Nhịn xuống cho ta!"

Âu Dương Đạo Đức nhanh tay bắt lấy phân thân đang nảy lên, cương quyết ép cao trào của anh xuống.

"Cầu xin ta!"

Hắn lãnh khốc đong đưa eo đâm chọc cái điểm mẫn cảm muốn chết.

"A! Van xin cậu van xin cậu... Ô... để tôi đi ra... để tôi đi ra!"

Phan Tuấn Vỹ nhịn không được khóc lớn.

Nghe tiếng khóc thê lương bao hàm dục vọng vô cùng trước nay chưa từng có, Âu Dương Đạo Đức quả thực sắp phát điên rồi!

"Úc cưng là con nai con *** đãng, hôm nay ta tuyệt đối không buông tha cưng!"

Hắn điên cuồng mà trừu sáp huyệt động vừa nhỏ vừa chặt.

Phan Tuấn Vỹ ôm chặt lấy hắn, cuộn trong lòng hắn bất chấp hình tượng mà gào khóc:

"Ô... giỏi quá... A... thật khó chịu...tôi... tôi không được... cầu cậu cho tôi bắn đi, để tôi bắn đi!"

"Được được, nai con... nai con đáng thương của ta..."

Âu Dương Đạo Đức buông lỏng tay, một dòng dịch thể nóng rực lập tức phun trào ra

"Còn chưa xong đâu, đêm nay ta tuyệt đối sẽ làm cưng cả đời muốn quên cũng không quên được!"

Âu Dương Đạo Đức chuyển thân thể nai con vì vừa qua cao trào mà mềm nhũn, cưỡi từ phía sau lưng anh, bắt đầu tiến công với tư thế khác.

"A a"

Tư thế thay đổi khiến cái thứ vừa cứng vừa nóng của nam nhân đó thâm nhập vào chỗ sâu đến chính mình cũng chưa tưởng tượng qua, Phan Tuấn Vỹ trong sung sướng đến chết đi hốt hoảng cảm giác rằng dường như mình sẽ vĩnh viễn không thể quay về chính mình ngày xưa nữa...

"Úc... cái miệng nhỏ phía dưới của nai con hút đúng là chặt... A a... sướng quá sướng quá..."

Thấy hắn phun ra những từ tục tĩu *** ô không hợp tí gì với gương mặt anh tuấn đó, Phan Tuấn Vỹ không những không cảm thấy buồn nôn, ngược lại còn càm thấy hưng phấn đến chút nữa bắn đi ra.

Xong... mình đã triệt để biến thành một *** phụ rồi...

Cùng với nỗi sợ hãi tràn lên trong ngực, nội bích Phan Tuấn Vỹ bất giác co vào thật chặt

"A!"

Âu Dương Đạo Đức lập tức quát to một tiếng, nắm lấy mái tóc nai con, tựa như cưỡi ngựa mà điên cuồng thúc đẩy.

"Úc... cưng đúng là chặt đến chết tiệt... chặt chết tiệt!"

Âu Dương Đạo Đức không chịu nổi sự co rút liên tục trong cơ thể nai con, hắn ra sức đâm vào chỗ sâu nhất một kích, gầm lớn một tiếng, cuối cùng cùng anh leo lên tuyệt đỉnh cao phong của dục vọng

"A a... từ bỏ... nhẹ... nhẹ một chút... A a.."

Ô... cái tên trời đánh vô địch siêu cấp đại sắc ma này! Từ cái đêm bị hắn "khai bao", hắn chẳng quản ngày hay đêm liên tục xâm phạm anh, ngay cả cửa cũng không cho anh bước ra một bước. Nhưng thực ra nếu hắn cho phép, thì anh bây giờ bò cũng chẳng bò nổi, hiện tại cả người anh đều vừa tê vừa đau, tựa như bị ba cái xe tải lăn qua lăn lại, toàn bộ khung xương đều rã hết cả ra, ngay cả muốn động một cái ngón tay cũng không nổi, chứ đừng nói chuyện ra ngoài.

"Nhấc cái mông cao lên cho ta chút."

Âu Dương Đạo Đức vuốt vuốt cái mông trắng nõn của nai con từ phía sau.

"Ngày hôm nay mới có làm có ba bốn lần mà cưng đã chịu không nổi sao? Xem ra chúng ta cần phải tiến hành "đặc huấn thú cưng" nga."

Đặc huấn thú cưng? Đó... đó là cái trò quỷ quái hành người gì thế a? Đáng ghét, cái tên biến thái chết tiệt, từ cái ngày gặp phải cái tên biến thái chết tiệt này, anh chẳng qua nổi một ngày một đêm an lành. Ô... Mỹ Mỹ, con mau về đi... papa muốn về nhà...

Tựa như đáp lại "tiếng gọi tự đáy lòng" của anh, điện thoại lúc này đột ngột reo vang,

Reng Reng

"A lô?"

Âu Dương Đạo Đức cầm lấy cái điện thoại bên cạnh sopha, nửa dưới vẫn không ngừng đưa đẩy.

"Anh yêu, em đây, anh nhớ em không?"

"Nga, là Mỹ Mỹ à, anh đương nhiên nhớ em rồi, chừng nào em về?"

Âu Dương Đạo Đức mặt không đổi sắc tiếp tục đâm chọc, ngay cả lông mi cũng không chớp lấy một cái. Ngược lại Phan Tuấn Vỹ vừa nghe đến Mỹ Mỹ, nhất thời sợ đến sắc mặt đại biến, ngay cả thở cũng không dám thở lấy một tiếng.

"Ngày mai, ngày mai em sẽ về, papa đâu? Anh có chăm sóc ba có cẩn thận không?"

"Có, đương nhiên là có, mỗi ngày ba bữa, cộng thêm bữa trà chiều và ăn khuya đều cẩn thận "chăm sóc" ba a. Anh đảm bảo khi em gặp ba, em sẽ nhận ra ba đã thay xương đổi cốt rồi."

Thay xương đổi cốt? Có mà còn một đống xương thì có? Cái tên ác ma! Phan Tuấn Vỹ quay đầu hung hăng trừng mắt lườm hắn

"A "

Hung khí thô to đột nhiên không hề báo trước đâm thật mạnh vào trong

"Í? Đó là âm thanh gì a?"

"Nga, là ba đó, dường như ba rất là muốn nói chuyện với em, chờ một chút a."

Âu Dương Đạo Đức không hề đếm xỉa gì đến sự phản kháng của nai con, kiên quyết đem điện thoại nhét vào tay anh, rồi vươn tay cầm phân thân của anh, bắt đầu ma sát chà chà.

Ô... cái tên ưa ngược đãi người khác này... Bị hắn trước sau giáp công như thế, anh làm sao mở miệng nói được... A... A...

"Ba? Ba? Ba làm sao vậy? Nói đi."

"Ngô... Mỹ Mỹ..."

Phan Tuấn Vỹ một tay cầm chặt ống nghe, một tay đặt lên tấm nệm trên sô pha, khoái cảm vô tận trong cơ thể tựa hồ như sẽ nuốt chửng anh bất cứ lúc nào, anh thực sự sợ mình sẽ không nhịn được mà *** khiếu trong điện thoại mất.

"Ba, sao thế? Không có con hồ ly tinh nào ở đó quấn lấy Đạo Đức đấy chứ? Con đã nói rồi mà, chỉ có Phan Mỹ Mỹ con đây thông minh, đem ba đến nhà ảnh làm giám sát, cứ như vậy, Đạo Đức sẽ không có cơ hội làm xằng bậy nữa, ha ha ha..."

Nếu như cưỡng hiếp cha vợ của mình lại còn ghi hình làm bằng chứng mà không gọi là xằng bậy, vậy trên đời này làm gì còn thiên lý nữa đây?

"Ngô ngô... Mỹ Mỹ... mau... mau quay về... về"

Ô... Phan Mỹ Mỹ... đồ đại ngu ngốc đem ba mình đi làm cống phẩm! Nếu mà còn không trở về nhanh, con sẽ phải nhặt xác ba mình đó!

A a... không chịu nổi nữa... thân thể cũng bị hắn phá hư rồi... Đừng... đừng vào nữa... Tôi... Tôi muốn...

"Ba, ngày mai con sẽ về, ba bây giờ tạm thời đừng có rời khỏi công việc đó, cố gắng kiên trì đến phút cuối cùng nga, ngày mai gặp, bye!"

Mỹ Mỹ... không được... ba ba không chịu nổi nữa đâu... ba... ba muốn....

"A "

Trong khắc đầu tiên điện thoại cắt, Phan Tuấn Vỹ rốt cục nhịn không được thét lớn bắn ra.

"Anh mang tất cả đồ dùng cá nhân thu dọn lại, lập tức đi chỗ khác cho tôi!"

"A? Sếp... anh... ý sếp là..."

"Đúng, tôi nói là anh bị đuổi việc rồi! Anh biết rõ công ty bây giờ đang mùa đắt hàng, ai cũng bận đến sứt đầu mẻ trán, anh dám bỏ công ty vô cớ nghỉ liền ba ngày, công ty này không cần loại nhân viên vô trách nhiệm như anh."

Ô... sếp ơi, tôi đâu có muốn vô cớ nghỉ việc đâu, nếu như tôi bảo sếp tôi bị một tên đại biến thái cưỡng hiếp, không những ngược đãi mà còn giam lỏng, cho nên mới không đi làm nổi, ngài có tha thứ cho tôi không a?

"Tôi... tôi biết rồi... Xin lỗi, mang nhiều phiền phức cho công ty."

Phan Tuấn Vỹ đối với vị sếp "thuốc súng tân quan" nghiêm khắc này cúi người chào sâu, liền thu thập mấy thứ đồ vật rời khỏi nơi mình làm việc đã nhiều năm.

Ô... Âu Dương "Vô Sỉ"! Mi quả là sát tinh đời ta mà! Ta kiếp trước chắc là thắp thiếu mấy nén hương, lạy thiếu mấy cái khấu đầu mới gặp phải mi kiếp này a?

Ô... ta hận ngươi! Ta hận ngươi!

"Bị đuổi việc rồi?"

Tiếng thét chói tai cao đến quãng tám của Phan Mỹ Mỹ quả là kinh hoàng không tả nổi.

"Đúng..."

Phan Tuấn Vỹ cúi đầu không dám đón ánh mắt có thể bắn xuyên người của "Mỹ Mỹ nữ vương".

"Ba, ba không thể thất nghiệp! Ba mà thất nghiệp thì con không có tiền mua đồ cưới đâu, đến lúc đó con sẽ mất mặt lắm, lỡ như... lỡ như Đạo Đức mất hứng bỏ hôn ước thì làm sao bây giờ?"

"Bỏ hôn ước thì càng tốt! Ba ghét cái tên đó, ba cực ghét hắn!"

Phan Tuấn Vỹ vừa nghe đến cái tên làm mình hận thấu xương, oán khí tích tụ mấy ngày lập tức bộc phát!

"Ba! Ba nói lại lần nữa thì coi như con tuyệt giao với ba! Đạo Đức đối xử với ba tốt như vậy, thời gian con xuất ngoại, anh ấy không nói hai lời đón ba về nhà chăm sóc, còn không hài lòng cái gì? Ba nói xem."

"Hắn... hắn..."

Ô... tức chết người đi được, tội của cái tên cầm thú hung ác đó ba ngày ba đêm cũng kể không hết, nhưng mà anh... anh chẳng dám nói được câu nào...

"Nói đi? Hừm, nói sao mà được, đứa con rể thân thiết như Đạo Đức ba còn muốn tìm ở đâu? Nếu như ba dám oán hận nữa, xem con còn đếm xỉa đến ba không!"

Thân thiết? Có mà căm ghét thì có! Cái tên đại *** thú kinh khủng nhất lịch sử Đài Loan! Phan Tuấn Vỹ đem hắn chửi bới mấy nghìn vạn lần trong lòng, nhưng dưới uy phong của Phan Mỹ Mỹ, ngoài miệng chẳng dám hó hé nửa từ.

Phan Mỹ Mỹ nhìn vẻ rụt rè sợ hãi của ông già, nhất thời thấy bất lực trong lòng. Không được, nếu mà vụ thất nghiệp này kéo dài nữa, đợi đến lúc ông già tự tìm được việc thì xem ra là nhiệm vụ bất khả thi rồi, vì hạnh phúc chung thân của mình, mình nhất định phải nghĩ cho ra biện pháp?...

"Quản lý Phan, phiền anh đem tập tài liệu này đến phòng làm việc của chủ tịch, chủ tịch đang rất cần nó đó."

"Ai nha, công việc nhỏ thế sao lại phiền đến quản lý được, tôi đi là được rồi, tôi đi."

"Không không không... chị à, em rất là kính trên nhường dưới, cái việc nhỏ này cứ để em gái em làm là được mà, em đi em đi."

"Hai người đừng có tranh giành nữa, chủ tịch nói là muốn quản lý Phan tự mình đưa đi."

"Cái gì thế? Sao mà chẳng nói sớm, hại chúng em sướng đần ra nửa ngày, cơ hội gặp được siêu cấp thần tượng đâu phải ngày nào cũng có a."

"Nói đúng đó nha, quản lý Phan, được găp chủ tịch như thế, cần phải thay chị em phòng quản lý hành chính này nói tốt vài câu nhé, tốt nhất là nên đề cao mấy đóa hoa của phòng quản lý hành chính nha."

"Hay hay, ai, nếu như có thể để chủ tịch đẹp trai lắm tiền của chúng ta để ý, chúng mình có thể như Julia Robert từ chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi."

"Các cô đừng có mơ đi, nghe nói bạn gái của chủ tịch nếu chẳng phải là minh tinh thì cũng là người mẫu, ai ai cũng đều là đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương, ngài ấy lí nào lại để ý đến hai con nhóc như các cô?"

"Ô... nói cũng phải, nghe nói chủ tịch thay bạn gái như thay áo, tốc độ nhanh vô cùng. Nhưng mà lần trước thư kí riêng Trần truyền ra tin tức, chủ tịch tìm được người tình trong mộng rồi, có người nói ngài ấy vì ả mà hủy hết lịch trình ba ngày, hai người ở nhà ba ngày chẳng ra khỏi cửa đó."

"Ba ngày? Chủ tịch là người cuồng công việc mà vì cô ta ba ngày không đi làm? Xong, xong hẳn, lần này chúng ta tuyệt vọng thật rồi. Bất quá nói đi nói lại, chủ tịch là người công tư phân minh, sao lại có thể cho thư ký Trần biết ngài ấy ở nhà lêu lổng với đàn bà không đi làm được, cái này nghe không hợp lý nha."

"Đúng đúng, tôi cũng đã hỏi câu y như chị, nhưng mà chị ấy nói là có chút công chuyện, cần phải liên lạc với chủ tịch, vì vậy mới gọi đến nhà chủ tịch, không ngờ chủ tịch đang cùng con đàn bà kia, làm này này nọ nọ... cho nên tiếng rên rỉ trên giường của cô ta là chị ấy nghe được hết, chị ấy còn nói cho tôi nghe nga, cái gì mà... 'A... mạnh nữa... đừng có ngừng... mau cho tôi...' các loại. Nghe nói rên rỉ vừa lẳng lơ vừa lớn tiếng, thực sự là mắc cỡ chết đi được."

"Oa, nói như vậy, chủ tịch đúng là có người trong lòng rồi, ô... tôi không muốn sống nữa..."

Phan Tuấn Vỹ bị mấy bà tám này tôi một câu chị một câu làm cho đầu hoa não trướng, thiếu chút nữa muốn té xỉu.

Bất quá anh cũng chẳng dám oán hận gì, trên thực tế, anh rất là cảm ơn ông trời, trong cái thời buổi kinh tế trì trệ như thế này, ba ngày đã tìm được một công việc khá khẩm, lương cao dễ dãi, quả thực là Phật tổ hiển minh, thần tích trời cho a!

Nhớ đến cái ngày phỏng vấn, người người tấp nập, đông đúc ra vào, anh căn bản không có hy vọng gì nhiều, không ngờ phía bên kia ngay ngày thứ hai đã thông báo cho anh là đi làm, quả thực làm anh mừng phát điên! Hừm, nghĩ lại, Phan Tuấn Vỹ cũng không kém lắm nha, lần này anh mất ngựa thiên lý lại gặp được Bá Nhạc rồi.

"Quản lý Phan, quản lý Phan, anh cười ngẩn ngơ cái gì vậy? Đi nhanh đi, chủ tịch không chờ anh đâu."

"Nga, vâng vâng, tôi đi ngay, tôi đi ngay đây."

Phan Tuấn Vỹ cầm tập tài liệu vội vội vàng vàng đi ngay.

Ấn nút thang máy lên tầng cao nhất, Phan Tuấn Vỹ bắt đầu thấy bối rối trong lòng. Như thế là anh sắp được gặp cái nhân vật trong truyền thuyết kia rồi, không biết mình liệu có cuống đến chẳng nói nên lời hay không đây.

Anh đang làm việc ở công ty "Khoa học kỹ thuật Hoài Đức", là công ty thiết kế trò chơi máy tính, nghe nói chủ tịch là một kỳ tài máy tính dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, tuổi còn trẻ mà thu được hàng trăm tỷ từ các trò chơi video game ra mỗi năm, vài năm nay các trò chơi do công ty thiết kế còn được tiêu thụ mạnh trên toàn thế giới.

Tuy chỉ là một chức quản lý nho nhỏ ở phòng quản lý hành chính, nhưng có thể làm việc ở một công ty lớn nổi danh thế giới, anh cũng cảm thấy bản thân có được quang vinh sâu sắc a.

"Xin chào, tôi là Phan Tuấn Vỹ từ phòng quản lý hành chính, tôi đến đưa tài liệu cho chủ tịch."

"À, thì ra quản lý Phan."

Trần bí thư liếc nhìn anh một cái.

"Đi vào đi, chủ tịch chờ anh lâu rồi đấy."

"Vâng, tôi vào ngay đây."

Phan Tuấn Vỹ hít sâu một hơi, cúi đầu mở cửa đi vào —-

"Nai con chết tiệt! Dám để ta đợi lâu như vậy!"

Phan Tuấn Vỹ chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì đã bị người ta đè xuống đất —-

"Lần sau dám bắt ta chờ nữa, ta bắt cưng đem làm thịt nai khô đó!"

Giọng nói này.... Cái mùi này... Phan Tuấn Vỹ sửng sốt ngẩng đầu lên —




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#caoh #dammi