Nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngước lên bầu trời phương Nam, tôi như thấy một câu chuyện tình nhẹ tựa làn gió kia đang vờn giữa khoảng trời lặng im thì phải ? Ừ thì cũng đâu ai mà cấm tình cảm gió dành cho mây đâu. Ngước nhìn khung cảnh đang hiện diện ngày trước, tôi như thấy một câu chuyện tình lả lướt qua một thời học sinh áo trắng tựa mùa hạ niên thiếu lướt qua đời ai thì phải ? Ừ thì cũng đâu ai cấm tình cảm trai dành cho gái đâu. 

Ai cũng bảo thế giới này có những câu chuyện tình tựa cổ tích. À thì, cổ tích. Nàng tiên cá vẫn chết thành bọt biển vì người mình yêu ấy thôi. Thê lương. Ngày tình yêu của em chào tạm biệt nơi tôi cũng thế. Chả còn mặn mà hay ngọt ngào. Mùi vị khác hẳn, à là đau là xót là đắng

Tôi gặp em vào một ngày chớm hè. Em là cô gái mang mùi hương Chanel, em lướt qua tôi.Cô gái Bảo Bình yêu màu xanh của bầu trời, yêu nhạc blues. Em lướt qua đời tôi rất nhẹ nhàng đôi lúc lạnh nhạt tựa cơn gió Đông vứt bỏ khí trời ngày Hạ của em. Không nóng nảy, không vội vàng. Chả qua em lạnh lẽo và đến bên tôi rất chậm rãi. Nhưng, tôi thích.

Lại một nỗi nhớ da diết tìm đến tôi. Vì em, thức trắng đêm là chuyện thường tình ở huyện.

"Vẫn là không gian nửa đêm, vẫn là vị trí trên giường tôi nằm nhìn ra khung cửa kính lớn mờ ánh đèn từ khoảnh sân chung nhỏ quay lưng với dãy hành lang. Vẫn là nỗi nhớ em thường nhật mà tôi biết nếu mô tả thì từ ngữ cũng sẽ nhàm chán bỏ tôi mà đi. Vẫn là ánh sáng yếu ớt hắt ra từ khung màn hình điện thoại, vẫn là sự đắn đo nên gọi cho em để rồi bắt đầu đoạn hội thoại như thế nào. Và trong sự vẫn lặp lại từng đêm ấy, em cất tiếng gọi tìm tôi" - Độc Thoại 20 (Và để cơn mưa nằm yên - Zelda)











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net