#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xem mắt ở thời đại này có thể nói là một chuyện vô cùng lạc hậu. Thế nhưng đồng chí thiếu tá của chúng ta vẫn phải thực hiện việc đó. Nguyên nhân là do Lục phu nhân nôn nóng chuyện hôn sự, đồng chí thiếu tá này đã hai mươi tám tuổi vẫn chưa có ý định kết hôn.

Lục Nam xuất thân trong một gia đình quân nhân chuyên nghiệp, từ ba đời trước đã có người tham gia quân đội. Từ nhỏ, hình ảnh người quân nhân của cha và ông nội đã in sâu vào trong đầu Lục Nam, khi làm hồ sơ thi đại học anh không do dự liền đăng kí quân đội, mặc cho Lục phu nhân to nhỏ không muốn anh theo.

Trở về trong trận diễn tập ở miền Bắc, Lục Nam nghỉ ngơi chưa được một ngày liền bị Lục phu nhân kéo đến tiệm cà phê xem mắt. Nghe đâu đối tượng chính là con gái của một người bạn cùng làm ăn với bác cả.

Vốn là người ít can thiệp vào đời sống riêng tư của con cái, Lục đại tướng cũng không mở lời. Chẳng qua Lục phu nhân ngày đêm nhai đi nhai lại chuyện này bên tai, ông đành mở miệng khuyên Lục Nam một tiếng. Đồng chí thiếu tá mặt nhăn đến cực điểm:

- Mẹ, con không đi. Con chỉ mới hai mươi tám.

- Bạn mẹ đã có cháu bồng cháu bế, con còn muốn mẹ chờ đến bao giờ?

- Tóm lại là con cần nghỉ ngơi.

- Một là đi xem mắt, hai là mẹ tùy ý tìm một người con dâu. Con chọn đi.

Lục phu nhân thừa thắng xông lên, bà biết đứa nhỏ này không dám cãi lại bà. Gì chứ? Tuổi này rồi còn chưa kết thân với ai, không lẽ đợi đến tứ tuần mới chịu lập gia đình?

- Con đi.

Dù sao khi đi xem mắt mà không thích đối phương còn có cơ hội để từ chối. Nếu mẹ Lục thật sự chọn đại một cô gái về, nói không chừng xui xẻo còn dính phải nghi phạm, cuộc đời thiếu tá của Lục Nam sẽ phải chấm dứt?

Lục phu nhân hài lòng đứng dậy, nói cho anh thời gian địa điểm hẹn gặp người kia. Lục Nam bất mãn tiếp chỉ. Trở về phòng, anh nằm xuống chiếc nệm ấm, vắt tay lên trán suy nghĩ. Chuyện kết hôn anh không vội, vậy mẹ vội cái gì?

Ngay cả cha Lục cũng không lên tiếng phản kháng, trong cái nhà này ai còn có quyền lực hơn Lục phu nhân? Lục Nam mở máy tin xem tin tức, chủ yếu là tin chính trị. Buổi chiều đúng giờ hẹn, Lục Nam rời khỏi đại viện, đến địa chỉ mà Lục phu nhân đưa trước đó.

Đối tượng lần này là cô gái hai mươi lăm tuổi, đang làm cho một công ty truyền thông của thành phố. Lục Nam theo phép lịch sự hỏi cô muốn uống gì, sau đó gọi phục vụ, yêu cầu một ly cà phê và một ly matcha.

- Tôi là Từ An Thường, anh chính là Lục Nam?

- Ừm.

Lục Nam nhấp một ngụm cà phê, trả lời ngắn gọn.

- Tôi là phóng viên, còn anh đang công tác ở đâu?

- Tôi là quân nhân.

- Quân nhân?

Mắt An Thường lóe lên một tia kinh ngạc. Cha chưa từng nói cho cô biết người này là một quân nhân. Ấn tượng đầu tiên về anh chính là một người trầm tĩnh, ngồi mười phút uống hết một ly cà phê. Sau đó hai người không tìm được đề tài thích hợp, An Thường đứng dậy rời khỏi quán. Người trong quân đội quả thực đáng sợ.

- Tính tiền. - Lục Nam gọi một phục vụ ở gần đó.

- Đây là hóa đơn của chú. - Một cô gái trẻ trả lời.

Chú? Anh già đến mức đó? Khóe miệng Lục Nam giật giật, nhìn người con gái trước mặt. Cô nhân viên này vừa cười với đồng nghiệp, liền nhanh chóng dời tầm mắt sang anh. Theo phán đoán của thiếu tá Lục, cô nhóc này cùng lắm là hai mươi tuổi, chỉ kém anh tám tuổi. Vậy mà anh "vinh dự" lên chức chú.

Lấy tiền đưa cho cô, cô lịch sự cảm ơn một tiếng chuẩn bị rời đi. Đúng lúc đó chị chủ quán lên tiếng:

- Tiểu Dương, bàn số ba.

- Em đến đây.

Lục Nam nhìn cô bước vội đến quầy thu. Anh nhớ không nhầm chủ quán gọi cô là Tiểu Dương? Được rồi, sau này anh cũng sẽ gọi cô như thế. Lục Nam đứng dậy bước ra ngoài, bắt xe trở về đại viện.

Lục phu nhân ngồi ở phòng khách đọc sách cùng Lục đại tướng, thấy con trai về thì bỏ sách xuống:

- Con bé thế nào?

- Đến tên con còn không nhớ nổi. - Lục Nam xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà, bước đến ngồi chính diện Lục phu nhân.

- Con nói cái gì? Tên cũng không nhớ? - Lục phu nhân thật sự bị chọc đến tức chết. - Chỉ ba chữ Từ An Thường cũng để quên?

- Mẹ, thật sự không hứng thú.

So với người họ Từ này, đồng chí thiếu tá của chúng ta thích cô bạn nhỏ Tiểu Dương kia hơn. Nụ cười của cô ấy vô thức đi sâu vào trong trí nhớ của Lục Nam, ương bướng không chịu ra ngoài.

- Em cũng đừng quá vội, con nó lớn rồi. - Lục đại tướng cuối cùng cũng chịu lên tiếng.

- Em không vội thì ai vội? Anh xem, cũng đã hai mươi tám rồi con chưa kết giao với ai. Thử hỏi còn ai dám lại gần nó không?

- Thì hồi đó mẹ cũng dám đến gần cha còn gì. - Lục Nam cười trêu Lục phu nhân.

- Hai cha còn nhà anh đúng là làm em tức chết.

Lục phu nhân giận dỗi bỏ lên phòng. Lục đại tướng liền gấp sách theo sau, không quên để lại cho Lục Nam ánh mắt "tự mình xử lý đi". Uống hết tách trà, Lục Nam lên phòng. Ngày mai trở lại quân doanh, hôm nay cần nghỉ ngơi thêm một chút.

Sáng sớm, Lục Nam thay một bộ đồ thể thao thoải mái ra ngoài chạy bộ. Thói quen này từ mười năm trước đã sớm hình thành.

Sau bốn mươi phút chạy bên ngoài, Lục Nam trở về đại viện ăn sáng rồi đi đến quân doanh. Vài đồng chí cấp dưới thấy anh liền nghiêm túc chào. Trở về phòng, Cố Minh đã ở đó trước, đang dọn dẹp lại chiếc giường bỏ không gần nửa tháng.

- Nhìn bộ dạng này có phải đã bị mẹ Lục gọi đi xem mắt không?

- Cố tiểu tử, nói ít một chút.

- Haha, xem ra đã bị tớ đoán trúng.

Cố Minh vui vẻ huýt sáo một cái. Cố Minh về Cố gia cũng liền bị kéo đi xem mắt, đối tượng lại thuộc kiểu con gái anh không thích nhất: quá nhỏ nhẹ, dịu dàng, có cảm giác không chân thực. Chính vì thế Cố thiếu tá vô cùng thông cảm cho Lục thiếu tá.

- Ba ngày nữa là nhận thêm binh sĩ. Lại thêm một lũ oắt con. - Cố Minh thở dài.

Năm ngoái có lần một binh sĩ dựa vào cha là trung tướng liền ngang ngược không biết trên dưới với Lục Nam, đúng ngay kì huấn luyện của anh liền bị Lục Nam giáo huấn, chạy đến bở hơi tai, còn phải nâng tạ đủ kiểu.

Binh sĩ này nằm bẹp hai ngày, sau đó cha của cậu ta có tìm đến một lần, đúng lúc Lục Nam nói với đại tướng Lục "Cha về cẩn thận". Trung tướng đó thức thời không dám gây khó dễ, một nặng hai nhẹ khuyên con mình không nên dây vào nhà họ Lục.

Lục Nam đối với việc tiếp nhận giao quân này dường như đã quen, cũng không biểu lộ tâm tình gì. Đi một vòng quan sát, Lục Nam và Cố Minh trở lại phòng ăn. Hai người họ chỉ huy một tiểu đoàn gần bốn mươi người, giờ giấc phân chia rõ ràng. Tiểu đoàn bọn họ thường ví Lục Nam và Cố Minh là hai gốc vạn tuế trăm năm chưa nở hoa.

Cũng từng có một vài nữ quân nhân có ý với họ, nặng nhẹ đều bị cự tuyệt một cách quyết liệt. Xem ra hai gốc vạn tuế này thực sự khó có hoa được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net