Chương 93: Nợ Nần, Càng Ngày Càng Nhiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Quý Linh Linh tỉnh dậy, thì đã gần đến mười hai giờ trưa.

"Quý tiểu thư, cơm trưa của cô đã chuẩn bị xong rồi." Quý Linh Linh đi ra ngoài phòng ngủ, đã thấy A Tú đứng đợi ở cửa.

"Được rồi, cám ơn cô." Quý Linh Linh đi về phía trước, A Tú theo sát phía sau.

Đến phòng ăn, trên bàn có hai chén mì hoành thánh, còn lại là rau sống nhìn rất tươi.

Vừa thấy được mì hoành thánh mà cô thích ăn, Quý Linh Linh không thể nín được cười, "A Tú, đầu bếp chỗ này là ai vậy, tôi muốn cám ơn ông ấy."

"Quý tiểu thư, tại sao lại nói như vậy?" A Tú kéo ghế cho Quý Linh Linh, lúc này thì Quý Linh Linh mới ngồi xuống.

"Mỗi bữa ăn đều nấu món tôi thích ăn, tôi đương nhiên phải cám ơn ông ấy."

A Tú sững sờ, nghe ra được ý tứ ở trong câu này, hình như có chút gì đó không đúng. A Tú nhìn bàn bày đầy các món ăn, đều là do Mộ tiên sinh kêu người làm. . . . . . Hơn nữa mì hoành thánh này, là do Mộ tiên sinh sáng sớm đã cố ý đi mua từ bên ngoài về. Cứ như vậy, phải cám ơn Mộ tiên sinh mới đúng.

"Ai ui." Quý Linh Linh mới vừa giơ tay lên, bả vai liền truyền đến một trận đau đớn.

"Quý tiểu thư, cô làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?" A Tú thấy thế liền vội vàng hỏi.

Quý Linh Linh thấy bộ dáng khẩn trương của A Tú, không thể nín được cười, "Không có sao, chỉ là bả vai có chút đau, giống như buổi tối lúc ngủ bị cảm lạnh, không có sao.Cô đã ăn cơm chưa? Chúng ta cùng nhau ăn đi." Nói xong, Quý Linh Linh liền cầm một đôi đũa làm bộ muốn thả vào trong tay A Tú.

Ngay lập tức A Tú liền lui về phía sau mấy bước, "Quý tiểu thư, tôi đã ăn rồi."

Quý Linh Linh sững sờ để tay ở giữa không trung, "A, được rồi, vậy tôi ăn một mình vậy." Thấy bộ dạng A Tú như vậy, cô cũng không nói thêm gì nữa, vốn nghĩ là muốn dụ dỗ A Tú, để sau này giúp cô làm việc, nhưng xem ra trước mắt có chút khó khăn rồi.

Mới vừa uống một ngụm canh, Quý Linh Linh liền hỏi, "Ari đâu? Tại sao tôi không thấy cô ấy vậy?"

Hai người này trước giờ đều như hình với bóng, giờ thiếu một người liền thấy kì kì.

"Mộ tiên sinh có việc giao cho cô ấy đi làm rồi."

"À." Quý Linh Linh suy tư một hồi, sau đó hỏi nói: "Vậy Mộ tiên sinh đâu?"

"Mộ tiên sinh đã đi công tác rồi."

"Công tác?" Cái từ này thật hiếm khi được nghe thấy nha.

"Vâng, đúng vậy, trời còn chưa sáng, Mộ tiên sinh và chú Trung đã đi rồi."

"À." Quý Linh Linh lại cúi đầu tiếp tục ăn, giống như là đang suy nghĩ điều gì đó.

"Quý tiểu thư, A Tú, tôi đã trở về." Đang lúc này thì Ari đã trở về.

"Ari, cô đã đi đâu vậy?" Quý Linh Linh ngừng tay, ngẩng đầu lên hỏi.

"Quý tiểu thư, tôi giúp cô đi mời một vài người." Ari bước nhanh tới trước mặt của Quý Linh Linh, ngẩng mặt nói.

"Giúp tôi mời? Là ai vậy?" Nghe Ari nói như vậy, cô có chút không hiểu.

Ari ngẩn ra, không hiểu vì sao Quý Linh Linh lại nói như vậy, cô nghi ngờ nhìn về phía A Tú.

Lúc này A Tú mới nghiêm mặt nói, "Là như vậy, Mộ tiên sinh lo lắng Quý tiểu thư mỗi ngày đều nhàm chán, cho nên kêu Ari đi mời một vài giáo viên đến đây."

"Giáo viên?" Quý Linh Linh vừa nghe thấy, cằm thiếu chút nữa đã rớt xuống.

"Đúng vậy, Mộ tiên sinh nói muốn đáp lễ lại cho cô, Ari cũng không có rõ, tuy nhiên ngài ấy nói muốn tôi đi mời nhiều giáo viên đến đây cho tiểu thư." Ari lúng túng nói.

"Đáp lễ lại?" Quý Linh Linh khuôn mặt hồ đồ, căn bản là nghe không hiểu ý tứ của bọn họ.

"Mộ tiên sinh nói, Quý tiểu thư đối với ngài ấy rất tốt, vì vậy không thể chỉ để Quý tiểu thư bỏ tâm tư ra, cho nên Mộ tiên sinh hiện tại chính là muốn làm cho Quý tiểu thư không còn cô đơn." A Tú không sợ người khác làm phiền tiếp tục giải thích.





Cô đơn cái P! Quý Linh Linh hoàn toàn hiểu rõ, Mộ Ly chính là một con hồ ly già , đem cô nhốt ở chỗ này, lại tìm lý do cũng đặc biệt đàng hoàng, quả nhiên là gian trá. Anh ấy bây giờ làm như vậy, không biết khi nào anh ấy mới trở về, lại muốn nói cho cô biết, Quý Linh Linh em lại nợ anh một lần.

"Nếu cho tôi ra ngoài, thì còn sợ cô đơn cái gì nữa" Quý Linh Linh cúi đầu lại nuốt hoành thánh vào miệng, lén lút lầu bầu .

"Ari, cô đi tìm giáo viên dạy môn gì vậy?"

"A, tôi đã mời rất nhiều người, Quý tiểu thư có thể tùy ý chọn. Có giáo viên dạy đàn dương cầm, đàn vi-ô-lông, cổ tranh, trang điểm, yoga, bơi lội, đá cầu, cầu lông huấn luyện viên, giáo viên để nói chuyện phiếm. . . . . ."

"Ngừng!" Ari đang nói say sưa ngon lành, Quý Linh Linh lập tức kêu dừng.

Quý Linh Linh trợn to hai mắt, hoàn toàn không hiểu Ari đang nói cái gì, như vậy là có ý gì, coi cô như là đứa bé sao? Giáo dục toàn phần, mọi thứ đều không được kém, mấu chốt chính là, "Cái đó. . . . . . Cái gì gọi là giáo viên dạy nói chuyện phiếm?".

"A, cái đó a, là Mộ tiên sinh nói là tìm người để cùng cô nói chuyện." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ari cười đến rực rỡ.

Ông trời, thật là coi cô như là trẻ con nha, hơn nữa phương pháp nuôi dạy trẻ con bây giờ, là dạy nó nói chuyện sao? Anh ấy rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì? Quý Linh Linh vuốt cằm dưới, tự hỏi.

"Quý tiểu thư, Quý tiểu thư?"

"Hả?" Quý Linh Linh ngẩng đầu nhìn A Tú.

"Quý tiểu thư ăn cơm trước đi, một lát nữa thức ăn sẽ nguội đó."

"A, được rồi." Quản anh ấy muốn giở trò khỉ gió gì, ăn no bụng trước đã, kế tiếp chính là gặp chiêu thì phá chiêu thôi. (Mad: ý là đến lúc đó rồi tính á.)

Quả nhiên, sau khi Quý Linh Linh ăn no, liền bắt đầu cùng với đủ loại giáo viên và huấn luyện viên ứng biến. Khi Ari đem thời khóa biểu đến trước mặt cô thì Quý Linh Linh đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu, cư nhiên là xếp kín cả tháng, có thể hay không là quá ưu tú rồi?

"Quý tiểu thư, như thế nào? Đối với sự sắp xếp như vậy cô có hài lòng không?" Ari đi tới trước mặt của cô, híp mắt cười hỏi.

Hài lòng, có thể không hài lòng được không? Muốn để cho cô có thể nhớ lại, cảnh tượng đi học năm đó, mỗi ngày đều tràn đầy các môn học.

"Vậy trước tiên chúng ta học cắm hoa đi." Ari nói xong, liền ngồi thẳng lên, "Mời giáo viên vào thôi."

Sau đó, một người ăn mặc mộc mạc, tóc búi cao xuất hiện trước mặt cô.

"Xin chào Quý tiểu thư." Giáo viên đi tới trước mặt Quý Linh Linh , khẽ cúi người chào.

"Chào cô giáo."

"Không biết Quý tiểu thư thích hoa gì?" Giáo viên hỏi.

"Ách. . . . . . Hoa gì cũng thích." Thật ra thì cô không có thật thích hoa gì, chỉ cần màu sắc đẹp mắt, hoa nở phải đầy đặn một chút là được, mà cô lại còn bị dị ứng với phấn hoa, muốn thích cũng không được.

"Vậy thì tốt, tôi liền tùy tiện chọn mấy loại hoa, dạy một chút cho Quý tiểu thư." Giáo viên vừa nói hết lời, liền quỳ hai đầu gối xuống ngồi trước bàn trà, chọn mấy đóa hoa Bách Hợp, lại tìm mấy cây Mãn Thiên Tinh, màu sắc, độ dài, mỗi cái đều được chọn vô cùng cẩn thận.

Lúc cô giáo đang chọn hoa, liền không nói gì thêm, Quý Linh Linh tựa vào trên ghế sa lon, đột nhiên nghĩ đến nếu như vào lúc này có chút âm nhạc nữa thì thật là tốt.

"Quý tiểu thư, tôi đã làm xong, cô tùy ý có thể đặt ở bất kì chỗ nào. . . . . . Quý tiểu thư?" Giáo viên ngẩng đầu lên, hài lòng nhìn tác phẩm của mình, nhưng khi bà nhìn Quý Linh Linh thì liền ngớ người.

Ax. . . . . .

Ari liếc mắt nhìn thấy Quý Linh Linh đã ngủ trên ghế salong, gương mặt không khỏi có chút bất đắc dĩ, "Chuyện này. . . . . .cô giáo à. . . . . ."

"Thế nào?" Đúng lúc ấy thì, Mộ Ly và lão Trung cùng nhau đi vào.

"Mộ tiên sinh." Ari vừa nhìn thấy, lập tức cúi đầu.

Cô giáo cũng đứng lên, cung kính chào hỏi.

Mộ Ly liếc mắt nhìn người phụ nữ đã ngủ say trên ghế sa long, hình như đã hiểu rõ ràng.

"Tại sao lại để Quý tiểu thư ngủ ở chỗ này?" Âm thanh của Mộ Ly cũng không phải là cao, nhưng giọng nói lại có ý trách cứ.

"Mộ. . . . . . Mộ tiên sinh, Quý tiểu thư mới vừa rồi còn rất tốt, nhưng sau khi hoa được hoàn thành, cô ấy liền ngủ mất rồi." Ari đau khổ nghiêm mặt nói, làm sao lại như vậy, Quý tiểu thư rõ ràng mới vừa thức dậy rồi ăn cơm, làm sao mới được một lúc lại ngủ thiếp đi rồi.

Mộ Ly ôm lấy Quý Linh Linh, nhìn người trong ngực như cũ vẫn chưa thức dậy, anh cũng không có nói gì thêm nữa, chỉ là trước khi lên lầu nói một câu, trả cho cô giáo tiền lương một tháng, không cần trở lại nữa.

"Vâng, được ạ." Ari cau mày, nhìn Mộ Ly đã lên lầu, lúc này mới xoay người, nói với cô giáo: "Thật xin lỗi, Mộ tiên sinh không hài lòng với công việc của cô, một lát nữa tôi sẽ đưa tiền cho cô."

"Chẳng lẽ là tôi đã làm gì không tốt sao?"

"Chuyện này. . . . . ." Ari còn muốn nói điều gì, nhưng mà rõ ràng là hoa cắm rất đẹp mà.

"Không phải cô là cô làm không tốt, chỉ là Quý tiểu thư không thích, mời cô trở về đi." Lão Trung đi lên phía trước, thay Ari giải vây.

Ari nhìn lão Trung, thật là không cầm được gật đầu, chính là nguyên nhân này, bởi vì Quý tiểu thư không thích, cho nên Mộ tiên sinh cũng không thích!

Sau khi cô giáo rời khỏi, lão Trung cười ha hả nhìn Ari, "Tốt lắm, không nên mất hứng, Mộ tiên sinh không có ý muốn trách cô."

"Không phải đâu, chú Trung, cô giáo đó thật sự là rất tốt, nhưng không biết vì sao Quý tiểu thư lại ngủ mất, hơn nữa còn là vừa mới ngủ, không có bị cảm lạnh." Ari như cũ giải thích, nếu như Quý tiểu thư bởi vì ở trên ghế sofa ngủ mà ngã bệnh, cô nhất định sẽ chạy không thoát được tội danh.

"Yên tâm, thân thể của Quý tiểu thư rất tốt, không có yếu như vậy, sẽ không bị cảm lạnh." Lão Trung cười cười nói, nếu như Quý tiểu thư yếu đuối như vậy, làm sao có thể thu phục được tiên sinh nhà chúng ta.

"Nhưng. . . . . ."

"Ari, Mộ tiên sinh để bánh ngọt ở chỗ nào? Quý tiểu thư muốn ăn."

Ari còn muốn nói tiếp cái gì, A Tú đã từ trên lầu đi xuống, hỏi.

"Bánh ngọt? Chú Trung, Mộ tiên sinh mua bánh ngọt sao?" Ari hỏi.

"Ai nha, ở trên xe, tôi quên mất. Mộ tiên sinh cố ý mua bánh ngọt về!" Nói xong, lão Trung còn chưa chờ A Tú và Ari có phản ứng liền vội vàng chạy ra ngoài.

Ari ngơ ngác nhìn A Tú, "Tú tỷ tỷ, Mộ tiên sinh thật sự rất thương Quý tiểu thư nha."

A Tú như cũ bày bộ mặt lạnh, "Đó là chuyện tiên sinh, không có quan hệ với chúng ta. Chúng ta chỉ cần hầu hạ Quý tiểu thư cho tốt là được, hiểu chưa?"

"Ừ, tôi biết rồi." Ari cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, hầu hạ tốt cho Quý tiểu thư, nghe thì thật sự là chuyện rất chuyện đơn giản, nhưng mà Quý tiểu thư yêu thích nhất chính là ngủ, bọn họ hầu hạ như thế nào được.

"Ari, nhanh lên một chút đem bánh ngọt cầm lên đi." Lão Trung thở hổn hển đi tới, cầm trong tay chính là bánh Hoa Quế, bỏ vào trong tay Ari.

"Đó, đây là bánh Hoa Quế ở trong nội thành sao? Nghe nói là rất ngon."

"Ừ, Quý tiểu thư chỉ thích bánh ở chỗ này." Lão Trung lau mồ hôi trên trán liền nói.

"Chỗ đó cách trung tâm chợ rất là xa nha."

"Ari không cần biết, nhanh mang lên đi!". A Tú thúc giục.

"Tốt tốt, tôi hiện tại liền mang lên." Ari lập tức im lặng, bây giờ không phải là thời gian tám chuyện, Mộ tiên sinh đối tốt với Quý tiểu thư, người mù cũng có thể cảm thấy .

Chỉ trong chốc lát, Ari liền từ trong phòng lui ra. Gương mặt đau khổ như bị cực hình vậy.

Thế nào lại nhanh như vậy? Thấy Ari đi xuống lầu , lão Trung không nhịn được hỏi nói: " Ari, vẻ mặt của cô là sao vậy?"

"Ai, Mộ tiên sinh và Quý tiểu thư giống như là cãi nhau."

"Cãi nhau?" Lão Trung cùng A Tú không hẹn mà cùng hỏi, hai người đều kinh ngạc.

"Tại sao lại cãi nhau?"

"Tôi cũng không rõ lắm, dù sao tôi chỉ nhìn thấy Mộ tiên sinh ngồi ở bên giường, má trái rất đỏ, Quý tiểu thư lại ngồi trên người Mộ tiên sinh, mà không khí giữa hai người rất quỷ dị." Ari cố gắng mô tả ra bộ dáng của hai người như đang ở trong "Đại Chiến Thế Giới" vậy.

Mộ tiên sinh bị đánh! ?

"Ari a, làm sao cô biết là Mộ tiên sinh và Quý tiểu thư cãi nhau?" Lão Trung một mặt lo lắng, sao không để cho người già như ông an tâm một chút chứ, không phải là quan hệ cìn rất tốt sao? Sáng nay Mộ tiên sinh lúc ra cửa gương mặt còn rất vui mừng, ngay cả bánh ngọt, ngài ấy còn cố ý lái xe đi mua, nghe nói là bởi vì Quý tiểu thư buổi tối nằm mơ nói rất muốn ăn bánh Hoa Quế nha ~

"Tôi đứng ở trước cửa, liền nghe được hai người bọn họ nói. Quý tiểu thư nói gì, không cần phải để ý đến, để cho tôi chết đi coi như xong, mà Mộ tiên sinh đã nói cái gì, em chết, anh làm thế nào các loại, tôi cũng không biết là việc gì ." Ari bĩu môi, làm sao lại đau khổ như vậy, hai người không phải còn tốt sao? Tại sao lại cãi nhau rồi.

"Sau đó thì sao?" Lão Trung và A Tú liếc mắt nhìn nhau, hai người lại cùng hỏi, Mộ tiên sinh và Quý tiểu thư thật là không làm cho người khác yên tâm được, luôn làm cho A Tú lo lắng.

"Sau đó tôi liền gõ cửa a, Mộ tiên sinh rống to cho tôi vào, tôi để bánh Hoa Quế xuống, liền lui nhanh ra ngoài."

"A, vậy là bọn họ nói chuyện xong rồi." Lão Trung tự mình ra kết luận, nhưng là hai người bọn họ nói chuyện gì nha? Kể từ khi ông biết Mộ tiên sinh........ ông thật sự là hưng phấn không thôi, lại thấy Quý tiểu thư an tĩnh khéo léo, chắc hẳn hai người bọn họ sẽ thành một đôi rất đẹp, hơn nữa tình cảm lại được tiến hơn một bước.

"Vậy chúng ta nên làm thế nào?" Ari lại hỏi.

"Cái gì là làm thế nào?"

"Chúng ta có nên đứng canh giữ ở cửa không, chờ Mộ tiên sinh phân phó?" Ari hỏi.

Đúng vậy đúng vậy, thật nên đứng ở trước cửa chờ.

"Ari, chúng ta lên trên lầu đi." A Tú đột nhiên nói nói.

"Tốt!" Ari liên tục chạy không ngừng lên lầu.

"Đứng lại."

Két! Chị em các nàng vẫn chưa đi được hai bước, lão Trung lại gọi hai người lại.

" Chú Trung?"

"Các ngươi đi nghỉ đi cho khỏe, trên lầu có Mộ tiên sinh và Quý tiểu thư là được rồi, xuống đây đi, chúng ta đi ra ngoài." Lão Trung nhìn hai chị em này, thiệt là, họ muốn đi nghe lén, hỏi thăm bát quái, như vậy sao được!

"A, được rồi." Ari u oán nhìn A Tú, hai người liền phờ phạc rã rượi từ trên lầu đi xuống, lão Trung thật là nhàm chán, họ chỉ là muốn biết, Mộ tiên sinh và Quý tiểu thư gây chuyện gì mà thôi, họ chỉ muốn ở giữa an ủi mà thôi mà.

Sau khi phòng khách dưới lầu yên tĩnh, lúc này cả biệt thự chỉ còn sót lại hai người đang ở trong phòng này

"Quý Linh Linh, anh mua cho em bánh Hoa Quế, em lại nợ anh thêm một lần."

"Nói bậy! Ai nhờ anh mua, là anh nghe lén người ta nói mớ, tự nguyện đi mua, mắc mớ gì tới em.?"

"Em không nhắc tới anh cũng quên mất, tối hôm qua em gối lên tay của anh ngủ cả đêm, lại nợ anh một lần."

"Mộ Ly, anh là tên khốn kiếp, ai cho anh lên giường em ngủ, làm cho em sau khi thức dậy, cả người liền nhức mỏi!"

"Chậc! Vậy em nên bổ sung thêm canxi."

"Anh mới nên bổ sung thêm canxi thì có!"

"Bánh Hoa Quế, một lần chỉ có thể ăn một cái, ăn ngọt quá nhiều, đối với thân thể của em sẽ không tốt."

"Em thích ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu, anh mua cho em, chính là của em rồi!"

"Anh nói, không thể ăn quá nhiều."

"Tốt, anh không cho em ăn, vậy thì để em đói chết luôn đi! Chết đi coi như xong, chết rồi, cũng không cần phải chăm sóc anh, cũng không cần để cho anh hành hạ, mọi chuyện đều xong hết."

"Em không thể chết, em chết, làm sao bồi thường cho anh được? Em mà chết, anh còn phải mua quan tài cho em, tổ chức tang lễ cho em, vậy em lại nợ anh thêm nhiều lần nữa, chắc chắn kiếp sau của em cũng không trả hết được!"

"Anh. . . . . . Em muốn ăn, em thích ăn! Anh muốn ăn, anh cũng có thể ăn, tại sao đi giành với em làm gì?"

"Vậy em đút cho anh."

"Em không muốn, anh cũng không phải là không có tay có chân!"

"Đây chính là em nợ anh."

Hứ. . . . . .

"Quý Linh Linh, em cố ý, toàn bộ đều nhét vào trong lỗ mũi của anh rồi!"

"Em hiện tại là đang nằm, làm sao biết miệng anh nằm ở đâu chứ."

"Ngồi dậy."

"Vậy không được, em hiện tại rất mệt, em muốn ngủ."

"Bây giờ là mấy giờ rồi mà em lại muốn ngủ chứ?"

"Không cần anh quan tâm, em hiện tại yêu thích nhất chính là ngủ, không được sao?"

"Không được!"

"Anh. . . . . . Không mượn anh xen vào chuyện của em."

"Đứng dậy, rời giường, đi ra ngoài dạo với anh ."

"Em không đi, anh muốn đi thì đi một mình đi."

Kế tiếp là đại chiến 300 hiệp, Mộ Ly nói một câu, "Em phải trả nợ cho anh, anh nói gì phải nghe đấy."

Quý Linh Linh mặt chán nản đi theo Mộ Ly, trong mắt tản mát ra oán khí. Bây giờ là giữa trưa, không được ngủ, cư nhiên bị bắt ra ngoài đi bộ, chẳng lẽ muốn để cô nhìn xem nhà của anh lớn bao nhiêu sao?

"Thay."

Mộ Ly đột nhiên xoay người, Quý Linh Linh không có chú ý tới anh, đầu trực tiếp đụng vào lồng ngực của anh.

"Này, anh đột nhiên dừng lại, cũng không biết nói một câu sao?" Có lẽ là do bị đụng đau, Quý Linh Linh toét miệng nói, gương mặt đầy khổ sở.

"Đi thay cái này đi." Mộ Ly dùng ngón tay giơ một bộ quần áo mỏng lên.

"Bikini?" Quý Linh Linh nhìn thấy trong tay anh là bộ bikini màu đen, "Vì sao em phải thay nó chứ?"

"Bởi vì anh muốn bơi lội, em bơi với anh." Dứt lời, Mộ Ly liền đem bộ bikini màu đen đặt vào trong tay của cô, "Bên này là phòng thay đồ, đừng để anh đợi quá lâu."

Trong tay là bộ bikini nhẹ như không, liền cứ như vậy mà bỏ vào trong tay cô.

Nhìn Mộ Ly môt chút, anh thật đúng là rất thoải mái, trực tiếp cầm một cái quần bơi, liền đi vào phòng thay đồ.

Lúc này Quý Linh Linh mới nhìn thấy, thì ra là trước mặt cô là một cái hồ bơi rất lớn, người này rốt cuộc là tham ô bao nhiêu tiền, cư nhiên lại có thể xây một ngôi nhà xa xỉ như thế này.

"Xuống đi." Đứng ở bên bể bơi, Quý Linh Linh bọc nguyên cái khăn lông lớn mà vẫn run lẩy bẩy, Mộ Ly càng cảm thấy ý tưởng của mình là rất chính xác.

Quý Linh Linh vừa bước một chân lên đúng phải làn nước lạnh trong hồ liền rụt chân lại. "Tại sao muốn em đi bơi?"

"Là em nợ anh." Mộ Ly ở trong nước, gương mặt nhìn như là rất hài lòng vậy.

Tên khốn khiếp đáng chết, hi vọng một tháng này mau mau qua đi!

Cô lại thử bước một bước về phía trước, nhưng vừa thấy được làn nước xanh thẳm, trong lòng không khỏi run lẩy bẩy.

"Tại sao lại cố tình đi bới chứ!" Trời mới biết, cô thật sự rất sợ nước, hồi nhỏ lúc đi bơi thiếu chút nữa cô mất đi cái mạng nhỏ này, cô lớn như bây giờ cũng chưa từng đi bơi lại.

"Buổi trưa vừa đúng lúc đi bới, nhiệt độ vừa vặn, khó có được thời tiết tốt như thấy này, hơn nữa tâm tình của anh cũng rất tốt." Đúng, tâm tình của anh bây giờ thật sự rất tốt, chỉ có thể hình dung như thế này. Thật —— thật ----- thật rất vui nha ~

Quý Linh Linh trừng mắt liếc anh một cái, "Nước có sâu không?" Cô tuyệt đối là vịt trên cạn, nếu cứ lao xuống như vậy, khẳng định là sẽ mất cái mạng nhỏ này.

"So với chiều cao của em không khác lắm."

"Oh."

Quý Linh Linh chậm rãi ngồi ở bên bể bơi, trên người vẫn bọc cái khăn lông lớn, hai chân ở trong hồ đạp nước, quả là rất ấm áp, cảm giác này cũng không tệ lắm.

Mộ Ly bơi tới trước mặt nàng, "Ở chỗ này ngồi coi như là xuống nước sao?"

"Em đây chỉ là đang vận động làm nóng người, anh thì biết cái gì." Quý Linh Linh khinh bỉ nhìn anh một cái.

"Hả? Vận động làm nóng người, anh nghĩ là em sợ nước thì có." Anh một câu liền nói trúng tâm tư của cô .

"Anh. . . . . ." Không phải chỉ là xuống nước bơi lội thôi sao? Vóc dáng của cô đủ cao, đâu cần phải sợ...... "Anh mới sợ thì có!" Nói xong, Quý Linh Linh tiện tay tháo khăn lông, phịch một tiếng liền nhảy xuống.

"Aaaaaa!" Đột nhiên thét lên một tiếng, nước trong hồ rõ ràng là cao hơn so với cô. "Cứu. . . . . . Cứu mạng!" Quý Linh Linh mới vừa thò đầu lên, lập tức liền chìm xuống.

Mộ Ly gần ngay trước mắt, khẽ nhăn mày lại, cô gái này thật đúng là không có đầu óc, liếc mắt cũng có thể biết được nước trong hồ rất sâu.

"Cứu. . . . . ." Quý Linh Linh lấy tay đạp nước giãy giụa, Mộ Ly lập tức bơi tới trước mặt cô, bàn tay nắm thật chặt eo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net