thuong thien quyen 13 c41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Tranh chp

Biên dch: mindinusa

Ngun: 4vn.eu

- Quản Thư Phòng, ngươi đây là có ý gì?

Tiểu Vũ nhìn lướt qua những thiếu niên xung quanh, không có sợ hãi chút nào. Nếu không phải là đã hứa với gã râu rậm là không dùng võ công trước mặt người khác thì hắn đã sớm cho đối phương một bài học rồi. Lại tiếc thêm là võ công học được từ Diễn Võ Đường chỉ có một chút da lông, đối với thực chiến còn chưa dùng được, cho nên hắn cũng chỉ có thể nén giận xuống.

- Ngươi nói ta có ý gì?

Quản Thư Phòng âm hiểm cười nói:

- Người trong gian hồ, chính là dựa vào thực lực để nói chuyện, các ngươi có tư cách gì mà có được vũ khôi đao? Thức thời thì giao ra đây, cộng thêm cúi đầu nhận sai, bằng không về sau đừng có sống được tử tế.

- Ngươi dám!

Tuy Tiểu Vũ trước giờ sống ôn hòa, không chủ động cùng người khác phát sinh mâu thuẫn. Nhưng có những chuyện cho dù muốn nhịn cũng không thể nhịn. Nữu Nữu cũng nói chen vào:

- Các ngươi đúng là không biết xấu hổ, lấy nhiều người khi dễ ít người! Vũ khôi đao là do bang chủ tự mình ban thưởng cho ca ca của ta, các ngươi cưỡng đoạt, nếu Đường chủ mà biết được thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đám các ngươi. Hừ!

Nghe được Nữu Nữu nói như thế, những đứa trẻ khác đúng là có chút dao động tâm tình.

- Mọi người đừng nghe lời nó!

Quản Thư Phòng thấy có chút bất ổn, vội quát lớn:

- Các người không phải là ỷ vào Lưu hương chủ sao? Không sợ nói cho các ngươi biết, tiểu gia ta cũng không phải là người tầm thường, hôm nay ta cứ đánh các ngươi đấy, xem các ngươi có thể làm gì được ta! Đều lên cho ta...

Bọn trẻ này trước giờ đều rất nghe lệnh, vừa nghe quát đã lập tức lao lên.

Nữu Nữu thấy thế thì run lên, Tiểu Vũ gắt gao đem nàng che chắn.

Tiền viện phát sinh chuyện như thế, tự nhiên là tránh không được tai mắt của quản sự.

Ở trên một đài cao gần đó, có một bóng hình xinh đẹp đứng lặng trong gió nhẹ, quần áo xanh biếc nhẹ nhàng đong đưa, giống như là một bức họa xinh đẹp.

- Trữ cô nương, chúng ta có cần đi ngăn bọn chúng lại hay không...

Lâm Hổ có quy củ đứng ở phía sau Trữ Uyển Can, vẻ mặt vô cùng kính cẩn.

- Trước tiên cứ xem đã, không cần gấp... Những đứa trẻ này nếu chỉ là cãi nhau, không có tranh đấu thì cũng không có nhuệ khí, không có đảm lượng. Chúng ta hao phí tâm lực bồi dưỡng bọn chúng còn có tác dụng gì? Hơn nữa, ta còn muốn xem xem hai đứa trẻ kia đến tột cùng là có bao nhiêu bản lãnh, ta cảm thấy gã râu rậm sau lưng bọn chúng rất thần bí.

Lâm Hổ cũng gật gật đầu, kiên nhẫn đợi ở một bên. Chuyện gã râu rậm một quyền liền phế một tiên thiên cao thủ hắn cũng đã nghe qua. Tuy rằng chân tướng mập mờ, nhưng từ sự ưu đãi của bang chủ đối với hai đứa trẻ này, ít nhiều cũng để lộ tí manh mối.

- Ca ca, ca ca người không sao chứ? Ô ô ô, đừng đánh nữa! Các ngươi đừng đánh nữa!

Nhìn huynh trưởng bị chân tay đánh túi bụi, Nữu Nữu lo lắng không thôi. Mặc dù nàng biết thân thể Tiểu Vũ không kém, nhưng tràng diễn hỗn loạn thế này, nàng đúng là gặp lần đầu tiên, há có thể giữ được bình tĩnh?

- Đủ rồi!

Nghe muội muội khóc, tâm thần Tiểu Vũ run rẩy mãnh liệt, phẫn nộ thét lên một tiếng.

"Oanh!"

Lực quán toàn thân, khí kình chấn động, những đứa trẻ xung quanh đều bị bắn ngược ra.

Tiểu Vũ lạnh lùng nhìn bọn chúng, thầm nghĩ:

- Đại thúc không cho chúng ta xuất thủ, nhưng đây là bọn chúng không cho ta cơ hội làm điều đó.

Tiểu Vũ nhanh chóng kẹp lấy Nữu Nữu, dùng sức nhấc chân lên, nhẹ nhàng vọt qua tường người, để cạnh những đứa trẻ nằm ngổn ngang với đôi mắt kinh hãi.

Bọn chúng tuy rằng còn nhỏ nhưng nhãn lực cũng không quá kém, dựa vào thân thủ tốt như vậy thì nếu đối phương thực sự muốn động thủ, bọn họ sớm đã bị đánh bại rồi.

- Chuyện ngày hôm nay, ai cũng không được nói ra ngoài, nếu không thì rửa mông chờ lão tử đá đi, hừ!

Quản Thư Phòng tâm thần bất định, cuối cùng cũng quyết định đem chuyện này dấu đi.

Song, chuyện này đã bị hai người ở trên đài cao thu hết vào trong mắt.

- Trữ cô nương, hai đứa trẻ này thật cổ quái, mới học võ được nửa tháng đã có võ công như thế, trừ phi là có được kỳ ngộ gì đó. Chúng ta có cần đem chúng lên tra hỏi chút không?

Lâm Hổ thu hồi mục quang, ngữ khí có chút trầm trọng.

Những người này đúng là quá quái đi. Gã râu rậm vô lai vô lịch, một quyền hạ một cao thủ tiên thiên, hai đứa nhỏ nhà quê thì lại có thể dễ dàng đánh bại những đứa trẻ lớn hơn mình.

Trữ Uyển Can nghe vậy khoát tay nói:

- Không cần, bọn chúng dù sao cũng còn nhỏ, dùng thủ đoạn cực đoan thì rất không thỏa đáng. Nếu ta đoán không sai, công phu bọn chúng sử dụng là do gã râu rậm truyền thụ cho. Trước khi xác định rõ tính địch hữu của đối phương, chúng ta không được vọng động. Ngươi chỉ cần để ý bọn chúng nhiều hơn một chút, còn lại cứ để ta và bang chủ xử lý.

- Tại hạ đã minh bạch.

Lâm Hổ gật đầu, nhưng nghi hoặc trong lòng cũng không có giảm đi.

...

Diễn Võ Đường hậu viện, mọi chuyện vẫn an tĩnh như thường.

Gã râu rậm vẫn ngồi bên cạnh đống củi, nhìn về phía chân trời xa xăm.

Bỗng có tiếng bước chân truyền tới, đúng là Tiểu Vũ và Nữu Nữu.

Nhìn thấy gã râu rậm, hai đứa trẻ nhất thời an tâm không ít.

- Đại thúc...

Tiểu Vũ tới trước mặt gã râu rậm, ấp a ấp úng nói:

- Đại thúc, mới vừa rồi Quản Thư Phòng dẫn người tới vây quanh chúng ta, ta không thể không sử dụng một ít thứ người dạy cho ta...

Vừa nói xong, tiểu gia hỏa lại len lén liếc về phía gã râu rậm, người ta vẫn trầm tĩnh như cũ, không vui không giận, đúng là khiến người ta thêm thấp thỏm mà.

Nữu Nữu cũng sợ ca ca bị trách mắng, nói thêm vào:

- Đại thúc không nên giận ca ca, ca ca là vì bảo hộ Nữu Nữu nên mới sử dụng võ công của đại thúc dạy cho.

- Nữu Nữu ngoan, đại thúc không có tức giận.

Gã râu rậm nhẹ nhàng ôm Nữu Nữu vào trong lòng, ôn hòa nói:

- Ta dạy cho các ngươi tu luyện, chính là vì bảo vệ thân nhân và bằng hữu của mình, nếu ngay cả điểm này còn không làm được thì học được võ công có tác dụng gì?

Dừng một chút, hắn lại nói:

- Nhân sinh chính là như vậy, thường hay có những chuyện thân bất do kỷ, có lẽ có một ngày các ngươi sẽ minh bạch được, nếu hiện tại các ngươi chọn trở về thôn thì có thể có được sự bình thản và hạnh phúc. Nhưng nếu các ngươi lựa chọn lưu lại, nhất định phải có sự giác ngộ về thống khổ...

- Đại thúc...

Không biết vì nguyên nhân gì, hai đứa trẻ có cảm giác đại thúc râu rậm hôm nay có gì đó khác thường, lời nói thập phần thương cảm!

Trầm mặc trong chốc lát, gã râu rậm mở miệng nói:

- Tối nay các ngươi cũng không cần trở về, cứ ở lại chỗ của ta đi.

- Hay quá.

Hai đứa trẻ cao hứng gật đầu, cũng không hề biết sắp có một tràng mưa gió phát sinh.

Quyn 13: Thiên đạo chi tranh

Chương 42: Tp kích ban đêm

Biên dch: mindinusa

Ngun: 4vn.eu

Bóng đêm thâm thúy, không khí yên tĩnh đến quỷ dị.

Đột nhiên, bên trong Nam Hùng Thành nổi lên ánh lửa khắp bốn phía, kéo theo một trận can qua không ngừng bên tai.

Động tĩnh như thế, khiến cho dân chúng kinh tĩnh từ trong mộng, co mình vào một góc, run rẩy không ngừng.

- Giết!

Tiếng kêu thảm thiết! Tiếng khóc rống! Tiếng kêu gọi! Tiếng gào thét! Tiếng rống giận! Tiếng rít gào!

Mùi máu tanh lan tràn, hỗn loạn một màn giết chóc dữ dội quyết liệt. Giờ khắc này, phảng phất như có ma quỷ phủ xuống, thiêu đốt cả tòa thành thị, đem sinh mệnh trong đó ép cho điên cuồng.

Thiên Hùng Bang tổng đàn lại rất tĩnh mịch, tựa hồ đối với mọi chuyện phát sinh bên ngoài không hề có chút liên hệ.

Hai bóng đen xẹt qua bầu trời đêm, trực tiếp hạ xuống trên mái nhà, đúng là hai gã trung niên nam tử. Trong đó, một nam tử vận hồng y, trên ngực có thêu hình một con ưng, giương cánh muốn bay, rất sống động. Mà người khác là một nam tử lùn hơn một cái đầu, lưng đeo song câu. Trên ngực đồng dạng cũng thêu một đồ đằng giống hình đám mây.

Đánh giá hoàn cảnh xung quanh chốc lát, nam tử lùn cau mày nói:

- Ưng huynh, tình huống có cái gì không đúng lắm, tổng đàn của Thiên Hùng Bang như thế nào lại không có một người? Có gì đánh lừa chăng?

- Lừa là lừa thế nào? Sống ở đâu thì yên ở đấy, dù sao sau ngày hôm nay, Thiên Hùng Bang cũng sẽ hoàn toàn tiêu thất ở cảnh nội Quảng Đông.

Nam tử cao bình tĩnh như thường, bộ dáng như thể là đã nắm vững đại cục.

Nam tử lùn bị người kia ảnh hưởng, cũng an tâm rất nhiều:

Tốt! Chúng ta cứ tìm kiếm tỉ mỉ xem có con cá nào lọt lưới không. Nếu thật không có người, chỉ cần châm một mồi lửa là xong.

Hai người đang muốn động thân thì có một âm thanh theo bóng tối âm u truyền đến:

- Ở xa tới là khách, nhị vị nếu đã tới, tại sao không lưu lại thêm.

- Người nào!?

Lời còn chưa dứt, đã có một bóng hình xinh đẹp như mộng xuất hiện ở trước mặt, quần áo phiêu hốt trong gió.

Nam tử cao ngưng thần cảnh giác, trong mắt có vẻ nguy hiểm. Gần trong gang tấc, thế mà hắn không cảm giác được khí tức của đối phương, đây rõ ràng là do tâm thần nội liễm đến tận cùng. Có thủ đoạn như thế, sao lại là hạng người tầm thường được.

Nhìn hai người, nữ tử khẽ cười nói:

- Hay cho một kế rút sạch đáy hồ, thủ đoạn của Chu Khang Cảnh đúng là không tệ, đáng tiếc là có ta ở đây, nếu không hắn đã thành công rồi.

Nam tử cao thản nhiên nói:

- Thủ đoạn của chủ thượng không cần có người khác đánh giá, các hạ là người nào?

- Tiểu nữ là Trữ Uyển Can...

Trữ Uyển Can vừa mở miệng, hai gã nam tử đã biến sắc:

- A! Ngươi là Trữ Uyển Can của Thiên Địa Minh!

- Xem ra nhị vị cũng nghe qua tên ta, không biết nhị vị có phải là người của Ưng và Ám Ảnh không?

Trữ Uyển Can liếc nhìn hoa văn trên ngực hai người, lãm đạm nói.

Hai người cố tự trấn định, nam tử cao trầm giọng nói:

- Ta là Ưng thống lĩnh Ưng Quan.

Nam tử lùn nói tiếp:

- Ta là Ám Ảnh thống lĩnh Lữ Vĩ.

- Nga! Ngươi chính là thống lĩnh của Ám Ảnh?

Trữ Uyển Can hứng thú đánh giá đối phương:

- Nghe nói, năm đó chính là ngươi dẫn người đồ sát Lưu Thủy Thôn, còn giết thân nhân của Lý Nhạc Phàm, buộc hắn phải đi lên tuyệt lộ, không nghĩ tới hôm nay ngươi sẽ có thành tựu như thế này. Chu Khang Cảnh thật là kẻ không biết quý trọng tiền tài, cư nhiên là đem những thống lĩnh như bọn ngươi cứng rắn đề thăng lên cảnh giới thiên đạo.

- Thì tính sao?

Lữ Vĩ khẽ hừ lạnh, trong lòng có chút phức tạp, không nghĩ tới, đối phương lại nhắc về chuyện năm đó.

Trữ Uyển Can cười cười:

- Bởi vì cái gọi là, oan có đầu, nợ có chủ, hội chủ của chúng ta từng thiếu Lý Nhạc Phàm không ít nhân tình, nếu Lý Nhạc Phàm đã thất tung, chuyện này tự nhiên là do Thiên Địa Minh tiếp nhận. Hôm nay, ngươi cũng không cần nghĩ tới chuyện rời đi.

"Ha ha ha!"

Lữ Vĩ nghe vậy cuồng tiếu không thôi:

- Hay cho một nữ nhân bá đạo! Ngươi muốn lưu ta lại? Vậy để ta nhìn xem ngươi có bản lãnh này hay không.

- Thử một lần chẳng phải sẽ biết sao.

Trữ Uyển Can hờ hững nhìn Lữ Vĩ, thần thái không nhanh cũng không chậm, khiến cho đối phương càng thêm bất an.

Trữ Uyển Can chính là cao thủ thiên đạo gần bằng với Thiết Huyết, ngay cả tu sĩ Ma môn cũng phải thất bại trong tay nàng, há có thể có người xem thường nàng được?

Ưng Quan liếc mắt về ánh lửa xa xa, cũng không có phát hiện ra thứ gì dị thường, trong lòng thoáng yên tâm:

- Trữ cô nương, nếu chúng ta dám đến, tự nhiên có tính toán chu toàn. Cũng không ngại nói cho ngươi biết, hôm nay tới không chỉ là hai người chúng ta, mà còn có sứ giả Ma môn tiếp ứng bên ngoài, ngươi cũng có thể thấy, ánh lửa nổi lên bốn phía, tin tưởng không được bao lâu thì cả Nam Hùng Thành cũng sẽ rơi vào khống chế của chúng ta. Đến lúc đó đại cục đã định, ngươi cần gì phải phản kháng vô ích!

- Phản kháng vô ích?

Trữ Uyển Can cười quỷ dị:

- Ngươi không cảm giác mình đang nói lời thừa sao? Không phản kháng, chẳng lẻ muốn ta bó tay chờ chết phải không? Hơn nữa, các ngươi không thấy kỳ quái sao? Tổng đàn của Thiên Hùng Bang không có tới một người.

Lữ Vĩ hơi đổi sắc, Ưng Quan thì vững vàng cười lạnh nói:

- Trữ cô nương không nên cho rằng Ưng mỗ là kẻ dễ bị hù dọa, cho dù là toàn bộ người của Thiên Hùng Bang tụ lại cũng không ngăn được sứ giả Ma môn!

- Thế sao?

Trữ Uyển Can lạnh lẽo nói:

- Ngăn được hay không thì đến lúc tối hậu mới biết được. Nếu không phải như thế, sao Chu Khang Cảnh lại vẫn phái các ngươi đến chịu chết được! Ta đây dùng gậy ông đập lưng ông, đem tâm của các người rút sạch!

Dứt lời, ánh mắt nàng để lộ hàn quang!

- Động thủ!

Ưng Quan hét lớn một tiếng như lôi đình, thiên địa lực lượng xung quanh nhanh chóng bành trướng.

Lữ Vĩ cũng không chút do dự, lấy song câu sau lưng ra!

Cùng lúc đó, có mười đạo huyền quang từ trên trời giáng xuống, chiếm lấy mười phương vị đem Trữ Uyển Can bao vây lấy!

"Hừ!"

Trữ Uyển Can hừ một tiếng trầm đục, giống như một tiếng Phạm âm, khiến cho thân hình đám người nghiêng ngả, khí thế trong nháy mắt bị tan rả. Chỉ bất quá, trận thế của đối phương đã thành, muốn đánh vỡ còn cần hao phí tay chân một phen.

- Cao thủ thiên đạo chân chính nhờ vào thiên địa, đáng tiếc các ngươi chỉ biết giới của nó, không biết cảnh của nó, cho dù có lực nhưng vô pháp vận dụng tự nhiên!

Trữ Uyển Can lật tay, thiên địa lực lượng chen chúc hội tụ, một luồng ngân quang lưu chuyển ở đầu ngón tay, chu thiên tinh thần nhất thời thất sắc!

"Phác!"

Đột nhiên, ngân quang nổ bắn ra, xuyên thấu qua thân thể mười người, mà Ưng Quan và Lữ Vĩ đã sớm thối lui đến bên ngoài, vừa vặn thoát được một kiếp.

Tiếng kêu thảm thiết cũng không có xuất hiện như dự liệu, Trữ Uyển Can không khỏi giật mình. Nàng đối với thủ đoạn của mình rất có lòng tin, tuyệt đối sẽ không có sai lầm phát sinh.

Trong lòng nghi hoặc, Trữ Uyển Can nhìn lại, chỉ thấy mười người này trang phục bị tàn phá, toàn thân phát ra tử khí nhàn nhạt, hồn nhiên không để ý tới vết thương trên người. Cổ quái hơn chính là con ngươi của bọn hắn vô thần, đây còn có thể là "người" sao?

Nghĩ tới đây, Trữ Uyển Can trong lòng trầm xuống, lạnh giọng nói:

- Tốt tốt tốt! Hay cho một Chu Khang Cảnh, chẳng những cấu kết Ma Môn, còn đám luyện chế độc nhân, chẳng lẽ hắn muốn biến nơi này thành tử địa phải không?

Thấy đối phương nổi sát khí ngưng trọng, Ưng Quan cẩn thận giới bị:

- Người chiến thắng cuối cùng mới là thiên đạo. Độc nhân tuy là độc, nhưng nếu dùng thích đáng, thì sẽ trở thành một trợ giúp cực lớn, căn bản là không xấu chút nào. Trữ cô nương nếu đáp ứng lập tức ly khai, Ưng mỗ sẽ lập tức thu hồi những độc nhân này.

- Hừ! Ngươi cho rằng Thập Phương Độc Tuyệt Trận của Ma môn có thể vây khốn được ta sao?

Trữ Uyển Can thật sự nổi giận, một thanh cổ kiếm nhất thời xuất hiện trong tay.

Chương 43: Hài t hin uy

Biên dch: mindinusa

Ngun: 4vn.eu

Độc nhân đáng sợ nhất không phải là người, mà là độc!

Độc nhân và độc thi đều là cấm kỵ trong độc, khác biệt lớn nhất chính là, một bên là người sống không có tư tưởng, một bên là vật chết.

Bởi vậy độc thi phải dùng độc mới có thể khống chế, còn độc nhân thì khuếch tán không cần môi giới, có thể nói là cấm kỵ trong cấm kỵ.

Cũng khó trách Trữ Uyển Can lại tức giận như thế, dù sao, cũng không có ai nguyện ý nhìn thế giới mình sinh sống biến thành tử địa. Cho dù là Ma môn dã tâm bừng bừng, đồng dạng cũng không có tùy ý sử dụng độc nhân ở phố phường.

Vừa cầm kiếm, khí chất trên người Trữ Uyển Can đã đại biến! Mới vừa rồi còn còn tĩnh như nước, hiện tại đã giống như một cơn sóng lớn, cuộn trào mênh mông!

Ngay sau đó, từ trong thiên địa truyền ra trận trận khí lãng. Kiếm vô ảnh, quang vô hàn, phong mang ba thước phi thiên độn địa.

Trữ Uyển Can phảng phất như có trăm ngàn cánh tay chồng chéo lên nhau, kiếm quang uy thế đại thịnh, không gì cản nổi!

Mười tên độc nhân phảng phất như khôi lỗi, dưới sự thao tác của Ưng Quan, không ngừng biến huyễn phương vị, khói độc màu nâu xám tràn ngập cả trang viên, bao phủ một bóng hình xinh đẹp trong đó.

Nhìn một màn này, ngay cả Lữ Vĩ cũng thối lui ba bước, cơ mặt giật giật.

"Xuy! Xuy! Xuy! Xuy! Xuy!"

Trên không trung, độc nhân bị kiếm quang xuyên thấu thân thể, hơi dừng lại một chút lại mạnh mẽ lao về phía Trữ Uyển Can. Nàng cũng phiêu động cánh tay không thôi, tạo thành trận trận phong hàn thổi bay độc khí.

- Hừ! Độc nhân bất tử bất diệt, ta xem ngươi có thể trụ được bao lâu!

Vừa lúc Ưng Quan đang đắc ý, thì có một đạo kiếm quang lăng lệ xuyên thấu qua trận pháp bắn về phía hắn, cả người nhảy dựng lên, theo bản năng né qua một bên. Cũng may là đạo kiếm khí này đã bị suy yếu, chỉ làm hắn tổn thất chút quần áo. Ưng Quan cũng không thể không cẩn thận thêm.

Song phương giằng co, nhất thời không thể phân định cao thấp.

Lữ Vĩ thấy thế liền hướng Ưng Quan mở miệng nói:

- Ưng huynh, nơi này tạm thời giao cho ngươi, ta lập tức đi hội họp với sứ giả Ma Môn, chờ chúng ta hội họp lại, không tin là không thể thu thập con ả này.

Ưng Quan lặng lẽ gật đầu, không dám có nửa điểm phân tâm.

Lắc mình một cái, Lữ Vĩ đã tiêu thất ngay tại chỗ.

Diễn Võ Đường hậu viện, gã râu rậm lẳng lặng đứng trong viện, mục quang hướng về ánh lửa xa xa, trên mặt không hề có tí cảm xúc. Trong Nam Hùng Thành phát sinh sự tình lớn như vậy, tự nhiên là không thể gạt được tai mắt của hắn, chẳng qua là hắn không muốn nhúng tay mà thôi.

Cửa phòng mở ra, Tiểu Vũ và Nữu Nữu bước nhanh tới.

- Đại thúc,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#aaaa #heher