Chương 19. Khẩu giao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Mặc Huy dừng lại ở cửa một lát, anh nhập mật khẩu sau đó đi vào, dọc đường đi anh đã suy nghĩ rất nhiều, dù cho trong lòng anh rất có lỗi với Lâm Viện, nhưng nếu anh đã bắt đầu đoạn tình cảm không dung thứ này với Tô Mông, anh cũng không thể có lỗi với Tô Mông được, cô cũng là một cô gái nhỏ ỷ lại vào anh như vậy, anh lại càng không muốn để cô tổn thương. Còn chưa vào phòng khách, một bóng người đã nhanh chóng nhào tới anh, nhảy vào trong lòng ngực anh, hai chân móc ở bên hông anh, anh nâng đỡ lấy cánh mông cô theo bản năng.

"Làm sao vậy?"

Cánh tay tuyết trắng của Tô Mông treo trên cổ anh, giọng nói mang theo tia nức nở, "... Có chuột... Thầy ơi... Trong nhà có chuột."

"Sao lại có chuột được?"

"Hu hu... Em không biết... Vừa rồi em xem TV thì có một con chuột từ trong phòng ngủ chạy ra, làm em sợ muốn chết."

Tô Mặc Huy cảm nhận nước mắt ấm áp của cô tí tách rơi trên cổ, vừa đau lòng vừa buồn cười, anh đưa bàn tay vỗ vỗ lưng cô, "Đừng sợ, chuột không ăn thịt người đâu."

Tô Mông không quan tâm khóc thút thít, "Oa hu hu... Em sợ, em phải về nhà."

Tô Mặc Huy nghe thấy hai chữ "Về nhà", trong lòng cứng lại, vừa rồi anh còn hối hận vì đã phản bội vợ, nhưng nếu cô thật sự rời đi, trong lòng anh lại đau sót không thôi.

Giọng anh có chút khàn khàn, nhưng chính anh cũng không ý thức được gấp gáp nói, "Em muốn về đâu?"

"Em muốn về phòng bên cạnh... Bên đó không có chuột."

Không hiểu sao Tô Mặc Huy thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật ra trong lòng anh cũng sợ cô vất vả, mỗi ngày dạy nhiều tiết như thế, nếu không phải vì anh, cô hoàn toàn không cần phải ngẩn ngơ ở đây mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm, mà cô cũng chưa từng than vãn cực khổ hay mệt nhọc gì.

"Phòng của em còn cũ hơn phòng của tôi một chút, chuột muốn chạy cũng phải chạy đến phòng em."

"Vậy làm sao bây giờ, em sợ."

Chung quy đứng cũng không phải cách hay, Tô Mặc Huy ôm cô, để thuốc trên bàn trà, ngồi xuống ghế sô pha, Tô Mông tự nhiên ngồi trên hai chân anh.

Anh nâng tay lên dùng ngón cái và lòng bàn tay ôn nhu lau đi nước mắt chảy xuống cho cô, "Sao lại thích khóc nhè giống trẻ con như thế, mắt cũng đỏ như thỏ rồi."

Khuôn mặt nhỏ của Tô Mông đặt trong lòng bàn tay anh cọ cọ như một chú mèo con, "Vừa rồi em không có khóc, thầy tới em mới khóc."

Tô Mặc Huy cười trêu chọc, "Vậy là do tôi sai rồi? Tôi đành đi ra ngoài vậy." nói rồi anh nhấc chân, như thể muốn đi thật.

Tô Mông ôm chặt anh, giọng cô mềm mại ngọt chảy nước, "Không cần đâu, thầy trở lại em muốn mách với thầy nên, mới... Mới khóc."

Tô Mặc Huy hiểu tâm trạng của cô, lúc trước chỉ có một mình nên cô mới đè nén, nhưng khi thấy người thân quen sẽ không kìm lòng được bộc lộ cảm xúc thật. Anh cúi người đặt xuống một nụ hôn lên vầng trán no đủ của cô, Tô Mông nhắm mắt lại, lông mi đen dày cong vút chớp chớp, rất đáng yêu.

"Đừng sợ, tôi ở đây, sau này khi ra ngoài tôi sẽ không để em ở nhà một mình nữa."

Chất giọng anh mềm nhẹ mang theo tia cưng chiều, như sợ quấy nhiễu cô. Tô Mông ngoan ngoãn gật đầu, xem ra khả năng điều tiết của anh cũng không tệ lắm, cô còn tưởng rằng phải bắt đầu lại từ con số 0 đấy, có điều cũng có thứ lạc thú riêng.

"Thầy, phía dưới của em có hơi đau." Tô Mông có chút thẹn thùng nói, phảng phất như thể không chịu được cơn đau.

Vốn là Tô Mặc Huy không mang theo tà niệm gì hôn cô an ủi, nhưng một câu này của cô liền khiến dục vọng của anh như lửa cháy lan ra đồng cỏ.

"Tôi bôi thuốc cho em."

Tô Mông thẹn thùng gật gật đầu, "Dạ."

Tô Mặc Huy mở lọ thuốc mỡ ra, Tô Mông ngại ngùng sợ sệt nói, "Thầy ơi... Hay vào phòng ngủ đi, phòng khách sáng quá, em hơi ngại."

Tô Mặc Huy trêu cô, "Bây giờ không sợ phòng ngủ có chuột hả?"

"Có thầy ở đây, em không sợ."

Một câu bảy chữ bày ra sự tin tưởng vẹn nguyên như thế.

Tô Mặc Huy cầm thuốc, bế cô lên, nhẹ nhàng đặt trên giường.

"Tôi còn có cách khác giúp em giảm sưng đấy, em có muốn thử không?"

"Cách gì vậy ạ?" Tô Mông mềm mại ngọt ngào hỏi.

Tô Mặc Huy không trả lời, anh vén lên vạt áo của cô, cuốn từng vòng một lên hông, để lộ ra nửa người dưới, anh tách hai chân cô ra, chạm đến cánh môi âm hộ nhỏ hẹp, nhưng không sờ vào trong, bên trong cũng đã tiết ra dâm thủy.

Tô Mặc Huy có chút kinh ngạc, "Nhanh như vậy đã ướt rồi?"

Tô Mông xấu hổ quay đầu đi, "Vừa rồi ở trên sô pha, thầy luôn chọc vào em."

"Xem ra Mông Mông của chúng ta cũng muốn, khó trách phải trở về phòng ngủ." Vẻ mặt Tô Mặc Huy hài hước, thân thể của cô thật là mẫn cảm.

"Không phải vậy, em không muốn để thầy nghẹn khó chịu, với cả sô pha của thầy là vải bố, sẽ làm dơ, cho nên..." Cô tạm dừng ý ở ngoài lời không cần nói cũng biết.

"Thầy có nghẹn hay không không quan trọng, hôm nay chủ yếu là giảm sưng cho Mông Mông."

Tô Mặc Huy kéo tay cô đưa vào hoa huyệt, "Dùng tay mình tách nó ra."

Tô Mông không muốn chạm vào, dù sao vẫn cảm thấy có hơi mắc cỡ, hai bàn tay Tô Mặc Huy bao lấy bàn tay nhỏ của cô, đè trên hai cánh môi, bẻ ra mép thịt sưng đỏ để lộ ra thịt mềm phấn hồng non mịn bên trong, anh áp vào dùng chiếc lưỡi to thô ráp liếm láp huyệt động từ dưới lên trên, ngón tay cái ấn thật mạnh xuống đè ép viên đậu nhỏ dựng đứng ở bên trên rồi đánh vòng quanh, thỉnh thoảng anh mạnh mẽ nắm lấy, dùng đầu ngón tay cọ quét.

"Ư... Hưm... Thầy..." Thỉnh thoảng Tô Mông thở nhẹ, chất giọng nghe như kiều mị rên rỉ lại như nức nở xin tha, rồi lại như thể muốn được yêu nhiều hơn.

Sau vài vòng hôn liếm, bàn tay to của anh đan xen mười ngón tay với cô, cánh môi to lớn ngậm lấy cánh hoa màu mỡ, dùng nước bọt nhẹ nhàng liếm láp thấm ướt.

"Thầy dùng miệng giảm sưng cho em, em có vui không?"

"Ưm... A... Rất vui... Thầy liếm rất tốt...lồn em thật ngứa..."


Nơi sưng đỏ đã không còn cảm nhận được đau đớn, mà bị người đàn ông liếm láp như gần như xa truyền đến từng hồi cảm giác tê ngứa, động ngọc cũng bắt đầu tuôn ra tiếng róc rách, hai chân cô duỗi thẳng thành 180 độ càng tiện cho anh hầu hạ, chờ mong có được càng nhiều khoái cảm đáng xấu hổ. Tô Mặc Huy nghe thấy cô nói ngứa, biết rõ trong hoa huyệt cô trống rỗng, anh đưa chân cô đến bên sườn eo, xếp thành hình chữ "W", là tư thế thuận tiện nhất để đàn ông xâm chiếm, động tác của anh không hề ôn nhu trêu đùa nữa.

Tô Mông cảm nhận hàm răng cứng rắn của anh nhấm nuốt gặm cắn trên cánh hoa, như thể muốn cắn nuốt hoa thịt vào trong bụng, đôi môi hữu lực điên cuồng mút hút mãnh liệt ở trên môi âm hộ, càn quét hết tất cả mật hoa phun trào, trong phòng ngủ thỉnh thoảng vang lên tiếng hút mị thịt "Tấm tắc" và tiếng nuốt dâm thủy "Ừng ực ừng ực". 

Tô Mặc Huy ôm cánh mông mềm mại của Tô Mông, cái đầu anh trái đong phải đưa trên cửa mình non mềm, điên cuồng mút lấy hoa huyệt cô nuốt uống, hút hết chất lỏng ào ạt chảy xuống dưới, thỉnh thoảng anh đưa chiếc lưỡi rắn chắc ấm áp thọc vào rút ra, bàn tay to hướng về phía hai đôi vú bị chà đạp không thương tiếc lúc giữa trưa xoa bóp, đồng thời anh dùng ngón cái và ngón trỏ xoa nắn túm kéo nhũ đầu sung huyết, xâm nhập mỗi một điểm mẫn cảm của cô. U lộ nhiều nước của Tô Mông bị đầu lưỡi anh càn quét lung tung, nhũ đầu nho nhỏ bị chơi đùa nhéo quanh bốn phía mà chuyển động, khoái cảm mãnh liệt đầy đầu làm eo bụng của cô cong cong run rẩy.

"A... A... Thật thoải mái... Vú bị niết thật thoải mái... Đầu lưỡi của thầy cũng cắm thật tốt..."

Khoái cảm như điện giật khó có thể phát tiết chảy dọc trong mỗi tế bào trong thân thể, cô bất lực co quắp ngón chân trắng nõn, nửa người dưới theo bản năng uốn cong lại nâng eo mông để anh cắm càng sâu hơn. Chung quy lưỡi cũng không thể địch lại gậy thịt thô dài, Tô Mặc Huy dùng ngón tay gia nhập tác chiến, ngón trỏ xoay tròn quấy loạn ở bên trong, đảo qua trên thịt mềm non mịn ở nhục động, cảm nhận được từng nếp uốn mạnh mẽ cắn nuốt, dẫn đến dâm thủy uống mãi không cạn "Tí tí" rung động. Người đàn ông ôn nhu khiêu khích chuyển động vài cái rồi bắt đầu mạnh mẽ thọc vào rút ra, tốc độ cực nhanh đến mức không nhìn thấy tung tích ngón tay, chỉ thấy Tô Mông không chịu đựng được hưng phấn cất lên tiếng kêu rên cao vút:

"A... A... Thầy... Chậm một chút... Quá nhanh... Quá nhanh..."

Tô Mặc Huy thấy cô yêu kiều ửng đỏ, khóe mắt hưng phấn chảy ra nước mắt sinh lý, cái đầu nhỏ trái đùa phải nghịch như muốn phát ra khoái cảm không chỗ chứa, yếu ớt đáng thương lại thiên kiều bá mị, càng khiến dục vọng tăng cao, chỉ muốn nhìn cô sai sót trầm luân trong dục vọng. Anh rút ngón trỏ ra kéo theo một dòng chỉ bạc, ngậm trong miệng nuốt sạch sẽ, rồi lại đưa thêm ngón trỏ thon dài tiến vào, lực mạnh hơn tốc độ cũng nhanh hơn so với lúc trước để tiến vào sâu hơn.

Tiểu huyệt vốn sảng khoái lại trải qua thêm một lần điên cuồng, mười cái, trăm cái... Tô Mông phấn khởi khó nhịn, cả người cô run rẩy, "... A... Muốn... Đến... Thầy... Muốn đến..."

Tiếng thét chói tai không qua bao lâu, Tô Mông bị ngón tay cắm, chỗ sâu trong hoa tâm hưng phấn phun ra sóng triều dâm thủy, phụt phụt cọ rửa ngón tay Tô Mặc Huy, anh vội vàng cúi đầu ngậm lấy chất lỏng tràn đầy, "Chậc chậc" liếm mút, mãi đến khi xác nhận không còn thứ tươi ngon phun ra mới giống như chó con liếm láp trên cửa huyệt rồi rời khỏi. Tô Mông co rút thân mình, hai tròng mắt mê mang thấy anh ngẩng đầu từ giữa hai chân cô, từ sống mũi cao thẳng đến chiếc cằm thon gầy không chỗ nào không dính nhớp dâm thủy, bên khóe miệng dính một sợ lông mao ướt dẫm, người thầy ôn nhuận như trích tiên ấy hóa ra cũng có gương mặt chật vật vấy nhiễm tình dục, hơn nữa là bởi vì cô mà sa đọa vào dục vọng ma quỷ, ở trong lòng cô có khoái cảm càng nhiều hơn thân thể.

Tô Mông chống giường ngồi dậy, lau sạch sợi lông mao dính trên mặt anh, nâng lên hai má lạnh lùng cứng rắn, ngón tay cái vuốt ve, đôi mắt cô bình tĩnh thâm tình nhìn chăm chú vào đôi mắt thâm thúy của anh, "Thầy ơi, em rất yêu anh."

Tô Mặc Huy nghe thấy cô chân tình thông báo, chỉ cảm thấy cả lồng ngực như là bị gõ vào bình bịch, trái tim kịch liệt nhảy lên, trong nháy mắt ù tai, qua hồi lâu anh mới tìm lại được giọng nói của mình, khàn khàn trầm thấp, "Ừ, tôi biết."

Anh không có tư cách đáp lại, anh đã là chồng của người khác, nếu không thể cho cô thiên trường địa cửu, vậy anh phải cố gắng tránh tạo ra nhiều tổn thương hơn cho cô.

"Thầy..." Giọng cô run rẩy như đang dò hỏi điều gì, "Quên đi..." Cuối cùng cô cũng không mở miệng, "Thầy chỉ cần biết em yêu thầy là được rồi, nếu không em sợ chính em sẽ càng tham lam hơn."

Tô Mặc Huy thấy dáng vẻ nhẫn nhịn mất mát của cô, mí mắt buông xuống thoáng rung động, lông mi cong dày chớp chớp, khóe mắt còn có nước mắt ẩm ướt, hai má bởi vì vừa cao trào mà ửng hồng, có một loại yếu ớt nói không nên lời, dáng vẻ cô vừa chờ mong lại sợ hãi, làm lòng anh càng thêm đau và thương tiếc, anh yên lặng ôm chặt cô, không nói gì.

"Tôi cũng yêu em." trong lòng anh thầm nghĩ.

Đúng vậy, giờ khắc này anh rất chắc chắn anh cũng yêu cô, yêu cô vợ nhỏ bên ngoài. Anh luôn đau lòng cho cô, thương tiếc cô, nhất cử nhất động của cô đều tác động cảm xúc của anh, anh nghĩ sự mãnh liệt này còn hơn cả thích, có lẽ chính là yêu, anh chưa từng có cảm giác như thế, muốn đến gần nhưng lại sợ thương tổn. Ở chung với cô càng lâu thì càng thấy được cô hiểu chuyện, cô thiện lương, cô cứng cỏi, còn có cô bé vừa chặt vừa nhiều nước... Nhưng thích là làm càn, yêu là kiềm chế, anh không thể bởi vì tư dục của riêng mình mà lôi kéo cô cùng chôn vùi trong địa ngục không dung thứ, cô còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng anh hiểu.

"Thầy ơi, thầy có muốn em giúp thầy không?"

"Cái gì?" Anh vẫn còn chìm vào trong suy nghĩ của riêng mình.

"Thầy cứng như thế không khó chịu sao." Cảm xúc của Tô Mông tới cũng nhanh đi cũng nhanh, trong chốc lát cô lại trở về.

"Phía dưới của em còn sưng, tôi chờ một lát là ổn rồi." cho dù anh có trướng đau cũng không thể vì tư dục mà không quan tâm cơ thể cô, nếu thời hạn tình yêu của bọn họ rất ngắn, vậy anh càng muốn dùng gấp đôi thời gian hữu hạn để trân trọng cô.

"Em cũng có thể dùng cách khác giúp thầy ra." Tô Mông mị nhãn như tơ, tâm tình cô tốt, cũng nguyện ý cho anh chút ngon ngọt.

Chủ yếu là bởi vì cô còn định dựa vào tình dục để câu anh, kết quả là cô luôn được anh hầu hạ thoải mái, cõi lòng tự tin cũng đột nhiên có chút chột dạ, hai tháng sau cô còn có thể khiến người đàn ông này không màng tất cả vì cô sao? Tô Mặc Huy phát hiện ra sau lần thổ lộ này Tô Mông cũng lớn mật hơn trước, trước kia lúc cô thanh tỉnh luôn xấu hổ không mở miệng nói chuyện tình dục, ngoại trừ đôi lúc nói lời cợt nhả, mà hiện tại hóa ra cô còn có thể quang minh chính đại nói ra như vậy. Tô Mông định thông qua hôm nay đổi cách diễn khác, kín đáo câu dẫn hiển nhiên sẽ chọc người yêu thương, nhưng không có người đàn ông nào không thích trên giường lẳng lơ, nửa hé nửa mở, văn võ cũng thế.

Cô gái nhỏ chủ động, tất nhiên Tô Mặc Huy sẽ không có đạo lý không nhận. Tô Mông cởi bỏ thắt lưng của anh, lần này cô hành nghề điêu luyện hơn rất nhiều, không cần Tô Mặc Huy trợ giúp "Lách cách" một cái đã mở ra, Tô Mặc Huy đứng lên cởi xuống quần tây, không có toàn quyền để cô làm thay, cởi thắt lưng cởi quần là tình thú, nhưng thật ra lại giống như thể anh liệt nửa người vậy. Tô Mặc Huy không nhanh không chậm kéo thắt lưng ra, khi cởi quần cũng có vẻ văn nhã tùy tiện mang theo vẻ gợi cảm, cho dù đang cố gượng khó chịu cũng là một phen dáng vẻ thong thả ung dung.

"Thầy có thể mặc nhiều quần áo đơn giản màu sắc tươi trẻ hơn một chút, cái áo ngắn tay màu đỏ trưa này khiến thầy trẻ ra ít nhất mười tuổi đấy, so với sinh viên còn trẻ hơn."


Tô Mặc Huy nghe thấy lời này, ánh mắt trở nên có chút nguy hiểm, cúi người dùng ngón trỏ móc lấy cằm cô, "Em chê tôi già à?"

Lời này từ đâu mà nói, cô chỉ đang nói trắng ra việc quần áo đơn giản nhìn có vẻ tươi trẻ. Song ngoài miệng cô vẫn cất giọng ngọt ngào phản bác, "Làm gì có, thầy lớn lên vừa đẹp trai vừa có khí chất, so với mấy sinh viên kia có sức hút hơn nhiều, sao lại già cho được."

Tô Mặc Huy bị cô tâng bốc đến vừa lòng, "Thế này cũng không kém bao nhiêu."

Anh vừa phóng ra cây thương sắt dựng đứng, ánh mắt có phần chế nhạo, "Nếu không phải hôm nay em không thoải mái, tôi nhất định phải tự trải nghiệm để chứng minh cho em xem."

Tô Mông quyến rũ quét mắt liếc nhìn anh một cái, "Thân thể em không thoải mái không phải do thầy ư."

Tô Mặc Huy ngẫm, nếu không phải tinh lực anh dư thừa, không biết ngày đêm chơi làm cô, hoa môi của cô cũng sẽ không sưng như bây giờ không cách nào .

Chân anh quá dài chỉ có thể mở hai chân đứng lên, đem thứ thô to đang cố gượng đưa vào trong miệng cô, nói lời thô tục, "Hôm nay phải làm sưng cái miệng nhỏ trên mặt em."

Tô Mông ngồi thẳng dậy quỳ ở giữa háng anh, cái miệng nhỏ hồng xinh bị cây xúc xích thô tráng lấp kín không nói nên lời, chỉ có thể cúi đầu nức nở. Nếu lời Tô Mông đã nói ra, cô sẽ cố gắng làm tốt hết mình, hai tay cô nâng lấy bên dưới gốc rễ xoa nắn, đầu lưỡi non mịn chà xát trên mã mắt.

Tô Mặc Huy bị cái miệng nhỏ xinh ấm áp ngậm lấy "Hừ" một tiếng, cảm giác được cô cọ xát ở chỗ mẫn cảm của mình khiến tâm thần anh kích động. Anh giữ lấy cái ót cô, hướng vào chỗ sâu trong cổ họng đưa đẩy, thu hoạch được càng nhiều khoái cảm. Thân cây gậy thô dài, đầu nấm cực lớn trực tiếp nhét tới tận cổ họng, cô thoáng có hơi muốn nôn ra, hốc mắt ngập nước đỏ ửng.

Cái miệng của cô đã hoàn toàn bị lấp đầy, hai má hơi hõm, cô chỉ có thể nỗ lực liếm mút bên trong, để anh bắn sớm cô sẽ được giải thoát. Tô Mặc Huy bị mút truyền đến dòng điện từ tận đốt xương sống, trái phải chậm rãi bị tình dục nâng lên, anh cũng không ôn nhu kiêng dè cảm thụ của cô, ngón tay thon dài cắm vào trong tóc đẹp mượt mà, giữ lấy đầu cô bắt đầu mạnh mẽ thọc vào rút ra trong miệng cô. Tô Mông bị đâm cả người cũng không ổn, bánh thịt no đủ ở trước ngực cũng bị chọc đong đưa, đôi tay cô vội vàng ôm lấy đùi anh ổn định cơ thể.

"Ưm... Ư... A..."

Tô Mông chưa bao giờ chịu lực va chạm sâu sắc mạnh mẽ như vậy, nhiều lần thọc đến yết hầu cái miệng nhỏ, nước mắt tí tách chảy xuống dưới, Tô Mặc Huy lại bị dáng vẻ mặc người bày bố của cô kích thích cảm giác bạo ngược, anh không quan tâm thúc đẩy eo mông, cảm nhận sức hút của cái miệng nhỏ.

Tô Mông mạnh mẽ xoa nắn trứng dái, cô nhớ lần trước cũng như thế anh đã nhanh chóng bắn ra. Gậy thịt co rút kéo ra nước bọt nhỏ giọt trên hai quả cầu thịt, lại bị Tô Mông xoa nắn vỗ về chơi đùa, khắp quả trứng nơi nơi đều bị vấy ướt dẫm sáng bóng. Nơi khởi nguồn tinh dịch của Tô Mặc Huy bị móng tay Tô Mông mấy lần càn quét lại gặp được hình ảnh làm loạn mi mắt như thế, côn thịt cuối cùng cũng nhanh chóng đâm sâu vài cái vào cổ họng nhỏ hẹp của cô, rốt cuộc không chịu được khoang miệng nhỏ nhẹp của cô gái nhỏ mà nảy lên, "Phụt phụt" bắn ra từng đợt đạn tinh dịch.

Trong miệng Tô Mông bị lấp đầy cả miệng, nhưng gậy thịt lại không chịu rời đi, cô chỉ có thể quyết tâm, nhắm hai mắt nuốt xuống. Tô Mặc Huy thấy tinh dịch thuộc về anh bị cô nuốt xuống, đôi mắt càng cháy lửa đỏ, "Thình thịch" lại bắn ra một phát rồi quất ra rời khỏi, kéo theo dịch nước đặc sệt.

Khóe miệng Tô Mông hãy còn giương lên, tinh dịch đặc sệt theo khóe miệng chảy xuống dưới, Tô Mặc Huy ngồi xổm xuống thân mật hôn lấy cánh mũi tinh xảo của cô, "Vất vả rồi."

Tô Mông dứt khoát nuốt xuống thứ đặc sệt còn dư lại, cô vươn cánh tay ngó sen vòng bên hông anh, gương mặt cọ sườn cổ anh, làm nũng như mèo, trong thanh âm mềm mại tràn ngập tình yêu nồng nàn, "Em cam tâm tình nguyện vì thầy làm chuyện này, thầy vui vẻ em cũng vui vẻ."

Trong lòng Tô Mặc Huy bỏng rát nhưng anh không biết nên nói gì, anh có tài đức gì mà lại được cô yêu sâu sắc thế kia.

Anh nói sang chuyện khác, "Phía dưới của em còn đau không, nằm xuống tôi bôi thuốc cho em."

Bàn tay to của anh sờ đông sờ tây thoa thuốc, hoa huyệt mẫn cảm của Tô Mông lại bắt đầu thấm ướt chảy ra mật hoa trong suốt.

Tô Mặc Huy có hơi tức cười, "Sao lại bắt đầu chảy nước rồi."

Tô Mông không hề ngượng ngùng lảng tránh, cô nhìn thẳng vào hai mắt anh, dáng vẻ nghiêng đầu vừa nghiêm túc lại đáng yêu, "Là do thầy sờ soạng đó."

Thật ra Tô Mặc Huy đã bị nghẹn đến mức không nói nên lời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net