Chương 33: Chọc quỷ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thúy Kiều ngồi dậy, cái mặt vẫn còn bơ phờ thất thần, tóc tai rối xù và đầu thì hơi nhói. Nàng nhớ ra rằng mình đang ở phòng của Thúy Vân, lại liền lập tức nhớ ra em mình còn đang bị nhiễm phong hàn mà mình lại ung dung đi ngủ như chưa có gì xảy ra. Thúy Kiều vội rửa mặt, sửa lại tóc và y phục rồi ra ngoài đi tìm em mình. Có phải hôm qua Kiều nhớ nhầm hay không? nàng đích thực nghe tiếng khóa cửa lại rồi mà, tại sao hôm nay cửa lại được mở ra dễ dàng như thế? Thôi mặc kệ, Thúy Kiều mở cửa rồi ra ngoài

Bầu không khí hôm nay không còn u ám như lúc đầu Kiều về đây nữa, gần hai tháng rồi, Kiều khá quen với gia nhân người hầu hạ, khung cảnh Thúc Gia một màu xám u ám lạnh lẽo đã không còn, Kiều thật sự bây giờ mới nhận ra rằng Thúc Gia đã thay đổi. Bầu trời quang đãng, mây trắng trời trong xanh, dự rằng sẽ nắng lớn lắm đây, Thúc Gia luôn yên tĩnh, đến âm thanh của con suối nhỏ róc rách vẫn rõ ràng dù cách xa trăm bước. Nơi này giống như vùng quê yên tĩnh, nhẹ nhàng thanh thản. Thúy Kiều cứ vừa bước chân vừa ngắm nhìn khung cảnh nơi đây, lòng nàng tự nhiên nhói lên, phải, nàng nhớ sự tấp nập ở Ngưng Bích Lầu.

Sáng nào cũng nô nức tấp nập dòng người ra vào hổn loạn, tiếng cười nói của tất cả mọi người chẳng thể nghe ai nói gì, chẳng bù với nơi âm u yên tĩnh. Hình bóng ấy lại chợt lướt qua trong đầu Thúy Kiều, nàng đặt bàn tay lên ngực mình, nhắm mắt lại để hình bóng ấy hiện lên ngày một rõ, Kiều nở nụ cười nhẹ nhưng lại vừa vui vừa sầu.

Phía xa nơi nhà bếp, gia nhân đang ra vào tấp nập bưng bê dọn dẹp, cứ như lại sắp có yến tiệc nữa vậy, Thúy Kiều lại cảm thấy lạ lùng khi thường ngày Hoạn Thư phu nhân đã đứng ngoài vừa hoa ngọc lan ngắm nhìn dãy dài tím ngắt đó nhưng hôm nay chẳng thấy. Nàng đến phòng cũng chẳng thấy Hoạn Thư đâu.

Trong đầu nàng thầm nghĩ rằng bây giờ mà đi thăm Thúy Vân thấy Hoạn Thư cũng ở đó hai người cười đùa với nhau thì Thúy Kiều tự dưng bật cười.

Thúy Kiều đứng trước phòng Thúy Vân mở cửa đi vào, và điều Thúy Kiều thấy thật sự bất ngờ đã xuất hiện. Đầu óc hỗn loạn nhìn hai người kia

-Hoạn Thư phu nhân, Thúy Vân... hai người...

-Ah, Chị Kiều, sớm an~

Thúy Vân thấy chị mình liền nở nụ cười rạng rỡ. Quả thật Hoạn Thư cùng Thúy Vân đang ngồi trên bàn, nói chuyện cười đùa, điều này khiến Thúy Kiều hết sức ngạc nhiên, nàng cứ tưởng hai người này không ưa gì nhau chứ? Hoạn Thư bảo Kiều ngồi xuống bàn cùng trò chuyện trong khi chờ thiện. Hai người trước mặt có vẻ như nói chuyện rất bình thường, còn trong đầu Kiều thì xuất hiện rất nhiều câu hỏi tại sao nhưng chẳng thể hỏi hết. Một thứ gì đó chợt nhớ ra.

-Thúy Vân, em đã thấy khỏe hơn chưa?

Thúy Kiều lo lắng nhìn em, gương mặt Thúy Vân trắng trẻo lại còn xinh đẹp lạ thường, gương mặt như chẳng có gì xảy ra lại thắc mắc nhìn chị mình.

-Khỏe hơn? ý chị là sao?

Thúy Kiều nghiêng đầu khi em mình hỏi ngược lại, lòng tự dưng rối bời

-Hôm qua là chính miệng em nói bị nhiễm phong hàn?

Thúy Vân chợt nhớ ra gì đó, đưa tay lên bàn chống cằm nâng má thở dài.

-Nhiễm phong hàn gì chứ, hôm qua bị con hồ ly tinh nào đó bỏ thu... AWW!!!

Chân Thúy Vân bị đá một cái mạnh làm nàng thét lên kinh hãi, quay phắt lại nhìn Hoạn Thư, nhỏ ung dung nhìn về phía Thúy Kiều vô tư như chẳng làm gì.

-Hôm qua Thúy Vân cô nương bị nhiễm phong hàn, ta đã đưa thuốc cho nàng ấy nên nàng ấy có chút khỏe lên rồi.

Thúy Vân trợn mắt với Hoạn Thư, không chịu thua, Hoạn Thư cũng trừng mắt gồng người hăm dọa. Hai người mắt bắn điện hung hăng.

-Thật cảm tạ Hoạn Thư phu nhân.

Thúy Kiều cúi đầu rồi nhìn thấy Hoạn Thư có gì đó.

-Hoạn Thư phu nhân, có phải người bị dị ứng gì không? cả cơ thể người...

Lúc này Hoạn Thư với Thúy Vân mới ngừng phóng điện, tầm nhìn tất cả hướng về phía cổ của Hoạn Thư, từ mang tai chạy xuống cổ, chiếc áo trễ vai làm lộ ra rất nhiều vết đỏ, có cả tím. Thúy Vân đột nhiên xoay mặt hướng khác ho khan, Hoạn Thư liền nhếch môi lên cười.

-Tối hôm qua, ta bị một con ranh miệng lưỡi chua ngoa CẮN!!!!!

Chữ cuối cùng đột nhiên âm lượng tăng vọt lên như tiếng thét hãi hùng, mặt của Hoạn Thư nhăn nhó mà vẻ mặt vẫn cố lộ ra nét tươi cười, liếc qua trừng mắt với Thúy Vân nhưng nàng vẫn ung dung chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

-Hoạn Thư phu nhân?

Thúy Kiều cảm thấy Hoạn Thư có chút không được khỏe liền lo lắng kèm theo sự chăm chú nhìn, Hoạn Thư vã mồ hôi đưa mắt nhìn Kiều.

-Thật sự là tối hôm qua ta bị CẮN!!!!

Lại một lần nữa hét lên hãi hùng. Hoạn Thư nắm chặc khăn trải bàn khiến nó nhanh chóng nhàu nát, Thúy Kiều thật sự nghĩ Hoạn Phu nhân bị lây bệnh phong hàn rồi, ngữ điệu của nàng thường ngày êm ái bình thản bao nhiêu nay lại cao đến kỳ lạ.

Thúy Kiều nào biết rằng Hoạn Thư đang gánh một nổi cực hình dưới vùng eo, dù cách một lớp y phục nhưng da thịt của Hoạn Thư bị một tay Thúy Vân nhéo đến đau đỏ cả mắt nhưng mặt nàng ta vẫn bình thản như chưa có gì.

-Là hôm qua có một con tiểu miêu vào phòng, ta bắt thì bị nó cào.

Thật sự là điêu. Nó chẳng giống vết cào chút nào cả, nó giống vết hôn hơn. Dù Thúy Kiều tò mò nhưng cũng chẳng dám nhiều lời. Hoạn Thư cũng thở dài khi Thúy Vân thả nàng ra, hai người lại tiếp tục trừng mắt với nhau, trận chiến tranh xảy ra trong im lặng

-Hoạn Phu nhân, Vương Phu nhân, tiểu nô đã chuẩn bị rất nhiều món ngon bổ khí cho hai người bồi sức a~

Tên gia nhân chạy vào cúi đầu rồi ngạc nhiên khi thấy Thúy kiều đứng đó, cái tên gia nhân mặt mày tái mét nhìn hai đôi mắt thần chết của Hoạn Thư lẫn Thúy Vân ghim về phía mình là chân run rẫy đứng chẳng vững nữa, mồ hôi hắn nhễ nhại nhanh chóng ướt cả áo.

-Thiện... thiện đã xong... mời ba phu nhân...

Chọc giận hai con người kia là... Xác định thằng bé không toàn thây rồi =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net