Chương 14: Thảm Họa Sau Đêm Động Phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương phủ tan hoang sau một ngày. Lưu Lăng ngồi thẫn thờ ngoài khuôn viên mặt cứ trông mãi ở cửa phủ, ai nhìn cũng thấy đau lòng. A Tuệ bước ra ngoài định dìu Lưu Lăng vào thì ngoài có tiếng ngựa hí, bước vào một nam nhân độ khoảng hai mươi, khuôn mặt khuôi ngô, ăn mặc chỉnh tề, nhìn qua có vẻ người có học. Khi nhìn thấy Lưu Lăng tuy mặt vẫn bình thường nhưng đôi mắt có ẩn ý khác. Đi đến chỗ đại tiểu thư, cúi người chào thấy Lưu Lăng không có động tĩnh thì ho nhẹ nói.

“Đại tiểu thư của Vương phủ quả là danh bất hư truyền.” Giọng nói có chút cao.

“Công tử, không biết ngươi là người ở đâu xin công tử hãy mau ra ngoài cho.” A Tuệ nhíu mày nói.

“Tại hạ tên là Mã Giám Sinh, mong đại tiểu thư tha thứ cho tại hạ không nói sớm.”

“Cho dù ngươi là Giám Sinh hay Giám Sỉnh gì thì cũng nên cút ngay đi.” Tức giận, A Tuệ nói.

“Tại hạ có thể giúp đại tiểu thư chuộc cha và tiểu đệ của tiểu thư.”

“.....” Lưu Lăng vẫn tiếp tục im lặng.

“Chỉ cần tiểu thư gả cho tại hạ là được.” Tay cầm một xấp ngân phiếu.

“Ngươi..như thế chả phải ép người sao...mà tại sao ngươi biết chuyện này?” A Tuệ lúc này hất hàm nói.

“Vương phủ bị tịch thu mọi thứ, chuyện này trong trấn này ai mà không biết.” Mắt liếc khinh thường A Tuệ. Đúng là sức ảnh hưởng của lời nói công cộng.

“Được thôi.” Một giọng nói trong trẻo nói. Cả hai người Giám Sinh và A Tuệ đang cãi nhau thì dừng lại.

“Kiều nhi...không được.” Vương Phu nhân xuất hiện.

“Đại tỷ, không thể.” Thúy Vân nói.

“Đại tiểu thư, đừng làm vậy.”x3. Tuệ, Thanh, Vĩ đồng thanh la lên.

“Chỉ còn cách này...mọi người bảo trọng.” Giọng nói nhẹ tựa gió thổi ngang qua nhưng đối với những người khác như quả tạ đè vào tim. Trước khi đi Lưu Lăng nói nhỏ vào tai A Tuệ, sau đó bước lên xe ngựa. Mã Giám Sinh thúc ngựa chạy đi. Mọi người đổ dồn về a hoàn của tiểu thư, hỏi.

“Kiều nhi đã nói gì với ngươi?” Vương phu nhân lo lắng nói.

“Dạ...Vương phu nhân, đại tiểu thư nói là cô sẽ không sao mọi người đừng lo, chỉ cần mở cửa đợi cô về là được.” A Tuệ cúi đầu.

Mọi người không ai nói gì chỉ trông theo chiếc xe ngựa đã khuất xa, chỉ còn bụi bay mù mịch. Hết người này nhíu mày đến người khác lắc đầu, không thì thở dài, tệ hơn là không nhúc nhích, cử động.

Không phải Lưu Lăng chịu đi theo Mã Giám Sinh dễ dàng như vậy chỉ vì cô muốn có sáu trăm lượng. vậy tại sao cô không sử dụng một ngàn năm mươi lượng đã giấu được? đều có nguyên do cả. Thứ nhất, tiền chuộc người thân nhất định không thể là tiền sạch sẽ được, tiền giao cho người tham lam thì phải được trả từ tiền không trong sạch của kẻ cùng bọn. Thứ hai, Lưu Lăng muốn trả thù những người đụng đến phụ thân và tiểu đệ, dù Mã Giám Sinh không đụng gì đến họ nhưng cô vẫn theo hắn vì muốn những tờ tiền dơ bẩn ấy để đưa cho quan huyện. Thứ ba, cô đã hứa sẽ thay đổi cuộc đời không lí nào cô chịu ngồi yên cho không.

Xe ngựa dừng lại trước của một căn nhà không lớn bằng Vương phủ của cô nhưng có thể cho là sạch sẽ. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị cho lễ cưới, đâu đâu cũng là màu đỏ. Lưu Lăng được những người hầu giúp mặc hỉ phục. Da trắng tinh khôi như ngọc sáng, môi đỏ quyến rũ. Mắt đẹp lã lướt câu hồn. Tóc đen mượt như thác đen. Dáng vẻ kiêu sa khoác lên hỉ phục đỏ rực như máu. Mặt không lấy một nụ cười. Tuyệt sắc có thể làm cho người đối diện chết vì quên hô hấp. Đầu đội mũ phượng trùm lên khăn đỏ.

Ngày vui cứ như thế diễn ra, ba chén rượu liên tục nuốt xuống. đầu cúi nhưng lòng chẳng phục. Động phòng ngày hôm ấy là một hiểm họa. Sau khi Mã Giám Sinh uống rượu đến nửa đêm liền vào phòng đã thấy Lưu Lăng im lặng ngồi trên giường. Im lặng đến đáng sợ. Xung quanh mọi thứ đều hỗn độn. Bàn thì thiếu chân, ghế thì ngã nghiêng, đĩa, chén vỡ toan. Hạt trái cây vung khắp nơi. Mã Giám Sinh không nói gì trực tiếp đi đến bên giường, trên người muốn thoát y phục thì thấy Lưu Lăng nâng tay, trên đó có một chén rượu đầy.

“Nàng muốn ta uống?” Giọng nói không như người say rượu. Khăn trùm đầu gật lên gật xuống.

“Vậy của nàng đâu?” Nhìn chằm chằm. Tay khác của Lưu Lăng lại có một ly rượu khác nâng lên.

“Ta lấy ly của nàng. Ly của ta nàng uống đi.” Nắm lấy khăn trùm vứt xuống đất, nhìn Lưu Lăng. Cô không ngần ngại uống cạn chén rượu. Lúc này Mã Giám Sinh mới yên tâm uống ly rượu của Lưu Lăng. Ném ly rượu đi, nhào lên đè Lưu Lăng xuống không thấy cô giãy giụa, động tác còn nhanh hơn. Chỉ nghe Lưu Lăng miệng đếm số cứ tưởng người điên nên dừng lại. Miệng lầm bầm vài từ khó hiểu.

“Chậc..không biết Tá đại phu có lừa mình không? thuốc vô sao chưa thấy gì hay là thuốc dỏm, tốn mất năm lượng bạc của mình...bác sĩ tư chưa có bằng.” Nói xong đưa mắt nhìn, thấy Mã Giám Sinh đứng dậy sắc mặt trắng bệch. Thân hình loạn choạng ngã xuống đất.

“Hay, cao nhân hôn đất ...chuẩn xác thật ngay giữa mặt...” Lưu Lăng bò dậy. Lấy chân đạp xuống vài cái.

“Muốn hại ta? Đợi kiếp khác đi. Cũng may mà ta biết trước, mấy tên gian xảo thường như vậy, ta đưa ngươi ly nước, ngươi không uống lại uống ly rượu có thuốc mê..mà thuốc mê của Tá đại phu gặp rượu như cá gặp nước, mạnh không thể nói. Cho ngươi xuống gặp Diêm Vương đại nhân ngươi cũng không biết đâu.” Ngồi xuống tát vài cái trên khuôn mặt ngủ như chết của Mã Giám Sinh.

“Không được, ta không thể tạo nghiệt được, cho ngươi sống tủi nhục chắc không sao.” Nói xong đứng dậy bước lên giường nằm ngủ một mạch đến sáng.

..................

Trước của nhà, một mỹ nhân thân hình diễm lệ đang ngồi khóc đến đau lòng, kế bên là một nam nhân đang nằm ngủ không biết trời trăng. Mỹ nhân lúc này liền kêu lên.

“Oan ức quá...thật quá oan ức...hu hu hu...” Lưu Lăng tay đặc lên ngực, nước mắt tuôn rơi. Một tay véo mạnh vào phần đùi non. “Đau chết mất...”

“Tiểu cô nương có gì oan ức?” Một đại thẩm hiếu kì hỏi.

“Đúng đó ...” Đại thúc chen miệng.

“Tiểu nữ thật bất hạnh...” Khóc tiếp.

“Có chuyện gì, ngươi mau nói đi...” x10,20. Đám đông đồng thanh.

“Tiểu nữ là con dân nghèo, cha mẹ mất sớm phải ở cùng đại thúc nhưng thúc thúc tiểu nữ mắc nợ nên mới bán tiểu nữ cho Giám Sinh công tử. Tưởng chừng sẽ được hạnh phúc thật không ngờ...” Nói đến đây khóc lớn. Tiếng khóc quá lớn hay thuốc hết tác dụng chỉ thấy Mã Giám Sinh từ từ tỉnh dậy.

“A..tại sao ta lại ở đây?” khinh ngạc hỏi.

Mọi người hết nhìn Mã Giám Sinh đến nhìn Lưu Lăng, vị đại tẩu nói tiếp.

“Không ngờ thế nào...?” Muốn Lưu Lăng nói tiếp.

“Không ngờ chàng không thể tạo cho tiểu nữ một đứa con...tiểu nữ đêm qua mới biết nhưng vì phận làm dâu nên mới không nói. Còn nữa, trong khi tiểu nữ đang hầu hạ chàng thì chàng nổi thú tính...đánh đập tiểu nữ không thương tiếc. Lúc đó cũng chỉ biết nhịn mà thôi...nhưng đến sự việc này tiểu nữ không thể nhịn được...” Lưu Lăng đổ chút tình tiết vào lời nói. Nước mắt tuôn rơi. Mỹ nhân ôm ngực khóc như thế có ai mà không động lòng. Cả bọn người hiếu kì nhìn Mã Giám Sinh như nhìn đầu trộm đuôi cướp, khinh thường không thôi, lời qua tiếng lại.

“Tiểu cô nương, sự việc ấy là việc gì mà mới vào làm dâu một ngày cô đã như vậy...?” Một thiếu niên hỏi.

“Chẳng qua không thể cho tiểu nữ một đứa con hay đánh đập tiểu nữ thì không nói gì nhưng nửa đêm động phòng lại ra vào thanh lâu kiếm vài cô nương giải khoay...” Lời vừa nói ra như sấm nổ vang trời. Lưu Lăng không những nói cho Mã Giám Sinh yếu sinh lý mà còn thích đú đi chơi gái. Đã vậy còn không biết thương hoa tiếc ngọc. Ai nghe cũng tức giận. Mã Giám Sinh sau khi tỉnh táo liền la lên.

“Xàm bậy..tất cả là bịa đặt, ta không có bị gì cũng không có đánh đập cô ta.”

“Tiểu nữ có bằng chứng...” Lưu Lăng vén hai tay áo lên, những lằn roi tím xanh tụ máu hiện lên một cách rõ ràng, nhìn mà đau lòng. “Cũng may thời đại này chưa biết giả vết thương, lấy màu vẽ một chút là ra...không uổng công luyện vẽ của mình hồi ở kiếp trước.” nghĩ thầm tán thưởng chính bản thân.

“Không phải ta làm mà, là cô ta cả...” Mã Giám Sinh bị buộc tội một cách dễ dàng.

“Giám Sinh, thiếp theo chàng về đây cũng vì muốn có hạnh phúc mà thôi, nếu chàng không muốn thiếp nữa thì thiếp sẽ ra đi ...” Mặt mày đáng thương nói. Người vây xem càng chán ghét người nam nhân.

“Ngươi ..con tiện tì này...” Mã Giám Sinh như muốn hóa điên, chuẩn bị tát Lưu Lăng nhưng vừa giơ tay lên đã bị những đại thúc,đại hán, nam nhân, thiếu niên, vây xung quanh túm lấy đè xuống đánh túi bụi. Miệng kêu la không ngừng. Lưu Lăng được đại tẩu, đại thẩm đỡ dậy, phủi sạch bụi.

“Mọi người đừng đánh chàng ấy...có đánh đánh ở hạ bộ ấy chỗ ấy không cảm giác gì đâu.” Đáng thương cầu xin. Vừa nói xong đã thấy Mã Giám Sinh kêu la thất thanh. “Ta cho ngươi thành thái giám...”Cười thầm.

Sau khi vị công tử nào đó nằm sải lai như xác chết, không nhìn ra nổi khuôn mặt tuấn tú. Mọi người mới giản dần ra, từ từ chỉ còn có Lưu Lăng và thịt ngựa mền nhũn nằm trên đất. Cô với tay vào trong ống áo của Mã Giám Sinh lấy ra một sấp ngân phiếu, đếm đủ sáu trăm lượng nhét vào ống tay phải của mình, ngân phiếu còn thừa nhét vào ống tay trái. Kiếm xe ngựa về phủ Vương gia. Trong trấn Lâm Tri không lâu sau xuất hiện một thầy tu họ Mã tên Giám Sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net