Chương 17: Đệ tử đến đón sư phụ, Tú bà đến đón hồng nhan.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lưu Lăng trải qua một đêm đầy khó khăn, nửa đêm còn gặp ác mộng. Cô mơ thấy những linh hồn không rõ mặt mũi kêu gào không ngừng. Cố chạy cách mấy cũng không thoát, xung quanh tối đen như mực. “Ting” một tiếng chuông ngân vang, ánh sáng từ đâu ập tới. Cô bỗng mở mắt, ngoài cửa đã sáng.

“Chậc...lâu rồi chưa mơ thấy ác mộng. A Tuệ hôm nay không vào gọi mình dậy có vẻ lạ...” Ngồi dậy vươn vai. Chuẩn bị tất cả vừa mở cửa phòng một nam nhân đứng chắn trước cửa.

“Đây là gì? Quà an ủi gặp ác mộng...nếu mỗi ngày mơ thấy không yên mà được nhận quà như thế này, mình tình nguyện.” Hai mắt mở to nhìn nam nhân trước mặt.

Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, sắc xảo như tác phẩm điêu khắc nổi tiếng. Mày rậm mà thanh dài. Đôi mắt phượng tà mị. Con ngươi màu tím sậm, trong suốt như pha lê. Sống mũi thẳng tắp. Đôi môi gợi cảm câu hồn đoạt phách. Tứ chi thon dài. Một thân bạch y đơn giản, đai lưng bằng gấm xanh thẳm nổi bật, hiện ra vòng eo hoàn mỹ đến cực độ cùng thân hình rắn rỏi cao ngất. Tóc đen dài buộc hờ hững sau lưng. Da trắng không làm mất phần mạnh mẽ còn làm tăng thêm vài phần thanh tao. Lưu Lăng loạng choạng không đứng nổi. Sau khi bình tĩnh, lấy tay tát lên mặt, xác định đây là thật thì nở nụ cười chưa kịp nói gì thì một lưỡi kiếm sắc nhọn kề ngay cổ.

“Sư phụ của ta đâu?” Âm thanh trầm bổng đủ sức cuốn hồn người nghe. Nhưng Lưu Lăng cho dù có ham mê mỹ sắc thì mạng sống vẫn là quan trọng nhất. Lưỡi kiếm sắc lạnh đang ở ngay trên cổ cô, nếu muốn lấy mạng cô dễ như chơi.

“Bỏ kiếm ra khỏi người đại tiểu thư.” Giọng nói quá quen thuộc đối với Lưu Lăng. Cô đưa mắt nhìn thì thấy bàn tay đầy móng nhọn kề sát cổ người nam nhân trên, chỉ cần nhích lại gần một chút là có cảnh đổ máu xảy ra.

“Thì ra là Cửu Vĩ Hồ.” Liếc mắt nhìn.

“Thì ra là đệ tử của tiên cô trốn rắc rối.” Giương mắt đáp lại.

“Ngươi biết sư phụ ta? Nói mau giờ người ở đâu?” Nam nhân trước mặt kích động nói.

“Ngươi thả đại tiểu thư ra, ta sẽ nói.”

“Hừ...ta không mắc mưu của ngươi đâu. Ngươi chưa nói ta chưa thả.”

Hai bên giành co, Lưu Lăng chỉ có thể đưa mắt nhìn hai nam nhân tuyệt mỹ đấu đá. Trong lòng thầm giơ ngón cái.

“Dừng lại cho ta.” Đạm Tiên nhíu mày đi lại.

“Sư phụ...” Thu kiếm, tránh xa vuốt nhọn, một thân phi tới chỗ của Đạm Tiên. Khuôn mặt liền thay đổi. Không còn lạnh lùng mà là vui mừng, vẻ mặt giống như Vương đại nhân khi nhìn thấy Vương phu nhân.

“Ngươi xuống đây làm gì?” Khó chịu nói.

“Con là đi tìm người, mau quay về thôi.” Tươi cười, hớn hỡ nói.

“Hàn Dương Hữu, ngươi quay về cho ta, chuyện của ta không cần ngươi xen vào.” Giương mắt nhìn đồ đệ.

“Sư phụ...” nhìn Đạm Tiên bằng đôi mắt đáng thương.

“Ngươi đừng có giở trò, chiêu đó chỉ có tác dụng khi ngươi còn nhỏ thôi. Bây giờ lớn như vậy mà làm hành động đó không thấy nhục mặt sao?” Khinh thường nói.

“Chỉ cần sư phụ thích thì con sẽ làm dù không còn mặt mũi...”

“Ngươi...Thật tức chết.” Đạm Tiên dậm chân.

“Tiểu thư, cô cười gì vậy?” Đồng Vĩ liếc mắt nhìn Lưu Lăng đang cười tủm tỉm.

“Không phải sự việc quá rõ rồi sao?” Híp mắt nhìn.

“Là sao?”

“Đồng Vĩ, ngươi dành hai ngàn năm tu luyện mà đến một chuyện nhỏ như vậy mà không biết, thật là uổng phí...quá uổng phí.” Lắc đầu thở dài.

Một bên đang cãi nhau ác liệt, một bên đang giảng giải tận tình. Đoàn người Vương phu nhân vừa tiến vào đã thấy cảnh như thế không biết làm cách nào chỉ còn cách đứng chờ cho xong chuyện. Khi cả hai đã yên hẳn lúc này mới bước lên chào hỏi.

“Không biết công tử đây là...?” Vương phu nhân vẫn nghiêm nghị không mất đi vẻ quý phái.

“Đây là...là...” Lưu Lăng khó khăn mở miệng.

“Ta là đệ tử của Đạm...” Chưa nói xong đã bị Đạm Tiên nhanh tay thúc một cú đau điếng vào bụng.

“À, là...là nhị đệ của ta, Hàn Dương Hữu.” Đạm Tiên cười ngượng giải thích. Sư phụ nói sao đệ tử chỉ biết gật đầu phụ họa. Mọi việc đang yên đang lành thì ngoài của xong vào một tốp người. Dẫn đầu là một người phụ nữ tướng mạo phì nhiêu khó coi. Trên mặt nói trát ba tầng phấn trắng là ít. Mỗi bước đi nặng nề, phấn phủ cứ rơi một ít. Đôi môi không biết tô bao nhiêu lần như một miếng thịt bò sống nhăn răng. Người đầy mùi son phấn. Trên tay cầm khăn, uốn éo đi vào. Phía sau là hai gã đại hán, mặt mày dữ tợn.

“Ở đây ai là Thúy Kiều?” Không chú ý đưa mắt lên nhìn, chỉ thán một câu ngã ra phía sau, may mà có hai gã người hầu đỡ được. Đúng là hội tụ nhan sắc, sức công phá như bom hẹn giờ.

“Là ta.” Lưu Lăng bước lên nói.

“Mã Giám Sinh, tên đó đã bán cô cho ta rồi.” Đứng dậy, sửa soạn lại.

“Không thể nào...” Thúy Vân phát giác đầu tiên nói.

“Nếu không tin, ta có giấy giao kết đây.” Nói xong liền thò tay vào trong ngực móc ra một tờ giấy được ghi rõ ràng nội dung. Quả thật tên họ Mã đã kí kết với tú bà bán Lưu Lăng với giá một ngàn lượng. Cả khuôn viên im lặng, sau đó xuất hiện những câu nói khiếm nhã.

“Mẹ nó...” Lưu Lăng mắng.

“Chết tiệt.” Đồng Vĩ nhíu mày.

“Tên súc sinh..” A Tuệ lớn tiếng.

“Không bằng cầm thú.” Thúy Vân nắm chặt vạt áo.

“Bỉ ổi.” Cát Thanh nhăn mặt.

“Hỗn đản...” Vương phu nhân tức giận.

Cả bọn tú bà và Đạm Tiên đều cứng họng, đứng chết trân ra đó. Thật không ngờ gia đình thượng lưu lại có thể nói ra những từ như thế, bất ngờ...

“Bây giờ, bà sẽ bắt ta đi?” Lưu Lăng nghiến răng nói.

“Đúng..đúng vậy...” Lo sợ gật đầu.

“Không thể được.”x 6. Trừ Dương Hữu. Cả đám la lên kịch liệt. Chỉ thấy Lưu Lăng giơ tay ra bảo im lặng.

“Chúng ta có thể thương lượng không?” Đại tiểu thư nở nụ cười thương mại.

“Thương lượng? ngươi muốn thương lượng thế nào, tên họ Mã kia đã lấy mất một ngàn lượng của ta, vậy giờ như thế nào?” Ưỡn thân hình phì nhiêu nói.

“Cho ta thời gian một tuần được không? một ngàn lượng đó ta nhất định sẽ trả hết không thiếu một đồng.” Lưu Lăng mặt mày nghiêm trọng.

“Một tuần, ngươi giết ta luôn đi. Đây là làm ăn chứ không phải bàn chuyện đâu tiểu thư.”

“Sáu ngày?”

“Không thể.”

“Năm ngày .” Tiếp tục cò kè.

“Không được.”

“Bốn ngày hết mức.” Giơ bốn ngón tay trắng muốt, thon dài tuyệt đẹp.

“Ngay bây giờ.” Mặt đã khó coi, nay còn nhăn nhó chả khác nào la sát đòi mạng.

“Vậy ta không khách sáo đâu.”

“Ngươi muốn làm gì? Hừm, đừng có mơ.” Tay ngoác lên, hai vị đại hán từng bước tiến.

“Đồng Vĩ.” Miệng kêu to, tay chỉ thẳng. không những không lép vế mà còn uy nghiêm. Chỉ thấy một thân hình lướt nhẹ qua hai người đàn ông, chưa đầy một khắc đã đổ gục xuống. Đại hán to lớn bại dưới tay tiểu thiếu niên quả là một khung cảnh đẹp. Cả bọn người trong khuôn viên ai cũng ngạc nhiên trừ Lăng, Tiên, Hữu.

“Được ...được rồi...bốn ngày thì bốn ngày. Nếu sau bốn ngày không trả đủ thì đừng trách ta đi báo quan.” Tú bà luống cuống, sau đó dẫn hai gã kia rời đi.

“Lưu..khụ Thúy Kiều, ngươi định sẽ làm gì?” Đạm Tiên đứng kế bên.

“Ha ha ha, ta chưa biết.” Trầm mặt. Quay nhìn mọi người. Cả bọn không hẹn nuốt nước bọt. Sau đó nói nhỏ vào tai Đạm Tiên. Chỉ thấy vị thượng tiên gật đầu chắc nịch, vỗ ngực cam đoan.

“Tiểu thiếu gia của ngươi cứ để ta lo.” Lưu Lăng híp mắt. Một nụ cười mỹ nhân nở rộ nhưng lại cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net