Chương 21: Hiểu lầm chỉ vì ăn bám khônh đúng nơi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lưu Lăng không ngờ nhà của Thúc Sinh lại ở xa đến như thế. Nói thật cô ở kiếp trước chỉ đi từ nhà đến trường và ngược lại, mọi thứ đều không chú tâm gì cả. Sau khi xuyên đến thời đại này, đường đi cũng thay đổi, một con người từ hiện đại đến đây chẳng khác nào con giun nhỏ trong bãi đất sâu...mù đường. Đại tiểu thư quyết định tìm xe ngựa đi đến phủ của vị công tử đã cứu mình. Trong vòng hai canh giờ đi đường không ngừng nghĩ, cuối cùng cũng đến được gia trang rộng lớn. Tiến lên đập cửa vài lần, gia đinh mở cửa nhìn thấy Thúc Sinh liền chạy như bay vào trong miệng không ngừng la lên, cách con khu chợ cũng có thể nghe thấy.

“Tiểu thư, cô gia về rồi...Hoạn tiểu thư.”

“Không phải ăn bám đến hết gia sản trong nhà? Mọi người la làng như vậy chắc chắn hắn đã làm việc gì xấu đây...” Lưu Lăng nhìn Thúc Sinh hết sức cảnh giác, đáp lại cái nhìn nghi ngờ của cô chỉ là một nụ cười hết sức trẻ con. Một tốp người đi ra, lũ lượt như cá gặp nước. Dẫn đầu là một cô gái mặt hoa mày ngọc, xinh đẹp động lòng người. Đôi mắt tinh anh, ánh mắt sắc như dao. Da trắng như phấn, mịn màng như ngọc. Áo lụa thượng hạng thướt tha đi tới. Vừa nhìn thấy Thúc Sinh đã bổ nhào đến ôm chằm Thúc Sinh, hai hàng lệ trong suốt lăn dài.

“Phu quân, là thiếp không tốt, bắt chàng phải đi buôn bán, ba ngày chàng không về làm thiếp rất lo, chàng có bị sao không?” Nghẹn ngào hỏi han.

“Nương tử, ta không sao, nàng đừng khóc nữa. Nhưng ta lại làm mất kiện hàng nàng đưa cho ta rồi.”Cúi đầu nói, lau nước mắt cho vợ.

“Không sao là được rồi, từ sau chàng không cần phải đi ra khỏi phủ, ở trong đây ăn bám suốt đời cũng được.” Lưu Lăng đứng kế bên loạng choạng xém ngã nhào.

“Vị cô nương này là ai?” Hoạn Thư nhìn Lưu Lăng, sắc mặt liền thay đổi một trăm tám mươi độ.

“Nương tử, đây là Lăng cô nương, ta gặp nàng ở thanh lâu.” Vui vẻ trả lời.

“Thanh lâu? Chàng đi thanh lâu? Chàng có biết ta ở đây lo cho chàng mà chàng còn đi đến nơi đó? Có phải chàng đã chán ta, kiện hàng chàng làm mất có phải đã dùng để đổi lấy cô ta?” Lời nói sắc bén đến khó tin. Lưu Lăng trong lòng không ngừng thán phục: “Hoạn Thư, nếu cô làm cảnh sát điều tra ở thời hiện đại chắc chắn đất nước sẽ bình yên gắp trăm lần.”

“Không phải, nương tử, nàng nghe ta...” Cố gắng giải thích đã thấy Hoạn tiểu thư vung tay tát xuống mặt của Thúc Sinh. Một cái rồi thêm một cái nữa.

“Đây không phải bạo lực gia đình sao? Nữ tử lên nắm quyền à?” Sững sờ nhìn tình cảnh trước mắt.

“Nếu chàng chán ghét ta thì hãy cút khỏi đây đi.” Tay chuẩn bị hạ xuống lại bị tay của Lưu Lăng năm chắc, cản lại.

“Hoạn tiểu thư, cô mau dừng tay.” Nhíu mày nói.

“Ngươi là gì mà dám cản ta, chỉ là nữ nhân trong chốn thanh lâu mà to gan bảo ta dừng lại?” Khuôn mặt giận dữ, ngoan độc. Người hầu phía sau không một ai lên can ngăn.

“Tuy ta ở trong thanh lâu nhưng ta vẫn còn trong sạch, chỉ là ở đó ăn bám mà thôi.” Không ngại nói ra, giọng nói rõ ràng khiến cho ai cũng muốn ngã ngửa.

“Hoang đường.” Nhìn Lưu Lăng rồi cười khinh.

“Cô không tin thì thôi, nhưng phu quân cô không phải tự mình vào mà bị người khác ép vào.”

“Lời ngươi nói có ai làm chứng?”

“Phu quân của cô.” Hoạn tiểu thư nhìn Thúc Sinh chỉ thấy hắn gật đầu lia lịa. Quay qua nói.

“Rõ ràng ngươi và phu quân của ta đã có kế hoạch sẵn.”

“Mặt dù có sẵn nhưng lúc đó chỉ muốn thoát khỏi thanh lâu mà thôi, Hoạn tiểu thư, cô có biết phu quân của cô đã hai ngày không ăn, kiện hàng bị người khác lấy mất. Huynh ấy chỉ xin ta đồ ăn khi bị ép vào thanh lâu. Trong lúc ăn huynh ấy đã nói phải về nhà vì nương tử của huynh ấy đang đợi.” Lời nói làm Hoạn Thư chấn động, thân hình lảo đảo. Thúc Sinh nhanh tay đứng lên đỡ.

“Huynh ấy không quay về vì huynh ấy chẳng nhớ đường đi, là ta giúp huynh ấy đi đến nơi đây. Chẳng phải cô đã để lại mảnh giấy ghi đường về? Ta biết huynh ấy không giống như những người khác, nhưng đối với cô, huynh ấy là thật tâm.” Công kích tiếp tục. Hoạn Thư nghe xong, nước mắt tuôn rơi, òa khóc dữ dội, ôm chằm lấy Thúc Sinh. Đợi đến lúc nước mắt thắm đẫm vai áo Thúc Sinh mới chịu ngừng. Sụt sùi nói.

“Phu quân là ta không chịu nghe chàng giải thích, chàng có đau không?” Hai tay áp vào mặt của chồng.

“Không đau, ta không đau, nương tử sao nàng cứ thích khóc vậy?” Ngây ngô hỏi.

“Lăng cô nương, thật thất lễ vì làm cô thấy tình cảnh này.” Cười ngượng nói.

“Không sao đâu, người đời có câu, nữ tử đánh là yêu, mắng là thương.” Lắc lắc tay.

“Thứ lỗi cho ta vì đã nói nặng lời với cô, nếu không ngại cô có thể ở lại đây để ta đền đáp cho cô.” Khom người nói.

“Như vậy ta không cách sáo.” Lưu Lăng tự nhiên trả lời. Thúc Sinh và Hoạn Thư nhìn nhau rồi bật cười.

“À...Hoạn tiểu thư, cô có thể...” Ngập ngừng nói.

“Có chuyện gì? Nếu được ta sẽ giúp.”

“Ta còn còn chưa trả tiền đi đường...không biết cô có thể trả giúp?” Gãi đầu, cười trừ. Nắng vàng chiếu sáng khắp nơi. Câu chuyện lịch sử lại bị thay đổi bởi một mỹ nhân đáng giá ngàn vàng. Bánh xe số phận lại một lần nữa quay ngược hướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net