Chương 27: Từ Phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn người, hai ngựa, lướt nhanh qua đất trống. Màu xanh của trúc dần ít. "Soạt" một tiếng, tuấn mã vươn mình phóng như tên bắn. Cửa thành to lớn hiện ra trước mắt đại tiểu thư. Ngựa đi tới đâu người tản ra tới đấy. Từ phủ rộng lớn, bờ tường cao trải dài, to gấp đôi, gấp ba Vương phủ của Lưu Lăng. Xung quanh ít người qua lại, không khí yên tĩnh. Cửa chính làm bằng gỗ lim thượng hạng. Mọi người xuống ngựa tiến vào, bên trong lạnh lẽo không một bóng người. Cỏ cây đều héo khô, xơ xáckhông lấy một chút sức sống của thiên nhiên. Lưu Lăng thân thể nhớp nháp máu tươi đã đông lại, mùi tanh bốc lên thật khó ngửi. Đại tiểu thư lúc này chỉ muốn tắm rửa cho thật tử tế. Chân bước theo sau Từ Hải vào một gian phòng khang trang, mọi thứ đều có, nhưng lại phủ một lớp bụi mỏng chứng tỏ đã lâu chưa có ai vào dọn dẹp.


"Lăng tỷ, tỷ ngồi ở đây, lát nữa hai người kia sẽ chuẩn bị nước tắm cho tỷ? Còn đây là y phục của tỷ." Đặt xuống một thanh y sạch sẽ, màu sắc nhẹ nhàng.

"Tiểu Hải, ở đây không còn ai khác ngoài hai người kia sao?"

"Không còn, chết hết rồi." Buông ra lời nói lạnh sống lưng, quay người bỏ ra ngoài. Lưu Lăng phủi bụi trên ghế nhỏ, đặt mông xuống chóng cằm lầm bầm.

"Nam tử chuẩn bị nước tắm cho nử nhi? Đúng là chuyện lạ. Không sao, hồi kiếp trước đi bơi đều là nam nữ tắm chung có sao? Ý...đây không phải ly ngọc sao? Lại là ngọc lam quý hiếm tạc thành tách uống trà. Không ngờ Từ phủ lại giàu có như vậy. Một ...hai...ba...sáu tách...chôn vài cái đem bán cũng có ngân lượng." Hai mắt mở to, ánh sáng xanh lập lòe trong khóe mắt. Tay nâng niu một chiếc ly màu lam. Chậm chạp chuẩn bị bỏ một chiếc ly vào trong vạt áo thì cửa đột nhiên mở tung. An Thiên cùng Vệ Hàn, hai người khiên một thùng nước lớn đi vào, chứng kiến cảnh xảy ra, "hắc bạch" đều không nói gì, chỉ lo đổ nước ấm cho đầy thùng lớn. Lưu Lăng mồ hôi tuôn rơi, đứng hình, động tác dừng hẳn.

"Đây...đây...là ta chỉ muốn nhìn kỹ chiếc ly...thôi." Lắp bắp giải thích.

"Tiểu thư, bọn ta đâu có thiểu năng đến nổi không nhìn thấy chứ." An Thiên lên tiếng. Thật ra câu nói của An Thiên là "cô nhìn chiếc ly thì đâu cần giải thích làm chi?". Đằng này Lưu Lăng lại hiểu nhằm là "bọn ta có mắt không thấy hành động lén lút của cô sao?"Đại tiểu thư chột dạ lập tức trả lời. Chắp tay cúi đầu.

"Xin lỗi là do ta đang túng quẫn nên nảy sinh tính này, các ngươi có định bắt ta không?" Hai mắt đỏ lên diễm lệ nhìn nam nhân trước mặt, chả thấy ai động đậy, trong lòng lo sợ. Vệ Hàn mặt lạnh như băng nói.

"Thì ra là lấy trộm. Tiểu thư đừng lo, lúc trước bọn ta còn lấy những thứ quý giá hơn. Một chiếc tách trà như vậy, Từ phủ có đầy, cô lấy một hai cái có nhầm nhò gì?" Lời vừa nói xong chả khác nào nói đại thiên kim tiểu thư của Vương phủ là người"Cùng chung chí hướng" nhưng vẫn còn nghiệp dư lắm. Lưu Lăng lúc này chỉ biết cười trừ, đặt tách trà xuống, đứng ra xa ba mét. Hai đại soái ca vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ. Hơi nước bốc lên, hương thơm của hoa nhàn nhạt tỏa ra trong gian phòng. Sau khi "Hắc bạch" rời đi, đại tiểu thư nhanh chóng cởi y phục dính máu nhảy vào mà không hề phòng bị. Cô biết ba nam nhân vừa gặp không phải người xấu nên sẽ không làm những chuyện bất nhân tính, cho nên cứ lo tắm trước đã.

Nửa canh giờ trôi qua, máu đông trên người cũng đã trôi hết, thân thể lại sạch sẽ, thơm tho, nên cảm thấy sảng khoái vô cùng. Sắc trời ngã về chiều, bầu trời nhuộm cả một màu đỏ cam. Lưu Lăng mở cửa dạo chơi xung quanh, hóng gió mát. Một mùi thơm hấp dẫn bước chân của đại tiểu thư không hẹn mà đi đến.

"Đây không phải là phòng mình sao?" Mở cửa bước vào, thùng nước to lớn đã không còn thấy, thay vào đó là ba nam nhân mặt đẹp như hoa, ngọc thụ lâm phong, khí phách như tùng, phong thái như trúc, nhất tính như cúc, cốt cách như mai. Hoa gặp hoa nở, xe gặp xe đưa, người gặp người yêu. Lưu Lăng đứng chết sững ngay tại chỗ. Từ Hải ngồi ngay ngắn trên bàn đưa mắt nhìn đại tiểu thư, miệng nở ra nụ cười như ánh ban mai, nói.

"Lăng tỷ, mau vào dùng bữa, ta còn định kêu An Thiên đi gọi tỷ vào." Lưu Lăng tay nắm chặt, cô cảm thấy đầu hoa mắt váng trước nhan sắc thiên phú của Từ Hải. Quá sức rực rỡ, hơn hẳn người khác nhưng...nhưng cô chỉ thích đại soái ca chứ không phải tiểu thiếu niên chưa phát triển hẳn. Nhiều lần cô muốn hỏi mỹ thiếu niên có phải cậu quá đau buồn trong quá khứ, tổn hại đến thân thể nên không phái triển được?

"À..ừm..." Lảo đảo đi vào. Trên bàn toàn những món ngon tuy chỉ toàn...thịt nhưng ăn lại không ngấy. Đại tiểu thư không giữ hình tượng, nhanh chóng như hổ đói lâu ngày ăn sống ăn chết. An Thiên kinh ngạc hả miệng. Vệ Hàn im lặng ngồi ăn nhưng không khí xung quanh rất ấm áp không nhìn cũng biết hắn đang rất vui, vì trên bàn toàn là món của hắn nấu, từ lúc gia trang xảy ra cuộc thảm sát, một tay hắn lo cho hai người còn lại nhưng mỗi bữa ăn đều bị An Thiên hết nói dở lại đến không ngon, chủ nhân chỉ trầm mặc không đáp. Tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương, nay lại có Lưu Lăng ăn khí thế như vậy, "tâm hồn người mẹ" lại nổi lên. Từ Hải coi như không thấy, còn gắp vài miếng thịt cho Lưu Lăng. Bàn ăn lúc này thật...

...............................

Vương phủ, một tháng trước.

Trước cửa phòng vắng vẻ của đại tiểu thư, một thân hình cô đơn ngồi nhìn trời. A Tuệ không ngừng thở dài. Cát Thanh đi ngang qua cũng thấy cảnh này thường xuyên, tiến lại gần an ủi.

"A Tuệ, ngươi đừng buồn nữa. Đại tiểu thư, chỉ ở chơi vài ngày trong phủ của Vân Trì cô nương thôi. Hôm sau chắc chắn sẽ trở về."

"Cát Thanh, ngày nào ngươi cũng nói như thế. Đã hai tháng rồi, tiểu thư cũng chưa về." A hoàn của đại tiểu thư tiếp tục thở dài.

"A Tuệ, ngươi đừng có lo..." Cát Thanh khuyên nhủ. Đúng lúc Đồng Vĩ bưng đồ đi qua, A Tuệ rống họng gọi lại. Tiên đồng nhíu mày đi đến.

"Đồng Vĩ, có thật tiểu thư ở chơi nhà của Vân Trì cô nương không?" ngước nhìn.

"A Tuệ, ngươi đã hỏi ta câu này rất nhiều lần, mỗi ngày gặp mặt ta lại hỏi câu đó đến nỗi ta đã thuộc lòng rồi. Không phải ta đã nói với đại nhân, phu nhân rồi sao? Lúc đó ngươi cũng có mặt mà." Nói dối không chớp mắt.

"Thật sự như vậy sao?" A Tuệ nghi ngờ.

"Đúng là như vậy." Đồng Vĩ khẳng định.

"Haizz, nếu như lời của ngươi chắc là đ..." Chưa nói hết, ngoài cửa phủ đột nhiên mở ra. Bạch y bồng bềnh tung bay. Tóc đen dài như thác đổ. Đôi mắt hoa đào phong tình. Da trắng môi đỏ. Hoa sen yêu diễm trên trán, đi vào. Cất giọng gọi to.

"Thúy Kiều, ngươi ở đâu? Mau ra tiếp hảo bằng hữu của ngươi..." Một thân đi đến khuê phòng của Lưu Lăng. Nhìn A Tuệ cười cười hỏi.

"A Tuệ, tiểu thư của ngươi ngủ vẫn chưa dậy sao?"

Như sấm bên tai. Một người hoảng hốt, một người lo lắng, một người đen mặt.

"Ây da, các ngươi bị sao vậy, nè con cáo..khụ ...Đồng Vĩ, đại tiểu thư đâu?" Liếc nhìn tiên đồng.

"Vân Trì cô nương không phải tiểu thư của ta ở phủ của cô sao?" A hoàn hoảng hốt, nắm lấy hai vai của Đạm Tiên.

"Có đâu? Chỗ của ta ở trên tr..." Đưa mắt nhìn Đồng Vĩ, thấy thiếu niên đưa mắt ra ám hiệu liền hiểu, lập tức sửa lại.

"À...có... Thúy Kiều có ở chơi chỗ của ta." Mồ hôi lạnh tuôn rơi. Tiên nhân không nên nói dối.

"Vậy cô nương muốn đến đây làm gì?" Cát Thanh lo lắng hỏi.

"Tất nhiên là gặp Thúy Kiều." Mặt mày hớn hở nói. phản xạ tự nhiên không điều kiện.

"Tiểu thư ở chỗ cô, sao cô lại đến đây gặp?" A Tuệ khó hiểu. Đồng Vĩ phía sau hết tung lại nhảy, ra đủ ký hiệu. Đạm Tiên nhìn, sau đó nói.

"Thúy Kiều ...có ở chỗ ta ..." Tiên đồng gật đầu. Nhưng chưa hài lòng xong đã nghe thượng tiên bồi thêm một câu: " Nhưng chỉ ở có một tháng thôi, cô ấy nói là phải quay về phủ." Đồng Vĩ đưa tay đỡ trán: "Lần này coi như xong." A hoàn của đại tiểu thư thân hình đứng không còn vững, loạng choạng chạy vào sảnh đường của phủ, vừa chạy vừa kêu to. Cát Thanh đuổi theo.

"Không xong rồi, đại tiểu thư mất tích. Đại nhân, phu nhân..." Đạm Tiên hết nhìn A Tuệ lại nhìn Đồng Vĩ.

"Không phải ngươi ra ký hiệu sao?"

"Ngươi chỉ cần nói khúc đầu thôi, là được rồi." Trừng mắt nhìn.

"Không phải hai tay ngươi cứ vẫy vẫy là bảo ta nói tiếp sao? Ta chưa kịp hiểu tình hình nên nói như vậy là tốt quá rồi." Khoanh tay, đối mặt cãi lại.

"Ta vẫy vẫy tay là muốn ngươi đi ra chỗ khác chứ không kêu ngươi bịa chuyện."

"Vậy bây giờ làm sao?"

"Chuẩn bị đi tìm đại tiểu thư chứ sao." Đồng Vĩ trả lời.

Vương phủ ngày hôm đó hỗn loạn, chạy hết khắp nơi đi kiếm đại tiểu thư.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net