Chương 30: Háo Chiến Thắng Võ Trạng Nguyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị công công đã có tuổi lần lượt đọc tên từng người dự thi. Một khi tên được kêu lên cũng là lúc đối thủ của chính bản thân xuất hiện. Từng cặp một bước lên võ đài, tung hết mọi sở trường của mình ra. Có người thắng có người thua. Thể lệ cuộc thi không giới hạn vũ khí, chỉ cần thắng đối thủ là vào tiếp vòng trong. Cứ tưởng khoa thi của ban võ tốt đẹp nhưng hãy nhìn lại, có kẻ xuất thân từ trộm cướp, thổ phỉ, một khi xuống tay vô cùng tàn bạo. Tệ hơn là tập hợp những kẻ thích ngược đãi, bạo hành người khác cho đến chết. Võ đài chẳng mấy chốc hóa thành một đấu trường sinh tử. Các thí sinh khác không chịu nỗi không khí ở đây nên đã quyết định bỏ cuộc, quay đầu chạy trốn. Người xem không khỏi bàng hoàng, người phản đối, kẻ cổ vũ. An Thiên tỏ thái độ khinh bỉ.


"Đây mà là khoa thi sao? Chẳng khác nào dồn người khác vào bước đường cùng." Vệ Hàn bên cạnh cũng gật đầu đồng ý. Nhưng đại tiểu thư lại không nghĩ vậy, điển hình là.

"Tên kia, đánh mạnh vào, mau dứt điểm hắn đi. Thằng kia, mày có biết đánh không, võ mèo à?" Rống họng hét to, đứng lên múa tay, múa chân. Hai người hầu kế bên lập tức kéo xuống, bịt miệng cô lại.

"Tiểu th...khụ...đại thiếu gia, cậu đừng nháo nữa." Vệ Hàn nhìn xung quanh coi động tĩnh, sau đó thì thầm bên tai Lưu Lăng: "Tiểu thư, tốt nhất cô đừng lên tiếng." Cô nàng giương to đôi mắt, gật đầu lia lịa, miệng ư a coi như đồng ý. Lúc này An Thiên, Vệ Hàn mới yên tâm buông ra, Lưu Lăng như một con mèo ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ. Vị công công bỗng nhiên hô to người chiến thắng sau đó gọi tên cặp thi đấu tiếp theo trong đó có mỹ thiếu niên. Tim ba người bất giác đập mạnh, đồng loạt quay mặt nhìn lên sàn đấu. Đối thủ của Từ Hải to gấp đôi, hai mắt nhìn cậu có vẻ không được tử tế, miệng nở nụ cười đê tiện. Đại đao giương to, nhìn chung không phải tên đàng hoàng. Quần áo lượm thượm. Trong khi đó một thân hắc y gọn gàng, vẻ đẹp hoàn mỹ. Tay không đứng vững, khí chất vương giả toát ra khiến cho đối phương lo ngại. Cả khán đài bừng bừng khí thế, cổ vũ cho mỹ thiếu niên lạ mặt. Lăng, Thiên, Hàn cũng không ngoại lệ.

"Tiểu mỹ nhân, ta thấy ngươi tốt nhất nên xuống võ đài này đi, khuôn mặt của ngươi đẹp như vậy mà bị bầm tím hay có vài vết cắt là không được đâu." Nam nhân đối diện nhìn chằm chằm vào Từ Hải.

"Ngươi thấy ta đẹp sao?" Từ Hải nhướng mày, con ngươi đen lay động, tinh tú thoáng ẩn hiện, lắp lánh.

"Đẹp, tất nhiên đẹp rồi." Đưa tay xoa cằm đầy râu.

"Tỷ ấy chẳng bao giờ khen ta như thế này cả." Nở nụ cười khổ, khuôn mặt thoáng nét đượm buồn. Lưu Lăng dưới đài cứ ngỡ nam nhân thô kệch ức hiếp túi tiền di động của mình. Dậm chân, bật dậy hét vang cả một mảng.

"Tiểu Hải, ngươi bị ăn hiếp sao? Đừng sợ ta sẽ làm chủ cho ngươ..." Chưa nói hết câu, đã có hai người kế bên hoảng hốt kéo xuống. những người xung quanh cũng không có ý phàn nàn, tiếp tục cổ vũ cho Từ Hải. Đối thủ của cậu sau khi nhìn thấy Lưu Lăng liền bất động như núi, vài giây sau mới kịp hoàn hồn, khi đó liếc nhìn mỹ thiếu niên hỏi.

"Tiểu mỹ nhân, người quen của cậu đẹp thiệt nha." Đưa ánh mắt thô bỉ nhìn xuống khán đài. Từ Hải cúi thấp mặt, miệng lầm bầm vài chữ.

"...nhìn..."

"Hả? Ngươi nói gì?" Gã tiến lại gần.

"Ta nói người như ngươi tốt nhất đừng có nhìn tỷ ấy."

Thân hình lập tức tiến về phía trước, khuôn mặt tối đen. Hai mắt hiện lên nét ngoan độc, cả người tỏa ra sát khí. Nam nhân chưa kịp chuẩn bị đã thấy Từ Hải một thân lao nhanh tới chỗ mình với tốc độ đáng kinh ngạc. Giơ cao đại đao chém xuống một đường không những không trúng mà còn làm bản thân mất thăng bằng. Từ Hải phóng mình lên cao, một tay nắm thẳng đưa ra. Đại hán bỗng nhiên kêu la không ngừng, hai gối khụy xuống, tay bưng kín mặt. Hốc mắt trống không, đỏ ngầu, máu rơi đầy trên khuôn mặt, trân mình thở hồng hộc. Mỹ thiếu niên mặt lạnh ném xuống đất hai nhãn cầu còn nguyên vẹn, tay dính đầy máu, từng giọt thi nhau nhiễu xuống. Khung cảnh tàn nhẫn đến diễm lệ của mỹ thiếu niên khiến cho người coi không ngừng hô to tên của cậu coi như là một cách cổ vũ.

"Mày...mày...làm gì tao rồi?" Nam nhân hét to. Trước mắt tối sầm.

"Móc mắt ngươi để ngươi không còn quyền thi đấu là may cho ngươi quá rồi, ta không muốn giết người trước mặt tỷ ấy." Đại hán mò lấy cương đao, lảo đảo đứng dậy, quơ bừa. Từ Hải tránh né dễ dàng. Đến khi sức cùng lực kiệt nam nhân mặt đầy máu mới ngã xuống, nằm bất động. Ngự y lập tức tiến lên cứu người, một người định nhặt lên hai mắt của nam nhân, mỹ thiếu niên không biết từ đâu đi qua, giẫm nát cùng lúc hai cái. Mọi người trên võ đài run sợ, không dám nán lại. Vị công công già tuyên bố Từ Hải là người chiến thẳng, cả một vùng lập tức dậy sóng, vui sướng hô to vang trời.

Tất cả cứ diễn ra theo đúng dự định, người thắng thì được vào tiếp vòng trong. Cứ tưởng vòng tiếp theo sẽ đấu với nhau nhưng không ngờ võ đài lại xuất hiện ba người đàn ông uy phong lẫm liệt, đứng vững như núi. Thì ra ba người này chính là nguyên tố quyết định bạn sẽ thắng hay là thua. Cứ theo cấp bậc từ cao xuống thấp:Đô tướng. Đô chỉ huy sứ. Vệ tướng quân, một khi thí sinh muốn quyết đấu với người nào, nếu thắng cũng sẽ có được chức danh cũng giống như: Trạng nguyên, bảng nhãn hay thám hoa. Các nam tử khác nhau lũ lượt quyết đấu từng người nhưng chưa có ai thành công. Những người khác mất đi ý chí bước xuống võ đài. Ba người đó, một thân chinh chiến nơi sa trường gặp biết bao nhiêu là quân địch đối với đám vô danh tiểu tốt này có là gì? Tất cả thí sinh gần như từ bỏ. Chỉ có một người vẫn đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn một lúc ba tướng quân, ai cũng cao hơn hắn một cái đầu, thân hình cũng to hơn hắn vài tấc. Nhưng nếu xét về khí thế, có thể nói thua hắn một bậc.

"Không biết nên đánh hết ba người hay chỉ chọn một người?" Từ Hải suy nghĩ.

"Tiểu tử, ngươi có muốn thi? Tốt nhất nên xuống, những người khác đều không đạt ngươi đừng cố sức làm chi." Vệ tướng quân phì cười.

"Tướng quân, ta muốn đấu với ông." Từ Hải nhanh chóng nói lên.

"Được thôi, ta sẽ nhẹ tay."

"Không cần đâu." Lời vừa nói xong, mỹ thiếu niên lập tức lao lên phía trên, xoay một vòng đá xuống một cước vào ngực của tướng quân. Thân hình to lớn loạng choạng, hai mắt hoa lên. Ngực đau nhói cùng vài tiếng nức, gãy. Đường đường chính chính ngã xuống, hai người còn lại lúc đầu còn cười khinh nhưng sau đó nghiêm chỉnh tiến lên chúc mừng. Tưởng đâu chấm dứt, Từ Hải lại thách đấu thêm đô chỉ huy sứ. Lưu Lăng lo lắng, đưa mắt nhìn. An Thiên nói.

"Đại...thiếu gia, cậu đừng lo. Lúc tập luyện là thiếu gia nhường bọn ta, cả hai người khi được nương tay còn không địch nổi, phải tin vào ngài ấy." Trên môi nở nụ cười ấm áp.

"Ta chỉ nghĩ coi có phải hắn quá háo chiến? nếu mà hắn thua, tiền tài cũng bay luôn."

"...Coi như ta chưa nói gì." An Thiên quay đầu nhìn lên sàn đấu.

Đô chỉ huy sứ đánh với Từ Hải không quá mười chiêu, sức lực cũng bắt đầu cạn, thở như trâu. Gã có còn coi thường Từ Hải nữa không? tất nhiên là không. Gã muốn gì? Nghỉ mệt nhưng Từ Hải nào có chịu. Đến cuối cùng hai chân không trụ nổi ngã xuống. Mỹ thiếu niên thắng hai tướng quân một cách dễ dàng. Người mạnh nhất cũng là người sẽ cho cậu chức danh cao nhất: Đô tướng.

Một lớn một nhỏ, một lão luyện trên sa trường, còn lại chưa từng thử qua. Hai người khí thế lấn áp cả võ đài. Người coi cũng hùng hồn không kém. Từ Hải bắt đầu tung chiêu, một cú đá móc vươn cao nhưng bị cản lại nhanh chóng. Đô tướng lao vào, hai người đánh nhau dữ dội, quá nhanh quá để người coi theo kịp. Trường kiếm bén nhọn xuất ra. Tay có, tay không. Từ Hải lấy hết sức lực né, trong đầu nghĩ đến lời nói nữa vời của Lưu Lăng.

"....phải tìm ra sơ hở của kẻ địch..." Đưa mắt nhìn thấy lưỡi kiếm sắp vung xuống lập tức tránh nhưng không còn kịp. Tay trái bị kiếm chém xuống, da thịt tét ra ngoài, máu đỏ văng khắp nơi. Cả khán đài lập tức im lặng, không một tiếng nói. Mỹ thiếu niên lúc này đang ở tình thế bất lợi nhưng không thể gọi Bạch Long ra ngoài được, nếu A Long xuất ra từ lúc đầu thì cả ba người ấy đồng loại bại trận trong tíc tắc rồi. Đô tướng thấy vậy không những không ngừng lại mà còn xuống tay mạnh thêm.

"Rắc"...Từ Hải vung chân vào mạn sườn trái của người đàn ông, tiếng xương nức giòn tan. Nhiều người phía dưới không dám nhìn. Vị đô tướng trước khi ngã xuống còn mỉm cười nói một câu.

"Đúng là... anh hùng xuất thiếu niên."

Từ Hải giơ cao cánh tay lên trời. Mỹ thiếu niên chính thức thâu gọn ba chức danh mà người người đều muốn. Cả một sảnh đường gào thét, tung hô vang trời. Lưu Lăng mừng đến chảy nước mắt, miệng không ngừng nói.

"Phát tài rồi...ha ha...đây có phải là mơ? An Thiên, Vệ Hàn thở dài coi như bỏ qua lần này, hòa vào không khí vui tươi của tân võ trạng nguyên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net