Thuỷ Tinh Đăng chi Minh Nguyệt Chiếu Nghê Thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chốc bắn ra một viên, kình phong xoay chuyển, thế như chẻ tre bắn gãy cột buồm trên chiếc thuyền gần đó, cánh buồm to lớn lập tức ngã nhào. Bởi vì được rót vào nội lực, nên thế bay vẫn không giảm, cư nhiên đánh thủng thành một cái động lớn trên đỉnh thuyền. Cả chiếc thuyền không ngừng chao đảo, rốt cuộc nổ ầm một tiếng, vỡ tan tành.   Tuy rằng Triệu Thuyên đứng cách đó khá xa, sau lưng cũng đổ mồ hôi lạnh ào ào.   “Triệu Thái Hoa! Nếu như ngươi cho rằng độ dày da mặt mình có thể chịu được Kim Cang Phục Ma Châu của ta, cứ tiếp tục nói, không sao cả.” Tử Du hiền lành cười nói.   Da mặt Triệu Thuyên co quắp một chút, ngượng ngùng nói: “Ai, Tử Du, cần gì bạo lực như vậy? Ta là nói… Đôi ta thực sự là một đôi trời đất tạo nên đôi bạn tốt! Người đời xưng ta Khiếu Ngạo Yên Hà Thái Hoa hầu, xưng ngươi Thanh Tịnh Thiền Tâm Thánh cư sĩ, cũng là Thế ngoại song tuyệt khiến bao người sùng bái, có thể nói là giai thoại nha…”   Lý Tư Nam cười nói: “Chậc chậc, quân hầu ngươi cắt câu lấy nghĩa như vậy là không được đâu. Thế ngoại ngũ tuyệt lúc nào biến thành chỉ có hai người các ngươi Thế ngoại song tuyệt? Cho dù tiểu dược sư ta đây không dám có ý kiến, tên Đúc kiếm sư kia cũng không để ý hư danh, nhưng nếu là Mỹ trù nương ở chỗ này, chỉ sợ ngươi …” Lập tức sẽ bị đánh cho nổi u đầy đầu!   Thì ra, gã cũng là một trong Thế ngoại ngũ tuyệt: Bất tử bất cứu Tà dược sư.   Ba người đều là bạn bè quen biết nhiều năm, nói cười hỉ hả một hồi, Tử Du và Lý Tư Nam lúc này mới lên đảo nhỏ. Lý Tư Nam ngồi xuống kiểm tra đôi thiếu nam thiếu nữ đã ngất, một lát sau nhíu mày nói: “Nhạc gia cô nương không có gì đáng ngại, chỉ uống mấy ngụm nước lại thêm kinh hãi quá mức, cho nên mới hôn mê. Nhưng mà tiểu tử Trương gia kia…” Trầm ngâm không nói, hiển nhiên là bị thương nặng khó chữa.   Thì ra thiếu nữ vốn tên Nhạc Anh, là con gái của Nhạc Vân, con trai trưởng Nhạc Phi. Thiếu niên tên Trương Lăng, là con của Trương Hiến, con rể Nhạc Phi, tính tới là cháu ngoại của Nhạc Phi.   Hơn mười năm trước, chiếu tướng Nhạc Phi kiên trì chống quân Kim, lại bị gian thần Tần Cối hãm hại, ngậm oan mà chết ở Phong Ba đình. Cùng bị hại còn có con trai trưởng của ông là Nhạc Vân và con rể Trương Hiến. Người nhà Nhạc Phi phần lớn đều bị sung quân đày đi Lĩnh Nam, cũng có trường hợp cá biệt như Nhạc Anh và Trương Lăng, bị gian tế Kim quốc nhân cơ hội bắt đi, nhốt đến mười năm, mãi hôm nay mới thoát ra.   Mà lần này kế hoạch chặn đường trên sông cứu bọn họ, là do Tử Du khởi xướng.   Tử Du trong Thế ngoại ngũ tuyệt được xưng là Thanh Tịnh Thiền Tâm Thánh cư sĩ. Sở dĩ gọi cư sĩ, có nghĩa là tín đồ Phật giáo tu tại gia. Nhưng mặc dù thân phận của y là cư sĩ, chưa chính thức xuất gia quy y, nhưng cũng đã được kỳ vọng là người có khả năng kế thừa Lục tổ Huệ Năng, thống nhất Ngũ gia thất phái Thiền tông, có thể xem như là Đại đức nổi danh nhất Thiền tông Phật môn hiện nay.   Thiền tông bái Bồ Đề Đạt Ma làm sơ tổ, nghiên cứu sâu vào bản ngã của tâm tính, lấy tông phái đại thừa với “Kiến tính thành Phật” làm căn cơ. Tôn chỉ của phái Đại thừa là “Độ tất cả khổ ách”, lòng mang từ bi, phổ độ chúng sinh. Việc Tử Du hao tổn tâm tư nhờ giang hồ hảo hữu đến cứu tỷ đệ nhà họ Nhạc cũng xuất phát từ lòng đại từ bi của y.   Vốn là, kể từ lúc Nhạc Phi bị hại, những tướng lĩnh chống Kim trong triều đình Nam Tống hầu như toàn bộ đều bị giáng chức. Cao Tông hoàng đế lên ngôi trị vì nhưng chỉ lo ở Lâm An ăn chơi đàng điếm hưởng lạc cầu an. Mà hoàng đế Kim quốc Hoàn Nhan Lượng lại dã tâm bừng bừng, không ngừng xâm lược. Tình huống Nam Tống hiện tại tựa như rắn mất đầu, một khi quân Kim tiến xuống phía nam, tai họa mất nước là không thể tránh khỏi. Đến lúc đó, chiến hỏa liên miên, sinh linh đồ thán, hậu quả thật không dám tưởng tượng.   Cho nên, Tử Du lòng mang thiên hạ, tích cực nghĩ cách cứu tỷ đệ Nhạc gia, thứ nhất là cứu con cháu của trung thần, thứ hai là muốn mượn thân phận hậu duệ Nhạc gia để tụ tập thế lực Nhạc gia còn lại trong triều, chấn chỉnh quân tâm phe kháng Kim, chống đỡ lại đại quân của Hoàn Nhan Lượng, bớt đi một hồi tai hoạ cho muôn dân.   Chỉ là, thấy y thuật thần thông như Tà dược sư cũng phải đăm chiêu trước thương thế của Trương Lăng, Tử Du không khỏi trở nên lo lắng.   Y nhìn thiếu niên đang hôn mê, tay lần tràng hạt, thở dài một tiếng, nhíu mày nói: “Thái Hoa, ngươi ra tay thật không biết nặng nhẹ. Hắn vốn đã bị thương, lại bị tiếng đàn của ngươi chấn động đến nội tạng, ảnh tưởng thương thế, xem chừng còn bị sóng lớn đánh trúng, cũng may ý chí của hắn kiên cường, cho nên mới chưa chết. Rốt cuộc ngươi đến để cứu người hay giết người!”   Ánh mắt Triệu Thuyên vòng vo, tay kẹp một cọng lông vũ bạch hạc rơi xuống, nhẹ nhàng phe phẩy, cười nói: “Ai da, đã lâu động thủ với ai, nhất thời lỡ tay, ngươi đừng trách.” Chớp mắt bỡn cợt vài cái, tiến đến bên cạnh Tử Du, hơi thở như lan (*) nói: “Thế nhưng, Tử Du nha, ngươi cư nhiên lại vì tiểu tử này mà nhẫn tâm trách cứ bản hầu… đúng là ‘chỉ thấy người nay cười, đâu hay người xưa khóc’ (*). Ai, ta thật là đau lòng quá đi mất!” Mắt phượng nhanh chóng dâng lên một tầng hơi nước, lệ quang lóng lánh, bản thân hắn lại còn khoa trương mà đấm ngực dậm chân.     (*) “thổ khí như lan, phụng thân như ngọc”. Xuất xứ từ bài “Đinh yên tiểu lục – Nhuận tương cư sĩ tự” của Trần Bùi Chi thời nhà Thanh, dùng để hình dung hơi thở thơm như hương lan của mỹ nữ.     (*) “đãn kiến tân nhân tiếu, na văn cựu nhân khốc”. Xuất xứ từ bài “Giai nhân” của Đỗ Phủ.   Con bạch hạc kia đương nhiên cũng không cam yếu kém, chạy đến bên người Tử Du dụi mấy cái, vô cùng ai oán.   Bị động tác khoa trương của hai chủ tớ dọa cho sững sờ trong chốc lát, bầu không khí u oán thổi qua sau gáy càng khiến cho người ta có cảm giác nổi da gà. Gương mặt Tử Du cũng ửng hồng. Bỗng nhiên nhìn qua bên cạnh thấy Tà dược sư cười đến ngã trước ngã sau, nhất thời thẹn quá thành giận, “Bốp” một tiếng, Thái Hoa quân hầu ôm lấy gương mặt đẹp, lùi lại mấy bước, kêu rên không ngớt.   “Đánh người không đánh mặt, đây là quy củ nhập môn của giang hồ, lẽ nào Tử Du ngươi lại không biết… Huống chi gương mặt của bản hầu là tuyệt thế mỹ mạo, sao ngươi có thể nhẫn tâm ra tay như vậy!”   Tử Du không thèm để ý tới hắn, đưa tay vuốt ve bạch hạc Sơ Ảnh, lúc này vẫn còn đang ăn vạ bên người y.   Triệu Thuyên đỏ mắt nhìn qua, chỉ thiếu không cắn khăn tay khóc lóc kể lể: rõ ràng đều là ăn đậu hũ của ngươi, vì sao lại phân biệt đối xử như vậy chứ! Lại quay đầu nhìn Tà dược sư đang ngồi một bên vừa xem kịch vui vừa cười trộm, càng giận không sao kể xiết, nói: “Tiểu tử đó có bị thương nặng hơn cũng có làm sao đâu? Đã có thần y khởi tử hồi sinh ở đây, còn lo gì cứu không được?”   Lý Tư Nam trầm ngâm chốc lát, nói: “Trên người hắn khó cứu chữa nhất không chỉ có nội thương ngoại thương, còn có… dấu hiệu luyện công tẩu hỏa nhập ma…”   “A? Ngươi có cứu được không?” Tử Du lo lắng.   Lý Tư Nam gãi cằm: “Như vậy đi… Ta trước hết phải đi tìm một loại thảo dược trân quý, mới thử xem thế nào. Trong thời gian ta đi hái thuốc, hai người các ngươi ai sẽ lo cho tiểu tử này? Nói trước, ta là thầy thuốc tha phương vô gia vô phái, không có chỗ để sắp xếp hắn.”   Tử Du nói: “Ta sống nhờ vào chùa miếu, các sư trụ trì cũng là nể mặt ta, tìm chỗ ở cho hắn thật ra không thành vấn đề, nhưng vị Nhạc tiểu thư này lại là nữ giới…” Nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Thuyên.   Triệu Thuyên tỏ ra không tình nguyện. “Ai, không được, bản hầu…”   Bỗng nhiên vị Nhạc tiểu thư đang hôn mê kia ưm một tiếng, đúng là từ từ tỉnh lại.   Lý Tư Nam vui sướng trên tai hoạ người khác nói: “Không bằng nghe thử ý kiến của Nhạc cô nương xem sao!”   Nhạc Anh mở mắt ra, nhìn xung quanh một hồi, mới thấy biểu đệ Trương Lăng đang hôn mê bên người mình. Nhất thời nước mắt rơi như mưa, nàng nhào tới ôm lấy hắn, khóc ròng nói: “Lăng đệ, là tỷ liên lụy đến ngươi.”   Triệu Thuyên cười gian: “Ai da, xem ra vị Nhạc tiểu thư này nhất định không muốn tách khỏi biểu đệ của nàng. Tử Du, miếu nhỏ của ngươi phải thỉnh thêm một pho tượng nữ bồ tát rồi!”   Lý Tư Nam gật đầu: “Tỷ đệ bọn họ quả là thâm tình.”   Tử Du trầm mặc, sau đó quay đầu nhìn về phía Triệu Thuyên, bình tĩnh không dao động nói: “Nếu đã như vậy, ngươi đem cả hai tỷ đệ về luôn đi.”   Triệu Thuyên cứng họng, trên mặt hạ xuống một hàng hắc tuyến.   Trầm mặc, chỉ có trầm mặc. Tử Du lấy trầm mặc nhìn hắn.   Chỉ thấy hắc tuyến trên khuôn mặt đẹp của Thái Hoa Hầu càng lúc càng nhiều, cuối cùng, hắn giơ tay đầu hàng “Được rồi được rồi, bản hầu đồng ý là được chứ gì…”   Lập tức lại phấn chấn thoát ra khỏi trạng thái uể oải, mặt dày chạy đến trước Tử Du, ngón tay kẹp một cọng lông bạch hạc, phe phẩy hăng hái, đắc ý dào dạt, nụ cười cao thâm khó dò bên môi càng thêm tà khí: “Thế nhưng, chuyện này cộng với lúc nãy ở trên sông giúp Tử Du ngươi cản đường, ngươi đã nợ ta hai lần nhân tình! Ai da, Tử Du, ngươi không quên ngươi đã hứa hẹn gì với bản hầu chứ?”   Lý Tư Nam tò mò hỏi: “Tử Du, ngươi hứa với tên này chuyện gì vậy?” Nụ cười đó nhìn thế nào cũng thấy không có ý tốt, rất khả nghi!   Tử Du mặt đỏ tới mang tai nói: “Dược sư ngươi đừng nghe hắn, chẳng qua là nhận lời cùng đón tết Trung nguyên năm nay với hắn mà thôi.”   Triệu Thuyên cười nói: “Ai, lời ấy sai rồi. Mấy năm trước Tử Du ngươi luôn mượn cớ Phật môn có lễ Vu Lan, cứ mãi cô phụ một mảnh chân tình của bản hầu, năm nay bản hầu rốt cuộc cũng được đền bù như nguyện!” Bạch hạc cũng kêu lên một tiếng cổ vũ.   Lý Tư Nam nhìn Tử Du đang đỏ mặt tía tai và Triệu Thuyên đắc ý dào dại, đỡ trán rên rỉ: “Hai người các ngươi thật đúng là…” Triệu Thuyên, bản dược sư có nên nói ngươi là một tên Đăng Đồ Tử “ngây thơ” không, rõ ràng tháng bảy còn có tiết Khất Xảo, là ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, nếu muốn trêu chọc Tử Du, chiếm tiện nghi ngoài miệng, chọn ngày đó chẳng phải là rất tốt? Lễ Trung nguyên cũng là Quỷ lễ, hẹn hò lúc đó, thật sự không hiểu ngươi suy nghĩ cái gì!   Hai người đã bàn bạc xong, vì vậy cùng nhau cưỡi thuyền con rời đi. Nhạc Anh vốn đang ôm biểu đệ khóc lóc, cũng không khỏi sợ sệt dò hỏi: “Quân hầu?”   Triệu Thuyên lãnh đạm nói: “Mai Lan Trúc Cúc bốn người các nàng sẽ lập tức đến đón các ngươi, không hầu của bản hầu vẫn còn ở nơi này, cứ yên tâm.” Vỗ một cái lên lưng bạch hạc, bảo nó bay đi trước truyền tin.   Nhạc Anh ngơ ngác nhìn theo nhân vật được khắp chốn giang hồ lưu truyền gần như thần thoại cưỡi thuyền đi xa, một nỗi sợ hãi kỳ lạ nảy lên trong lòng. Hai người kia tuy rằng đều là phong thái bất phàm, tuy nhiên, không hề nghi ngờ, người thu hút ánh mắt mọi người trước hết là vị nam tử một thân áo tím, dung nhan tuyệt thế hoàn mỹ không chút tì vết này. Thế nhưng, trực giác nữ tính của nàng cũng cảm nhận được, đằng sau vẻ bề ngoài vui cười phóng túng của Thái Hoa hầu, lại là một loại lãnh khốc ngông nghênh đến tận xương tủy…   “Không hầu còn ở nơi này” những lời này giống như thuận miệng nói, nhưng cẩn thận ngẫm lại mới thấy vô cùng lạnh lùng. Hai người tỷ đệ bọn họ, trong mắt hắn, căn bản là còn kém xa một cây đàn.   Chỉ chốc lát sau, lại có một chiếc thuyền lướt nhanh đến. Trên thuyền nhảy xuống bốn thiếu nữ như hoa như ngọc, chính là bốn mỹ tỳ Mai Lan Trúc Cúc.   Các nàng cẩn thận giúp Nhạc Anh đỡ Trương Lăng đang ngất lên thuyền, lại líu ríu than thở với nhau: ”Sở thích ác liệt của quân hầu đúng là hết thuốc chữa! Lúc trước lỡ miệng nói với ngài ấy cây đàn không hầu đầu phượng này vừa nặng lại dễ làm bị thương, vậy mà ngài ấy để bụng bắt tỷ muội chúng ta phải khiêng tới đây, hiện tại lại phải khiêng trở lại!”   “Ai nha, vẫn còn đỡ, đám đom đóm kia đáng ghét hơn nhiều!”   “… đúng vậy, chỉ vì thêm vào cho nó có không khí, cư nhiên bắt bốn thiếu nữ đoan trang hiền thục chúng ta chui vào lùm cỏ bắt côn trùng, trên đời này sao lại có vị chủ tử tuỳ hứng như vậy chứ!”   “Suỵt, Tiểu Trúc ngươi nói ít thôi. Tuy rằng tính tình quân hầu ác liệt, nhưng đối xử với tỷ muội chúng ta còn chưa đủ rộng lượng sao?”   “Thật ra, tính xấu của quân hầu nói tới nói lui cũng đều là vì Tử Du cư sĩ. Nếu không phải Tử Du cư sĩ đến đây, ngài ấy căn bản sẽ không ra tay, lại càng không hao tổn tâm trí vào không hầu với đom đóm làm gì!”   “Đáng tiếc, muốn một người bạo lực như Tử Du cư sĩ hiểu được nỗi lòng của quân hầu là quá mức khó khăn! Y không hiểu phong tình!”   “Đúng vậy đúng vậy, chủ tử cũng rất khổ sở nha!”   Nghe được đoạn đối thoại vượt khỏi phạm vi lý giải, Nhạc Anh tiểu thư không khỏi hoài nghi nhận thức của mình đối với Thái Hoa hầu liệu có phiến diện quá không. Một vị vương giả lãnh khốc tà mị hay một kẻ háo sắc tự luyến thành cuồng, cái nào mới là bộ mặt thật của hắn?   Ai! Đàn ông đều khó hiểu như nhau!   Chương 2: Đêm lễ Trung Nguyên.   Mặt trời đã ngả về tây, ráng chiều nhuộm đỏ một nửa vùng trời, ngay cả nước sông cũng phản chiếu hào quang nhộn nhạo, tựa như một giai nhân tuyệt sắc điểm trang giản dị, chỉ thoa một tầng phấn mỏng mà lại phá lệ xinh đẹp mị hoặc.   Bên bờ sông, nước chảy róc rách, đúng là nửa bên xanh biếc nửa bên đỏ ngầu (*), một chiếc thuyền hoa đậu bên bờ nước. Bức mành trúc tương phi (*) cuốn lên một nửa, màn lụa phất phơ, khói hương lượn lờ, Thái Hoa hầu Triệu Thuyên chống cằm dựa vào cửa sổ mạn thuyền, mắt phượng khép hờ, trên gương mặt tuyệt sắc là một nụ cười hiền lành vô hại với cả người lẫn vật (cười ngu =__=).   (*) 半江瑟瑟半江红 (Bán giang sắt sắt bán giang hồng): câu này trích từ bài “Mộ Giang Ngâm” của Bạch Cư Dị:     一道残阳铺水中, 半江瑟瑟半江红. 可怜九月初三夜, 露似真珠月似弓.     (Nhất đạo tàn dương phô thuỷ trung Bán giang sắt sắt bán giang hồng. Khả liên cửu nguyệt sơ tam dạ, Lộ tự trân châu nguyệt tự cung.)     (*) Trúc Tương phi: (trúc đốm) tương truyền Vua Thuấn đi tuần ở Thương Ngô bị băng hà, hai vợ Vua Thuấn thương chồng than khóc ở khoảng giữa Trường Giang và Tương Giang nước mắt vẩy lên cây trúc, từ đó da trúc có đốm.   “Đó là bởi vì hôm nay là rằm tháng bảy, là ngày hẹn của quân hầu và Tử Du cư sĩ!” Lan tỳ nói.   “Ai, trông ngóng mãi mà ngay cả bữa tối cũng không dùng, chạy tới đây đợi từ sớm, tội tình gì chứ!”   “Thì vậy. Tử Du cư sĩ không trì hoãn đến sát thời gian thì thôi chứ tuyệt đối sẽ không tới sớm!”   Nghe được mấy lời oán than của các mỹ tỳ, nhưng Thái Hoa hầu duy trì vẻ mặt mơ màng cùng với dáng tươi cười quái dị không hề nhúc nhích. Chỉ có con bạch hạc là đồng tình lây, kêu lên mấy tiếng, vỗ vỗ cánh.   “Sơ Ảnh tội nghiệp, ngươi cũng chưa ăn no phải không? ” Lan tỳ vuốt lưng nó “Ngoan, chờ Tử Du cư sĩ tới, tâm trạng quân hầu vui vẻ, đến lúc đó muốn ăn gì cũng được!”   Tiếng nước nhẹ vang lên, một chiếc thuyền hoa khác từ từ trôi đến gần. Bốn nữ tỳ phát hiện ra bất thường, Lan tỳ phản ứng nhanh nhất, đã rút binh khí ra, bạch hạc cũng kêu lên cảnh giác. Tiếng gió mang theo tiếng tay áo phá không rất nhỏ, một người đạo sĩ áo xanh nhẹ nhàng đáp xuống sàn thuyền, vạt áo tung bay trong gió, khẽ vung phất trần, chắp tay cúi đầu nói: “Vô lượng thọ phúc!”   Lúc này mới nghe tiếng Thái Hoa hầu hắng giọng nói vọng ra: “Sư đệ thật hăng hái, vào đi!”   Bốn nữ tỳ thế mới biết đạo sĩ nọ chính là chưởng giáo đương thời của Do Long phái, chân nhân Hạc Không Không.   Khổng Tử nói: “Chim, ta biết có thể bay, cá, ta biết có thể bơi, thú, ta biết có thể chạy. Loài biết chạy ta có thể đặt bẫy, loài biết bơi ta có thể buông câu, loài biết bay ta có thể bắn tên. Chỉ có rồng, ta không thể biết, nó cưỡi gió mây bay trên trời cao. Ngày nay ta gặp được Lão tử, cũng như gặp được rồng vậy!” Khổng thánh nhân so Lão tử – người sáng lập Đạo gia – với rồng, tới thời Ngũ đại, Đạo phái của Ma Y đạo giả và Trần Đoàn lại được người đời xưng tụng là Do Long phái.   Sự tích nổi danh nhất về lão tổ Trần Đoàn của phái Do Long, chính là việc trước khi Tống Thái Tổ lập danh, lúc đó vẫn còn là một binh sĩ nhà Hán tầm thường tên Triệu Khuông Dẫn, đánh cược một ván cờ, toàn thắng lấy được ngọn núi Hoa Sơn. Do Long phái cũng vì vậy mà có liên hệ gắn bó với hoàng thất. Triệu Thuyên tuy là hoàng thân quý tộc, nhưng từ nhỏ đã vào Do Long phái tu Đạo, cũng là nhờ vào mối giao tình không cược không nhận thức của tổ tông Triệu Khuông Dẫn và lão tổ Trần Đoàn.   Mà quốc bảo kinh hãi thiên hạ của Bắc Tống triều – Thủy Tinh đăng, cũng là vì lão tổ Trần Đoàn nhận lời đệ đệ của Tống Thái Tổ, Thái Tông hoàng đế Triệu Khuông Nghĩa, khắc đạo pháp “Lục Hợp Bát Pháp” của Do Long phái lên sáu mặt của một chiếc đèn cung đình ngự tứ, phân ra là Thái Dương Chân Khí, Thái Âm Chân Khí, Thái Huyền Chân Khí, Thái Thanh Chân Khí, Thái Ất Chân Khí, Thái Cực Chân Khí, dẫn đến khắp nơi đều ngấp nghé thèm muốn. Người tập võ trong thiên hạ đối với Thuỷ Tinh đăng đều tựa như hổ rình mồi, đương nhiên không phải vì bản thân cái đèn, mà là vì “Lục Hợp Bát Pháp” khắc trên đó. Thâm chí ngay cả sau khi thành Biện Kinh của Bắc Tống bị chiếm đóng, những tàn bản còn sót lại của Thủy Tinh đăng lưu tán khắp nơi vẫn trở thành tuyệt thế bí tịch khiến bao nhân sĩ giang hồ tha thiết ước mơ. Thế mới biết Đạo pháp của Do Long phái tinh thâm đến mức nào.   Mà chưởng giáo hiện nay của Do Long phái chính là chân nhân Hạc Không Không. Nếu so Triệu Thuyên với vị sư đệ này thì ngộ tính Đạo pháp chỉ có hơn chứ không kém, đáng tiếc hắn chưa từng chính thức xuất gia, cũng không có ý muốn kế thừa Đạo giáo chính thống.   Trong thuyền hoa khói hương lượn lờ, mùi hương thơm ngát, sắc trời chưa hoàn toàn hôn ám, nhưng các mỹ tỳ lanh lợi đã sớm thắp đèn. Màn châu lay động, ánh nến đong đưa, Triệu Thuyên khép hờ mắt phượng, như cười như không, che không được phong hoa mị hoặc.   … Tuy rằng như vậy nhưng người hiểu rõ hắn như Hạc Không Không đương nhiên biết rõ, bên dưới phong độ ưu nhã không chê vào đâu được ấy là sự thật tàn khốc: hắn đang lên cơn mê trai! (=__=)   Hạc Không Không không khỏi thở dài “Sư huynh, mọi việc chuẩn bị sẵn sàng. Huynh định xử lý đôi tỷ đệ Nhạc gia kia thế nào?”   “… Ai.” Không tập trung lầm bầm một tiếng.   “Đệ cũng không dám can thiệp quyết định của huynh. Chỉ là thời cuộc biến động, chiến sự hết sức căng thẳng, hy vọng huynh có thể quyết định dứt khoát trước lúc đó… Tên tiểu tử họ Trương của Nhạc gia kia không thể giữ được!” Hạc Không Không tận tình khuyên bảo.   “…À.” Vẫn cứ lầm bầm.   Hạc Không Không cũng không giữ nổi phong độ một bậc chưởng giáo Đạo môn gì nữa, nổi giận hô: “Sư huynh! Thái Hoa quân hầu! Lúc cần quyết đoán mà không quyết đoán, sau này xảy ra hậu quả thế nào huynh ắt hiểu rõ nhất!”   Triệu Thuyên rốt cuộc nhẹ giọng than thở, uyển chuyển lưu luyến như tiếng trời: “Ai da, sư đệ, tuổi của ngươi vẫn chưa tính lão, sao lại lải nhải dong dài phiền phức còn hơn cả bà mụ?”   Hạc Không Không hoàn toàn phát điên: “Sư huynh, đệ đang nói chuyện nghiêm chỉnh với huynh đó!”   Triệu Thuyên nheo mắt, mắt phượng hẹp dài bắn ra tia nhìn lạnh buốt: “Nếu ngươi còn biết gọi ta một tiếng sư huynh thì phải biết tôn ti trật tự. Hay ngươi làm chưởng giáo rồi thì không nhìn bề trên nữa?”   Hai vai Hạc Không Không sụp xuống, ủ rũ lắc lắc phất trần: “Đệ chỉ là lo lắng sư huynh lo lắng nhiều lắm, lỡ như lưu lại một cái mầm tai họa, hậu hoạn vô cùng.”   Triệu Thuyên đứng dậy, miễn cưỡng quét mắt nhìn gã, khẽ thở dài: “Sao ta lại không biết… Chỉ là tiểu tử họ Trương kia hiện tại đang trọng thương lại tẩu hỏa nhập ma, dược sư cũng không nhất định tìm được linh dược trị khỏi bệnh, chỉ e không cần chúng ta ra tay, hắn cũng không sống được bao lâu. Việc gì phải làm bẩn tay mình?”   Hạc Không Không không thể không liếc hắn một cái, trong bụng nghĩ thầm: Nếu không phải vì tên hòa thượng gà mờ kia, sao huynh có thể hành sự thiếu dứt khoát như vậy? Thế nhưng gã biết nhiều lời vô ích, kể từ khi bắt đầu theo sư môn học nghệ, gã có khi nào tranh biện qua vị sư huynh này đâu? Không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng xin cáo lui.   Tết Trung Nguyên rằm tháng bảy là ngày lễ của Đạo giáo, gọi là “Trung Nguyên Địa Quan tiết”, là ngày Trung Nguyên xá tội mừng Thanh Hư đại đế sinh ra. Đạo giáo chuẩn bị đại lễ để cầu cho mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, phải theo lệ tổ chức đàn tràng “cầu phúc cát tường”. Hạc Không Không thân là chưởng giáo phái Do Long, có vô số sự vụ cần phải xử lý, không có thời gian dây dưa dông dài với Triệu Thuyên. Triệu Thuyên cũng nắm rõ điểm này, nên mới theo sát gã giả ngu. Rốt cuộc cũng có thể toại nguyện đuổi đi sư đệ Hạc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nhn