Thuỷ Tinh Đăng chi Minh Nguyệt Chiếu Nghê Thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuỷ Tinh Đăng chi Minh Nguyệt Chiếu Nghê Thường(1)

Tác giả: Mộc Vũ Linh Âm

Nhà xuất bản: Uy Hướng Văn Hoá

Xuất bản ngày: 13/11/2007

Biên tập: Triêu Nhan

Thể loại: đam mỹ, cổ phong nhã vận, nhất công nhất thụ, mặt dày màu mè công x bạo lực thụ, ngược chút đỉnh, HE.

Văn án

Kim Tống đối đầu, thời cuộc phân loạn. (2)

Đứng đầu Thế ngoại ngũ tuyệt, Thái Hoa hầu Triệu Thuyên lấy tư thái vương hầu khiếu ngạo thiên hạ, không ai bì nổi.

Trên đời này còn có thứ gì là hắn không có, không thể chiếm được?

Lại không ngờ rằng người mà Triệu Thuyên ngày nhớ đêm mong muốn dụ dỗ về tay, lại là một hoà thượng bán xuất gia!

Thánh cư sĩ Tử Du, một lòng chuyên tâm tu học Phật lý, Thiền tâm thanh tịnh, được Ngũ gia thất phái (3) của Thiền tông xem như chưởng giáo tương lai.

Y lòng mang đại từ bi chỉ mong ngăn cản hoạ chiến tranh Kim Tống, cứu vạn dân khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng, vì thế y đành thỉnh cầu Triệu Thuyên giúp đỡ.

“Tỉnh nắm quyền thiên hạ, say tựa gối mỹ nhân.” (4)

Thế nhưng, nếu như giang sơn và mỹ nhân không thể vẹn toàn… Triệu Thuyên phải lựa chọn làm sao?

Một Thánh cư sĩ chẳng hiểu phong tình, một Thái Hoa hầu tương tư cuồng dại,

Lại sẽ vì giang sơn như tranh như hoạ này mà phổ nên một câu chuyện xưa tuyệt mỹ thế nào đây…

(1) chữ nghê thường《霓裳》 là một từ đa nghĩa, một nghĩa là hiểu theo nghĩa của từng chữ, chữ nghê《霓》có nghĩa là mây ngũ sắc (loại mây đủ màu thường thấy vào lúc bình minh hoặc hoàng hôn), và chữ thường《裳》có nghĩa là xiêm y trang phục, suy ra “nghê thường”《霓裳》là bộ xiêm y rực rỡ như mây ngũ sắc, Baidu cắt nghĩa là y phục của thần tiên (xuất xứ từ bài Cửu Ca/ Đông Quân). Nghĩa thứ hai là mây mù, ráng mây. Còn một nghĩa khác, “nghê thường”《霓裳》ở đây là khúc “Nghê Thường Vũ Y”, trong truyện có nhắc tới, là điệu múa Dương Quý Phi Dương Ngọc Hoàn độc diễn cho vua Đường Minh Hoàng (có tích nói là Đường Minh Hoàng nằm mơ thấy mình lên cung trăng, học được điệu múa từ các tiên nữ và đem về nhân gian). Ngoài ra thì "nghê thường" còn có thể chỉ y phục của vũ nữ mềm nhẹ uyển chuyển, hoặc chỉ vũ nữ.

(2) Bối cảnh câu chuyện: Sau gần 100 năm tồn tại đầu tiên, nhà Tống dần bị suy yếu bởi sự uy hiếp của 2 quốc gia phía bắc và tây bắc là Liêu và Tây Hạ. Nhà Kim sau khi phối hợp cùng Bắc Tống diệt Liêu đã tấn công dần dần Tống và vào ngày 9 tháng 1 năm 1127 lực lượng nhà Kim đã chiếm Khai Phong, thủ đô của triều đại Bắc Tống, bắt giữ cả hai vua nhà Tống là Tống Khâm Tông, và cha của ông là vua Tống Huy Tông, là người đã từ bỏ ngôi báu do sợ hãi lực lượng nhà Kim. Sau khi Khai Phong thất thủ, lực lượng nhà Tống dưới sự lãnh đạo của nhà Nam Tống kế tiếp vẫn tiếp tục chiến đấu với nhà Kim trong hơn mười năm tiếp theo, cuối cùng đã dẫn đến ký kết hiệp ước hòa bình năm 1141, và cắt toàn bộ miền bắc Trung Quốc cho nhà Kim năm 1142 để đổi lấy hòa bình và chuyển kinh đô xuống miền nam ở Hàng Châu. (Nguồn: vi.wikipedia.org).

Câu chuyện diễn ra vào thời kỳ đầu của triều Nam Tống (1127 – 1279), khi chiến tranh Tống Kim đang căng thẳng.

(3)Ngũ gia thất tông: tham khảo tại đây: http://vi.wikipedia.org/wiki/Ng%C5%A9_gia_th%E1%BA%A5t_t%C3%B4ng 

(4)Trung văn: “醒掌天下权, 醉卧美人膝” (khi tỉnh nắm quyền cả thiên hạ, khi say gối lên chân mỹ nhân), khi mình tìm hiểu xuất xứ của câu này thì thấy câu này là trích từ một bài thơ của thủ tướng Nhật Bản Itou Hirobumi thời Minh Trị. Nhật văn: “酔うては 枕 す 美人 の 膝, 醒 めては 握 る 堂 々 天下 の権”. Ngoài ra còn có người nói câu này xuất phát từ một bài thơ của Hoắc Khứ Bệnh là “Tuý ngoạ mỹ nhân tất, tỉnh ác sát nhân kiếm, bất cầu liên thành bích, đãn cầu sát nhân quyền, Hung Nô vị diệt, hà dĩ gia vi” (醉卧美人膝, 醒握杀人剑, 不求连城璧, 但求杀人权, 匈奴未灭, 何以家为).

Chương 1: Trên sông cản đường.     Đàn Không hầu   Nửa đêm, một vầng trăng khuyết treo cao giữa trời. Trên sông, một cánh buồm từ xa tiến đến gần. Thì ra là một đội thuyền, nương gió vượt sóng lướt nhanh trên sông.   Đội trưởng Ngự lâm quân của Kim quốc là Giáp Cốc Lâm đang đứng ở mũi thuyền, mắt nhìn dòng nước sông Hoài cuồn cuộn, nghĩ thầm: may mà tối nay không phải mười lăm, nếu không thuỷ triều dâng cao, chúng ta sẽ không dễ dàng đuổi theo như vậy! Tính ra Nhạc Phi đã chết hơn mười năm, hai tỷ đệ Nhạc gia kia cũng đã bị bí mật giam giữ ở Đại Kim mười năm, vậy mà vẫn có thể trốn ra, may mắn bị ta bắt lại được, hy vọng trên đường về đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…   Bỗng nhiên, đỉnh đầu chợt vọng lại một tiếng kêu trong trẻo. Gã giật mình, ngẩng lên nhìn, chỉ thấy một cánh hạc trắng bay ngang qua dòng sông, lướt qua khoảng không bên trên đội thuyền, cánh như bánh xe, xiêm đen áo trắng (*), nhẹ nhàng lại mang theo tư thái xuất trần.   (*) 翅如车轮,玄裳缟衣 (sí như xa luân, huyền thường cảo y): trích từ bài “Hậu Xích Bích phú” của Tô Thức (Tô Đông Pha), ca ngợi vẻ đẹp của hạc.   Giáp Cốc Lâm chẳng ngờ vào lúc này đây lại có thể nhìn thấy bạch hạc nên há hốc miệng, kinh ngạc vạn phần. Đột nhiên, gã chợt thấy con hạc kia quay đầu lại, rõ rành rành liếc gã một cái xem thường!   Sau đầu nhỏ một giọt mồ hôi lạnh thật to, gã vậy mà lại bị một con chim khinh bỉ?   Ảo giác, đây nhất định là ảo giác.   Giáp Cốc Lâm cố sức lắc đầu, trấn tĩnh một chút, chỉ huy đội thuyền bơi nhanh hơn, nhất định phải nhanh chóng cập bờ. Lúc này hai nước Kim Tống căn bản lấy sông Hoài làm ranh giới, nam bắc đối địch. Chỉ có mau mau quay về lãnh thổ của Đại Kim, thì việc áp giải hai kẻ đào phạm họ Nhạc mới xem như an toàn.   Bỗng nhiên, trên sông có một quầng sương bạc lượn lờ trườn đến. Trong bóng đêm mênh mang, chợt nghe có tiếng đàn trong trẻo vấn vít vọng lại, như gần như xa, thoáng chốc lại như xuyên qua tầng tầng tiếng gió tiếng nước rõ ràng truyền vào tai người.   Giáp Cốc Lâm chợt thấy thể xác và tinh thần đều say mê, cuối cùng không tự chủ được muốn đi về phía tiếng đàn, loạng choạng bước về phía trước vài bước, bị gió lạnh lùa qua mới tỉnh táo lại, phát hiện mình suýt chút nữa là bước khỏi sàn thuyền rơi xuống lòng sông. Ngẩng đầu nhìn bốn phía, thuộc hạ của mình đều là Ngự lâm quân của Kim quốc, là cao thủ trăm người chọn một, vậy mà đều bị tiếng đàn kỳ lạ mê hoặc, vẻ mặt tất cả đều si mê ngây ngốc.   “Tỉnh lại! Nhanh tỉnh lại cho ta!” Giáp Cốc Lâm rống to.   Đám Ngự lâm quân xung quanh lúc này mới khôi phục lý trí, nhìn nhau, ai nấy đều kinh hãi.   Giáp Cốc Lâm biết hôm nay nhất định là gặp phải cao thủ, chỉ e khó có thể êm đẹp, trầm giọng quát: “Có gan thì mau ra đây! Giấu đầu lòi đuôi còn là anh hùng hảo hán gì nữa!”   Sương mù càng thêm dày đặc, cảnh vật trên sông trở nên mơ hồ không rõ. Lúc này lại thấy ở đằng trước đội thuyền có rất nhiều tia sáng mờ mờ ảo ảo lấp loé, Giáp Cốc Lâm liền ra lệnh cho đám thuộc hạ bơi thuyền về phía ánh sáng.   Sương mù dần dần loãng đi, trước mắt xuất hiện một hòn đảo nhỏ lẻ loi nằm giữa dòng sông, trên đảo có vô số đom đóm bay lượn, toả ra ánh sáng nhu hoà. Một bóng người ngồi dưới ánh trăng, áo tím đai ngọc, tư thái thanh nhàn phiêu dật, tươi mát như liễu dưới trăng xuân. Trước người là một nhạc cụ lạ lùng, cao chừng ba xích, hình dạng cong như cung, trang trí đầu phượng, cổ có chẩn (*), căng hai mươi lăm dây. Tiếng đàn trong vắt uyển chuyển mà lại rất có lực xuyên thấu phát ra từ đây.   (*) chẩn: cái vặn dây của những loại đàn có dây.   Giáp Cốc Lâm nhịn không được nóng nảy quát: “Yêu nhân kia! Ngươi đàn thứ nhạc cụ quái quỷ gì đấy!”   Người áo tím nghiêng mặt nhìn. Mỉm cười, ngâm:   “Phơ phất bờ Y dáng ngọc gầy, Sương thu lan toả, gió khuya lay. Xứng thêm bên thân tiên hạc đứng, Đệ nhất nhân gian chính là đây!” (*)   (*) Đây là bài Đối Trúc Tư Hạc (对竹思鹤) của Tiền Duy Diễn (钱惟演) thời Tống   Đom đóm như sao, ánh trăng mờ ảo chiếu lên mặt hắn, mỹ lệ khiến lòng người chấn động.   Đó là một gương mặt xinh đẹp vô song. Mắt phượng môi thắm, da sáng như ngọc. Đôi mày kiếm bay xéo vào tóc mai, giữa mười hai vạn phần (*) diễm lệ lại thêm một phần cuồng ngạo không thể bàn cãi, một đôi mắt phượng hẹp dài quyến rũ mà uy phong, diễm lệ lại mang theo sát khí, chỉ một cái liếc nhìn liền khiến phong vân biến sắc.   (*) mười hai vạn phần: thành ngữ, nghĩa là rất nhiều   Lại một tiếng hạc kêu trong trẻo, bạch hạc lượn vòng, xếp cánh sương, khép lông ngọc (*), từ từ đáp xuống bên cạnh người áo tím. Một người một hạc, đều là tư thái thần tiên thoát tục, ung dung hoa quý, tôn nhau lên rực rỡ.   (*) lấy ý từ bài “Vũ Hạc phú” (舞鹤赋) của Bào Chiếu (鲍照) “Điệp sương mao nhi lộng ảnh, chấn ngọc vũ nhi lâm hà.”   Thật đúng là “Xứng thêm bên thân tiên hạc đứng, Đệ nhất nhân gian chính là đây”!   “Sơ Ảnh ngoan, khổ cực ngươi rồi.” Người áo tím nhẹ vuốt lông vũ trắng của bạch hạc, cười nói. Nụ cười này phong tư xuất trần, thanh cao tuyệt tục, dung nhan còn lộng lẫy tươi mát hơn cả ánh trăng, khiến đám người Giáp Cốc Lâm nhìn không chớp mắt.   Chợt, người áo tím đột ngột liếc qua, lãnh điện cũng theo đó quét về phía bọn họ. Đôi mắt phượng kia như lưỡi dao tẩm độc, loé ánh sáng lạnh lẽo, tựa như có thể xuyên thấu lòng người, lặng lẽ cướp đi tính mạng. Giáp Cốc Lâm rùng mình, vô ý thức lui lại hai bước. Qua một lát, ổn định tinh thần, gã mới nhớ ra bản thân đang ở trên thuyền, cách xa hơn mười trượng, hơn nữa phe mình người đông thế mạnh, đối phương chỉ có một mình, liền cảm thấy yên tâm hơn nhiều, lại hắng giọng quát: “Nửa đêm canh ba một mình ở chỗ này đàn thứ nhạc cụ quái quỷ cản đường, xem ra các hạ cũng có chút bản lĩnh. Đáng tiếc ngươi chỉ là ‘châu chấu đá xe, không biết lượng sức’! Hai đứa ngoại tôn (cháu ngoại trai) và tôn nữ (cháu nội gái) của Nhạc Phi vốn là khâm phạm Đại Kim, ai muốn cướp người trong tay chúng ta đều là si tâm vọng tưởng!”   Người áo tím giống như không nghe thấy, lại nghiêng đầu nhìn bạch hạc, lẩm bẩm nói: “Mọi rợ thì vẫn là mọi rợ, ngay cả không hầu cũng không biết. Ai da, Tử Du đúng là chẳng thú vị, lại sai bản hầu đến làm loại việc vừa phí sức vừa nhàm chán này!” Con bạch hạc như đồng ý với chủ nhân vỗ vỗ cánh, lại ném một cái liếc mắt xem thường qua, tiếp tục khinh bỉ Giáp Cốc Lâm.   Liên tục bị một con chim coi rẻ, Giáp Cốc Lâm tức giận đến nỗi gân xanh sau gáy như muốn vỡ tung, nghiến răng thầm nghĩ: một đám huynh đệ chúng ta đều là cao thủ đại nội, lại người đông thế mạnh, bất luận yêu nhân ngươi lợi hại như thế nào, vẫn là thân cô thế cô. Kẻ ngông cuồng kiêu ngạo, chỉ có tự tìm chết! Liền quả quyết phất tay, hô: “Bắn cung!”   Lập tức cung căng nỏ giương, tên bay loạn như châu chấu, dày đặc rậm rạp bắn tới. Bọn họ đặc biệt huấn luyện tên trận này để chuyên dùng đối phó với võ lâm cao thủ, trên dưới trái phải trước sau, tất cả mọi góc độ đều bị phong toả, kình khí đủ để xuyên thấu ván gỗ dày cả tấc. Giáp Cốc Lâm thầm nghĩ dù cho gã áo tím này có bản lĩnh thông thiên, cũng khó mà chống đỡ!   Chớp mắt tên nhọn đã bay đến trước mặt. Người áo tím bỗng nhiên nâng tay lướt trên dây đàn, mười ngón thon dài, tiếng đàn lanh lảnh, thanh âm như có đá vàng sát phạt. Chỉ nghe hắn cười vang nói: “Nơi đây mặc dù không có tri âm, nhưng chúng ta là Thiên triều thượng quốc, lễ nghi với các nước lân bang vẫn phải có, chẳng lẽ lại không thể rộng lượng? Liền đàn một khúc cho mọi rợ các ngươi rửa tai rửa lòng!”   Sóng khí vô hình chợt cuồn cuộn nổi lên, gió giục mây vần, núi vang khe vọng, thoáng chốc mặt sông dậy lên sóng bạc ngút trời! Mưa tên chưa kịp chạm đến đảo nhỏ đã bị bức tường sóng khí ngăn cản, thế bay chậm lại, lại bị ngọn sóng dâng cao đánh úp, lập tức bị ba đào nuốt chửng, không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Ngay cả đội thuyền trên sông cũng bị ảnh hưởng, có mấy chiếc thuyền bị gãy gập cột buồm, cánh buồm ập xuống, giữa dòng nước xiết lung lay lảo đảo, trước mắt đã thấy mối nguy thuyền lật người chìm!   Đám người Giáp Cốc Lâm luống cuống tay chân, tiếng kêu hoảng sợ liên miên, thật vất vả mới lui đội thuyền lại hơn mười trượng, bao vây hòn đảo nhỏ của người áo tím. Dưới ánh trăng mơ hồ, đom đóm bay lượn, toả ra vô số những đốm sáng lấp lánh hiền hoà. Người áo tím nhàn nhã gảy đàn không hầu đầu phượng, dung nhan như ngọc, tư thái ung dung, bạch hạc ngẩng đầu sải bước, lững thững đi vòng quanh thân hắn. Đây vốn là một cảnh đẹp như thơ như hoạ, nhưng lúc này ánh vào trong mắt đám người Giáp Cốc Lâm, lại trở nên đáng sợ nói không nên lời.   “Ngươi… Ngươi là…”   Đàn không hầu, bạch hạc, áo tím, dáng vẻ ung dung, trời sinh tư thái vương hầu quý tộc… Chẳng lẽ là…   “Tây Nhạc Trích Tiên trong Thế Ngoại Ngũ Tuyệt, Khiếu Ngạo Yên Hà Thái Hoa hầu!”   Người áo tím thản nhiên cười, ngạo nghễ: “Xem như ngươi cũng có chút kiến thức!” Bạch hạc vỗ cánh bay lên, kêu dài một tiếng. Gió sông gào thét, chỉ thấy đom đóm vờn quanh tà áo tím của hắn, ống tay áo tung bay, ánh mắt như cười như không, thờ ơ lạnh nhạt, rồi lại mang theo khí phách vương giả thống trị một cõi, uy rồng dáng phượng, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!   Giáp Cốc Lâm sợ đến mất mật, bỗng nhiên nhớ đến lời đồn về Thế ngoại ngũ tuyệt.   Đồn rằng, người Hán có năm thế ngoại cao nhân ẩn cư đã lâu, thành danh cũng nhiều năm, một thân tuyệt học đã đạt đến cực đỉnh đăng phong tạo cực, trong giang hồ, sự tồn tại của họ gần như thần thoại, vì vậy mới được xưng tụng là Thế ngoại ngũ tuyệt.   Khiếu Ngạo Yên Hà Thái Hoa hầu, Thanh Tịnh Thiền Tâm Thánh cư sĩ, Thần Binh Thiên Thành Chú kiếm sư, Diệu Thủ Dịch Nha Mỹ trù nương, Bất Tử Bất Cứu Tà dược sư.   Trong đó những lời đồn về Thái Hoa hầu càng khiến người ta kinh sợ. Hắn xây nhà ẩn cư trên đỉnh Tây Nhạc Hoa Sơn, tu chân tập đạo, nên có danh xưng Tây Nhạc Trích Tiên. Nhắc tới tổ sư Đạo môn Trần Đoàn lão tổ của hắn thì tiếng tăm lừng lẫy, đã từng đánh cược một ván cờ với người khai sinh ra nhà Tống, hoàng đế Triệu Khuông Dận, thắng cả một ngọn núi Hoa Sơn! Có thể nói là một đời tiên thiên của Đạo môn.   Sư môn đã hiển hách như vậy, bản thân Thái Hoa hầu lại càng xuất thân bất phàm, bởi vì hắn vốn là long tử phượng tôn chân chính, là ngũ thế tôn (cháu năm đời) của hoàng đế Triệu Khuông Dận! Hắn họ Triệu, danh Thuyên, nghe đâu hắn là hậu duệ của Thái tổ hoàng đế và thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Hoa Nhị phu nhân, cho dù Cao Tông hoàng đế Triệu Cấu hiện nay bất quá cũng chỉ là hậu bối của hắn mà thôi.   Bất luận triều đình hay giang hồ, thân phận hiển hách của Thái Hoa hầu là không ai bì nổi, đủ để ngạo thị thiên hạ!   Chỉ là, tuy rằng hắn là người đứng đầu Thế ngoại ngũ tuyệt, nhưng từ xưa đến nay hành sự đều rất lặng lẽ, nhiều năm không xuất hiện trên giang hồ, vì sao…   “Quân hầu chỉ vì hai người tiểu bối của Nhạc Phi mà xuống núi ư?”   Thái Hoa Hầu Triệu Thuyên khẽ than một tiếng, dường như vô cùng lười biếng chán ghét, lạnh nhạt nói “Cứ cho là vậy đi. Các ngươi để người lại là có thể đi.”   Giáp Cốc Lâm thấy hắn nói như thể đó là lẽ đương nhiên, cả giận nói: “Quân hầu khinh người quá đáng! Hai tên tiểu bối Nhạc gia chính là khâm phạm quan trọng do hoàng thượng chỉ đích danh muốn phải tróc nã về, chúng ta cho dù liều chết cũng sẽ không để ngươi cướp đi!”   Triệu Thuyên khẽ nâng mắt phượng, khoé môi cong lên một nụ cười nghiền ngẫm: “A? Liều chết?” ý cười dần dần trải rộng, khóe mắt đuôi mày, vạn chủng phong tình, nhìn quanh phảng phất như có thể đoạt mất hồn người.   Giữa lúc đám người Giáp Cốc Lâm hoa mắt mê hồn, ngôn ngữ băng lãnh cũng vang lên từng chữ rõ ràng: “… Đã như vậy, các ngươi đi chết đi!” Dung nhan tuyệt thế được ánh trăng và đom đóm nhuộm đẫm càng thêm lạnh lùng chấn động nhân tâm.   Ngón tay thon dài lướt qua dây đàn, không hầu đầu phượng phát ra tiếng nhạc cao vút sục sôi, lại như chiêng trống hợp vang, như vạn ngựa tung hoành. Bạch hạc kêu dài một tiếng, bay vút trời cao. Tức khắc mặt sông nổi lên sóng gió mãnh liệt, kình phong thủy tiễn lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén đồng loạt ập về phía đội thuyền của quân Kim! Trong lúc nhất thời chỉ nghe tiếng kêu thê lương của đám Ngự lâm quân, tiếng người rơi xuống nước không ngừng vang lên bên tai, trên mặt sông từng gợn máu loãng đỏ tươi nổi bập bềnh.   Sợ hãi rót vào từng lỗ chân lông trên người Giáp Cốc Lâm, né trái né phải cuối cùng vẫn bị một mũi tên nước bắn thủng ngực, toàn thân run rẩy, cũng thốt không ra tiếng, từ từ ngã xuống. Giữa lúc mông lung dần dần đánh mất ý thức, gã chỉ có thể trợn trừng mắt, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt phượng lãnh khốc tựa cười tựa không kia, đó là hình ảnh cuối cùng trong cuộc đời này mà gã thấy, gã nghĩ cho dù là tới kiếp sau cũng sẽ không thể quên được…   Tiếng đàn dồn dập, đội thuyền tán loạn chợt ầm một tiếng, vỡ tung. Sóng khí phun trào, ba đào cuồn cuộn, khắp nơi đều là ván thuyền bị vỡ thành mảnh vụn, lòng sông xuất hiện một xoáy nước xiết vô cùng lớn. Đội thuyền quân Kim hùng hậu như vậy, cuối cùng chỉ vì một khúc nhạc của Thái Hoa hầu mà tan thành mây khói!   Tiếng đàn dần dần ngừng lại, Triệu Thuyên khoanh tay nói: “Ai, Tử Du nhờ làm hộ coi như đã làm xong.”   Bỗng nhiên, một con sóng hạ xuống, dòng nước xoáy giữa sông cuối cùng trồi lên một người, giãy dụa bơi về phía bờ. Triệu Thuyên thấy tốc độ của hắn rất chậm, giữa những đợt sóng vùi dập, mấy lần suýt bị nuốt chửng, qua một lúc sau lại vùng vẫy nổi lên. Liếc mắt nhìn kỹ, mới thấy hắn còn kéo theo một cô gái. Rốt cuộc, người này bơi tới đảo nhỏ, liền đẩy cô gái lên bờ trước, mình mới thở phì phò bò lên. Mái tóc dài ướt sũng che khuất gương mặt hắn, toàn thân trên dưới đều là vết thương thê thảm, nhìn vóc người chưa trưởng thành, đúng là một thiếu niên. Quả nhiên hắn lên bờ còn chưa được hai bước, thân thể liền ngã xuống, ngất đi.   Triệu Thuyên lạnh lùng nhìn thiếu niên nằm hôn mê trên đất, mắt phượng hiện ra vẻ phức tạp, một lúc lâu, khẽ nói “Hắc hắc, cũng cứng đầu lắm, không hổ là con cháu Nhạc Phi! Sóng to gió lớn như vậy cũng có thể mang theo tỷ tỷ bơi đến bờ. Nếu tướng lĩnh quân binh Đại Tống ta đều như vậy, còn lo gì không diệt được đám giặc man rợ kia? Nhưng mà, vì sao ngươi lại…” Hơi nheo mắt, đáy mắt loé lên mũi nhọn lạnh buốt, sát ý tràn ngập. Bạch hạc dường như cũng biết tâm tư của chủ nhân, bất an vỗ vỗ cánh, kêu lên một tiếng.   Bỗng, một tiếng cười hiền lành vang lên “Ha ha, Thái Hoa, kẻ đặc biệt lười như ngươi cư nhiên lại sớm chặn đứng bọn họ! Ta thực sự là phải nhìn ngươi bằng cặp mắt khác xưa rồi.”   Vẻ âm trầm trong đáy mắt Triệu Thuyên chớp mắt đã biến mất, hắn theo tiếng quay đầu lại. Chỉ thấy giữa dòng sông có một chiếc thuyền lá nhỏ lướt băng băng như tên rời cung, rẽ sóng chia nước lao đến. Đầu thuyền đứng một thanh niên mặc một bộ tăng bào kỳ lạ màu nguyệt bạch, mái tóc dài đen nhánh xoã tung sau vai, tay lần tràng hạt, trang phục chẳng ra thầy tu cũng chẳng giống người thường, mặt mày hiền hậu, quanh thân toả ra một cảm giác tiên phong đạo cốt.   “Tử Du, cuối cùng ngươi cũng đến!” Triệu Thuyên cong lên khóe môi, cười thật ngả ngớn, sóng mắt lưu chuyển, sáng lạn vô cùng, lộ ra ba phần yêu mị ba thần tà khí, còn có ba phần rõ ràng là giả bộ vô tội thiện lương, vô hại với cả người lẫn vật. Bạch hạc kiêu ngạo bên người hắn cư nhiên cũng hùa theo chủ nhân, rất thức thời kêu hai tiếng, nghe thế nào cũng thấy nịnh nọt.   “Ôi chao ôi chao, Triệu quân hầu nha, trong mắt ngươi chỉ có thể thấy Tử Du thôi sao? Coi dược sư ta như không tồn tại?” Trên thuyền con, nam nhân áo đen còn lại thở dài, bị biểu hiện của hai chủ tớ đánh bại, sau ót một loạt hắc tuyến thẳng hàng hạ xuống, “Thấy sắc quên bạn, thật là thói đời ngày nay, lòng người dễ đổi…” Người này dung mạo tuấn tú, một đôi mắt híp lại như trăng khuyết, đối lập với khí chất siêu phàm thoát tục của Tử Du, càng có vẻ lưu manh vô cùng.   Tử Du nhíu mày “Lý Tư Nam, ngươi !”   Dược sư Lý Tư Nam le lưỡi, cười nói: “Xin lỗi, ta nói sai rồi.”   Triệu Thuyên nhưng vẫn vẻ mặt mê say cộng thêm dáng cười rất ngứa mắt, thản nhiên nói: “Dược sư từ trước tới nay vốn là miệng chó không thể khạc ra ngà voi, thế nhưng hôm nay lời này lại nói trúng nỗi lòng bản hầu! Háo sắc cũng được, bản hầu không ngại. Chỉ là lấy phẩm vị siêu phàm thoát tục của bản hầu, cũng chỉ có phẩm cấp như Tử Du mới có thể vào mắt… Ai da, bản hầu là vương hầu quý trụ, Tử Du là thế ngoại tiên hoa, đôi ta phải chăng là một đôi trời đất an bài…”   Lời còn chưa nói xong, đã nghe “ầm ầm” vang lên một tiếng nổ lớn.   Tử Du mặt như sương lạnh, tràng hạt trong tay bỗng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nhn