Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Khuôn trăng đầy đặn nét ngài nở nang
Hoa cười ngọc thốt đoan trang
Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da"
Đôi mắt của nàng chẳng sánh được với đôi mắt tinh anh, sắc sảo của nàng ấy, vẻ đẹp của nàng chẳng sánh được với nhan sắc họa thủy của nàng ấy, tài năng của nàng cũng không sánh được với nàng ấy, có lẽ đời này số phận của nàng đã định sẵn là kẻ thua cuộc. Thúy Vân chỉ mãi là cái nền để làm nổi bật Thúy Kiều.
Sóng gió qua đi, thời gian thấm thoắt thoi đưa, Thúy Vân tựa cằm lên cửa sổ, đưa mắt nhìn căn nhà Kim Trọng từng ở ba mùa xuân trước. Trong đầu nàng thấp thoáng những mảnh kí ức về chuyến du xuân định mệnh, chuyến du xuân khiến hai trái tim thiếu nữ bồi hồi, xao xuyến khi gặp gỡ một chàng văn nhân phong lưu. Khoảnh khắc ấy, không gian ấy, Kim Trọng đã một lần bước vào đôi mắt xanh của hai chị em nàng. Ít lâu sau, chàng văn nhân ấy thuê trọ ngay cạnh vườn Thúy, trực tiếp bước vào cuộc sống của hai Kiều. Thế nhưng nàng lại thua rồi. Người bén duyên với chàng không ai khác chính là Kiều. Nàng lại là bức bình phong xinh đẹp làm nền cho cặp uyên ương xứng đôi vừa lứa. Nàng không dám tranh giành với Kiều, nàng không dám để cho tình cảm của bản thân vượt ra khỏi ranh giới an toàn, tất cả những việc nàng có thể làm chỉ là lặng lẽ nhìn họ tay trong tay, nhìn họ nói câu ước thề dưới ánh trăng tròn vành vạnh.
Thế rồi bỗng dưng sóng gió ập đến. Trận sóng gió thay đổi hoàn toàn số phận của hai chị em nàng. Thúy Kiều bán mình làm lẽ người ta, gửi gắm mối tình dang dở cho nàng. Mối tình ấy trao đi trong nước mắt chia lìa tình thân, chia lìa tình yêu đầy đau đớn nhưng cũng giống như những mũi kim nhọn đâm vào trái tim của nàng. Từng lời lẽ đau đớn của Kiều làm nàng cảm thấy chị gái đang cố nhấn mạnh rằng nàng sẽ không bao giờ có được tình yêu, rằng nàng mãi mãi chỉ là người thay thế trong mối tình đứt đoạn của chị và chàng Kim. Có ai biết rằng trong từng khắc, từng giờ, nàng chỉ có thể nắm chặt xong tay chiếc vành mà chị trao cho, không thể khóc cũng chẳng thể mở miệng lấy một lời. Nàng phải nhận duyên, phải là người thay thế chị đến hết cuộc đời....
Nước mắt bất giác rơi, Thúy Vân giật mình trở về thực tại, hôm nay là ngày Kim Trọng trở về sau đám tang của thúc thúc, chàng sẽ rất nhanh đến đây thôi. Rất nhanh sẽ đến đây tìm lại hồng nhan của mình. Thúy Vân thở dài, bước đến chiếc gương đồng lặng lẽ chỉnh lại dung nhan, mở chiếc hộp khảm gỗ tinh xảo trên bàn lấy ra từng kỉ vật của Kiều. Tiếng ngựa hí từ vườn Thúy vọng lên, nàng nắm lấy hai món kỉ vật, từng bước nhẹ nhàng ra khỏi dinh phủ, đạp lên những lá những cành đến nhà của Kim Trọng. Gió xuân mơn man mái tóc mây của nàng, nhẹ cuốn qua y phục màu trời, nhìn nàng có phần giống với tiên nữ hạ phàm, một cảnh tượng động lòng người. Vừa thấy bóng nàng, Kim Trọng vội chạy đến, tươi cười mở lời :
- Vân nhi, tỉ tỉ của muội đâu?
Thúy Vân cảm thấy chua xót từ tận đáy lòng, một câu hỏi thăm coi như khách sáo nàng cũng không nhận được. Nàng im lặng trước câu hỏi của Kim Trọng. Kim Trọng cau mày cất tiếng hỏi lại :
- Vân nhi muội nghe thấy ta hỏi không? Tỉ tỉ của muội đâu? Ta rất muốn gặp nàng ấy.
Bấy giờ, Thúy Vân nâng ánh mắt lạnh lùng lên nhìn thẳng vào con ngươi đang tràn đầy sự mong nhớ của Kim Trọng:
- Tỉ tỉ của ta đã gả đi rồi.
Kim Trọng cười lớn :

- Muội nói gì lạ vậy? Sao nàng ấy lại gả đi chứ. Nàng ấy đã hẹn thề với ta cơ mà?.
Thúy Vân đặt kỉ vật vào lòng bàn tay ấm áp của Kim Trọng:
- Ta nói rồi. Tỉ tỉ của ta gả cho người ta rất lâu rồi.
Dứt lời, nàng quay người muốn trở về, Kim Trọng như không tin được vào tai mình liền vươn tay tóm lấy cổ tay mỏng manh của nàng kéo lại :
- Muội nói rõ ràng được không? Ta thật không hiểu tại sao nàng ấy lại rời bỏ ta!
Thúy Vân gỡ tay Kim Trọng ra, lạnh lùng bước đi:
- Huynh muốn biết thì hãy đi hỏi phụ thân ta đi. Ông ấy luôn ở trong dinh phủ. Nếu huynh muốn gặp bây giờ ta có thể đưa huynh đi.
Kim Trọng cuộn tay thành nắm đấm:
- Được! Muội dẫn ta đi. Ngay bây giờ.
Thúy Vân không ngoái lại nhìn, rảo bước trở về, sống mũi có chút cay, xem ra tình yêu của chị thật khó có thể thay đổi, lâu như vậy vẫn một lòng một dạ vì nhau.
Kim Trọng được Thúy Vân dẫn đến một biệt phủ. Nàng chỉ vào căn nhà tre trên mặt hồ:
- Cha ta đang ở trong.
Kim Trọng không chờ Thúy Vân dứt lời liền ngay lập tức bước vào.
Thúy Vân hạ tay xuống, tự cười chính mình. Nàng đã nghĩ có thể thay đổi chàng cơ đấy. Thật viển vông.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net