Nỗi Sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thy vừa nhìn thấy Linh, liền mở cửa cho Linh ngồi vào. Sau đó cô mới vào chỗ của mình.

- Cô làm gì mà lâu thế? - Thy ôn nhu dịu dàng hỏi
- Tôi chỉ nói chuyện với Bảo một chút thôi - Linh

Thy không nói gì nữa, cô chỉ nhìn Linh rồi cười. Thy chòm qua người thắt dây an toàn cho Linh. Linh hơi bất ngờ về việc này.

- Này này, cô làm gì vậy? - Linh vỗ vào tay Thy
- Nếu như cô không muốn chết do tôi chạy xe quá nhanh thì nên ngồi yên đi - Thy

Linh im lặng để yên cho Thy làm gì thì làm. Thật ra tay Thy thắt dây an toàn nhưng mắt thì để ở chỗ khác cơ.

- Rồi đó. Ngồi cho vững vào - Thy thắt xong liền buông Linh ra trong luyến tiếc

Thy chạy một mạch ra tới cổng còn chưa tới 5s, thế mà Linh vẫn tỉnh bơ làm cho Thy bất ngờ.

- Ơ, tôi chạy nhanh như thế mà cô không sợ à? - Thy
- Sợ cái gì chứ. Tôi còn thích thế. Nhanh hơn nữa đi - Linh nói xong thì cười có vẻ hứng thú.

Thy sau khi nghe Linh nói xong liền mỉm cười tăng tốc. Chạy như là ma rược vậy. Được một đoạn thì Thy chạy chậm lại quay sang nói với Linh :

- Cô ngồi đây đợi tôi một lát - Thy
- Cô đi đâu đấy? - Linh
- Tôi đi mua nước cho cô - Thy

Thy đóng cửa lại rồi đi mất. Trời tối đen như mực, trong xe lại không có đèn. Thy vừa đi không bao lâu thì bất ngờ một cơn mưa ập đến, còn có cả sấm sét * rầm *, một tia sét xẹt ngang như muốn xé tan bầu trời. Thy lập tức cầm 2 chai nước đi nhanh về xe. Vừa mở cửa ra thì đập vào mắt cô là Linh với bộ dạng sợ hãi, xanh môi tím mỏ. Ngồi co rút một gốc ở ghế sau và không ngừng gọi tên Thy * Linh, cô gái mạnh mẽ của tôi, em đang sợ hãi đó sao? *

- Thy...Thy ơi. Tôi sợ, Thy... - Linh miệng nói tay run bần bật.

Thy lập tức bật đèn xe lên, leo ra sau ngồi với Linh. Nhìn thấy Linh như vậy, cô đau lòng lắm. Cô sắp khóc đến nơi rồi.

- Linh, Linh. Tôi ở ngay đây, em không cần phải sợ - Thy lay người Linh

Linh vẫn chưa bình thường lại. Thy nhìn thấy môi cô tím ngắt, đưa tay lên mũi thì không còn hơi thở. Thy bắt đầu lo sợ, cô sợ sẽ mất đi Linh, mất đi người con gái mà cô yêu thương hơn chính bản thân của mình.

- Linh, em sẽ bình an, em sẽ không sao đâu, em nhất định sẽ không sao đâu. Tôi sẽ không để em rời xa tôi đâu Linh à - Nước mắt Thy rơi rồi, rơi thật rồi. Tảng băng cũng đã tan vì người con gái cô thương.

Thy hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng phủ đôi môi của mình lên môi Linh, cô trao cho Linh một nụ hôn nồng nàng. Làn hơi ấm dịu dàng tràn vào người Linh. Linh thở được rồi, đã thở rồi. Thy rời khỏi đôi môi của Linh, cô ôm Linh vào lòng.

- Cô không sao nữa rồi. Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi...Linh à - Thy ôm chặt đầu Linh, vừa khóc vừa run
- Này này. Mau buông tôi ra. Nghẹt chết tôi rồi, đồ khốn nhà cô - Linh đánh vào tay Thy
- Tôi...tôi xin lỗi. Tôi không cố ý - Thy buông Linh ra vội lau nước mắt
- Mắt cô sưng hết rồi, cô khóc sao? Cô vì tôi mà khóc? - Linh đưa tay chạm vào khóe mắt Thy
- Không có? Bụi bay vào mắt tôi thôi - Thy
- Cô có điêu quá không vậy? Trên xe làm gì có bụi. Mà cũng đúng thôi, người như cô làm sao có thể khóc vì tôi được chứ - Linh lấy tay ra khỏi mặt Thy
"..."

Thy không biết mình nên nói thêm gì nữa, cô chỉ biết im lặng. Sau một hồi suy nghĩ cô quay sang hỏi Linh :

- Linh à, sao lúc nãy cô lại sợ như thế? - Thy hỏi Linh với vẻ mặt lo lắng
- Cô thật sự muốn biết? - Linh
* Thy gật đầu *
- Tôi có nghe bà tôi kể lại là lúc bà thấy tôi trên đường về nhà thì tôi đang khóc không thành tiếng, môi không còn chút máu. Lúc ấy thì trời đang mưa còn có sấm sét và cũng tối đen như bây giờ vậy. Bà thấy vậy lập tức lại gọi tôi, nếu không có bà lúc đó thì chắc là tôi đã chết từ lâu rồi. Kể từ hôm đó tôi bắt đầu sợ bóng tối, mưa và cả sấm sét. Nếu như 3 thứ này xuất hiện cùng lúc mà không có ai ở cạnh tôi thì trong vòng 1 phút tôi sẽ chết ngạt vì không thể nào thở được - Linh
- Nghiêm trọng đến thế sao? - Thy
* Linh gật đầu *
- Vừa nãy cô đến đã là 40s rồi đấy - Linh
- Làm sao cô biết được? - Thy
- Ơ, tôi chỉ là không thở được chứ đếm thì vẫn đếm được cơ mà - Linh
- Thế những gì tôi nói lúc nãy...c...ô...cô có nghe thấy không? - Thy nói lấp bấp vì sợ Linh biết được rằng cô yêu Linh
- Cô nói cái gì thì tôi không biết, chứ tôi biết được là nụ hôn đầu của tôi đã bị đồ khốn như cô cướp mất rồi - Linh liếc nhìn Thy
- Ơ, cô tưởng là cô bị mất nụ hôn đầu thì tôi không mất à - Thy
- Gì cơ? Cô mà cũng còn nụ hôn đầu á, chẳng phải là cô đào hoa lắm sao? - Linh
- Làm gì có - Thy gãi đầu
- Vậy hả? Chứ tôi thấy trai gái theo cô đầy ra đấy - Linh nhếch môi

* rầm *

" Á " Linh giật bắn mình ôm chầm lấy Thy. Thy cứng đơ người nhìn Linh. Lát sau cô mới hoàng hồn lại mà ôm Linh vào lòng. Hơi nóng tỏa ra từ người Thy làm cho Linh rất dễ chịu, cô cứ ôm Thy mãi không thôi.

- Này, cô cũng biết nắm bắt thời cơ để lợi dụng dùi đầu vào ngực tôi lắm đấy - Thy
- Tôi mới không thèm ngực của cô ấy. Cô nhìn lại thân hình của cô xem, dạt trước dạt sau chả dính miếng nào. Không khác gì một thằng đàn ông - Linh đẩy Thy ra khỏi người mình
- Tôi không có đến nổi như thế đâu nhé, đừng có nói tôi quá đáng thế chứ - Thy nhăn mặt
* cóc *
- Cô còn dám thái độ với tôi - Linh
- A đau tôi mà. Cô có tin là tôi bỏ cô một mình trên xe không? - Thy
- Cô có giỏi thì thử xem - Linh hất mặt

Thy lập tức chòm ra trước tắt đèn xe.

* cạch *

- Này, cô đi thật à? - Linh nắm lấy tay Thy
- Ơ, không phải là cô thách tôi sao? - Thy
- Vậy thôi, cô đi đi - Linh co người về phía sau

Thy nhìn Linh như vậy đúng là không đành lòng.

- Tôi đi thật đấy nhé - Thy
- Ừ - Linh cúi gầm mặt xuống

* cạch *

- Ơ, Thy...Thy ơi...hức...Thy. Cô bỏ tôi thật sao...hức... - Linh
- Này, cô khóc hả? Tôi xin lỗi, Linh ơi cô không sao chứ? - Thy từ ghế trước chui ra
- Hahahah, cô bị tôi lừa rồi - Linh cười lớn
- Con heo mập này, cô dám trêu tôi - Thy mếu máo
- Nhìn xem cô kìa, sắp khóc rồi. Giống trẻ con quá đi mất - Linh chỉ tay vào Thy mà cười
- Tôi không thèm nói với con heo mập nhà cô nữa. Bây giờ đã gần 8h rồi. Hay là tôi chở cô về nhà tôi ngủ một đêm nhé? Dù gì thì ngày mai cũng không có đi học - Thy
- Nhưng mà bà tôi sẽ lo - Linh
- Vậy thì cô cứ gọi cho bà cô nói là tối nay cô ngủ ở nhà tôi là được rồi - Thy
- Vậy bây giờ tôi gọi nhé? - Linh
- Ừ, gọi đi - Thy

Linh lấy điện thoại ra xem thì thấy 30 cuộc gọi nhỡ, cô lập tức gọi ngay cho bà. Một hồi sau thì cũng có người bắt máy.

- Bà ơi... - Linh
- Cháu đi đâu mà tới bây giờ vẫn chưa về vậy hả? Có biết là ta lo cho cháu lắm không? - Bà Linh nói với giọng lo lắng
- Cháu... - Linh đang nói thì bị Thy giật điện thoại
- Alo, thưa bà, cháu là Thy đây, là cô gái hôm trước tới nhà bà đó ạ - Thy
- Thì ra là Linh nhà bà đang ở cùng với cháu á? - Bà Linh vừa nói vừa cười
- Dạ đúng rồi ạ, hôm nay bà cho phép cháu gái cưng của bà ngủ lại nhà cháu một bữa nhá, ngày mai cháu sẽ đưa cô ấy về - Thy
- Được vậy thì bà yên tâm rồi - Bà Linh
- Dạ, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Linh ạ - Thy
- Bà cảm ơn cháu nhiều lắm - Bà Linh
- Vâng, tạm biệt bà - Thy

* Tít *

- Cô đã yên tâm rồi chứ? - Thy quay sang hỏi Linh
- Được rồi, mau về nhà thôi - Linh

Nói rồi Thy mỉm cười lập tức quay xe trở về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net