Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì thế, ngày hôm sau, Lưu Chí Hoành vẫn ngoan ngoãn ở nhà đọc sách. Gặp phải bài nào quá khó sẽ đi hỏi Dịch Dương Thiên Tỉ , bằng không thì cứ lấy vở ra làm bài tập.


Dịch Dương Thiên Tỉ ở trong bếp giúp bé chuẩn bị cơm trưa, trong nháy mắt có cảm giác như một baba đang chiếu cố con mình mà hoảng hốt. Hắn còn đang ngẩn người mà cảm khái thì chợt nghe di động kêu vang.


"Bác sĩ Dịch , chiều nay ta có việc bận, không thể cùng đi xem phim với ngươi được." Trong điện thoại truyền ra thanh âm của nam nhân.


"Tuỳ ngươi."


Cúp điện thoại, Dịch Dương Thiên Tỉ có chút hờn giận. Gần đây y cứ như đang trốn tránh mình...


" Thiên Chíp , ta muốn uống trà sữa ô mai." Từ sau cánh cửa phòng bếp nhô ra nửa cái đầu bé con con.


"Sắp ăn cơm rồi, không được uống trà sữa." Dịch Dương Thiên Tỉ trừng bé.


Lưu Chí Hoành mếu máo, rầu rĩ "Nga" một tiếng, mặt ủ mày chê xoay người về phòng.


"Tiểu Hoành," Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn đến cảnh này lại thấy có phần không đành lòng, thế là lên tiếng gọi bé lại: "Như vậy đi, xem xem nếu buổi sáng ngươi học thật sự nghiêm túc, buổi chiều ta mang ngươi ra ngoài chơi."


"Đi đâu chơi?" Ánh mắt Lưu Chí Hoành nhất thời sáng hơn cả sao."Rạp chiếu phim đi." Dịch Dương Thiên Tỉ từ trong túi lôi ra hai chiếc vé xem phim: "Sau đó mua trà sữa cho ngươi."


"Nga nga nga..." Lưu Chí Hoành giơ hai cánh tay hoan hô. Có thể xem phim, còn được uống trà sữa~~~


Dịch Dương Thiên Tỉ lắc đầu mà cười. Đúng là tên nhóc con!


Buổi chiều, đến giờ đi chơi, Lưu Chí Hoành mặc chiếc áo khoác màu xám, chân mang đôi giày thể thao màu trắng, trông vừa ngoan lại rất đáng yêu.


Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn đến Lưu Chí Hoành một thân gọn gàng sạch sẽ, đột nhiên có cảm giác hâm mộ. Chính mình thời còn học trung học cũng là bộ dáng vô tư vô lự như thế đi?


"Thiên Chíp," Bàn tay ngắn ngủn của Lưu Chí Hoành quơ quơ trước mặt hắn: "Phát ngốc cái gì nha?"


"Không có gì," Dịch Dương Thiên Tỉ vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ toàn thịt: "Đi thôi, tiểu ngốc tử."


"Ngươi mới ngốc!" Lưu Chí Hoành tức giận.


Đến rạp chiếu phim, Dịch Dương Thiên Tỉ nguyên bản chỉ tính toán mua trà sữa cho Lưu Chí Hoành thôi, thế nhưng bất đắc dĩ thay, hắn không chịu được đôi mắt nhỏ cố gắng tỏ ra vẻ đáng thương, và thế là tiền trong túi hắn lại yên lặng nhảy


Trà sữa ô mai, trà sữa anh đào, bắp rang, chocolate... thất thất bát bát mua cả một đống lớn.


Tiểu mập mạp cười đến vui vẻ, vào phòng chiếu phim liền tìm vị trí ngồi, sau đó chuyên tâm vào tiết mục ăn uống.


"Ngươi cứ ngồi đây, ta đi toilet." Dịch Dương Thiên Tỉ vỗ vỗ cái đầu tròn của bé.


"Ân, ân, ngươi đi đi." Lưu Chí Hoành cắm mặt ăn bắp rang, đầu cũng không nâng một chút.


Ăn một trận no nê, tiếng nhạc quảng cáo bên tai đột nhiên chấm dứt, đổi thành từng trận thét chói lói lỗ tai.


Lưu Chí Hoành bị doạ đến cả người run run, ngẩng đầu lên vừa lúc trên màn hình chuyển sang cảnh máu me đầm đìa.


Kinh, kinh, phim kinh dị???


Lưu Chí Hoành rơi lệ, chỉ hận không thể đem cái bịch bắp rang bao lấy quanh đầu.


"Làm sao vậy?" Dịch Dương Thiên Tỉ đi toilet về thì thấy Lưu Chí Hoành đang gắt gao nhắm chặt mắt, hai tay cũng cố gắng bịt thật chặt lỗ tai.


"Đây là cái phim gì a?" Lưu Chí Hoành vẻ mặt cầu xin, hỏi hắn.


"Phim kinh dị a." Dịch Dương Thiên Tỉ bật cười ra tiếng: "Như thế nào ? Sợ hả ?"


Lưu Chí Hoành khụt khịt mũi, thầm nghĩ đương nhiên là sợ rồi.


"Lá gan nhỏ như vậy a?" Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn bé mà buồn cười: "Đi thôi, ra ngoài nhìn thử xem có phim hoạt hình hay không."


Phim hoạt hình?

Ta thèm vào! Lại bị xem thường, hừ!

Lưu Chí Hoành tức giận.


"Đi a!" Dịch Dương Thiên Tỉ đẩy đẩy bé.


"Không đi! Ta muốn xem, ta là thích xem phim kinh dị đấy." Lưu Chí Hoành nghiêm nét mặt nhìn chằm chằm vào màn ảnh không thèm đếm xỉa gì nữa.


Phim kinh dị của Mỹ, mặc dù không biến thái như của Nhật Bản, nhưng cũng rất nhiều cảnh máu me.


Phim chiếu được một nửa, Dịch Dương Thiên Tỉ quay đầu sang nhìn Lưu Chí Hoành bên cạnh, đã thấy khuôn mặt bé trắng bệch, đến ly trà sữa cầm trong tay cũng đã run run sắp đổ.


"Đi thôi, Tiểu Hoành, ta đói bụng rồi, ra ngoài mua cơm ăn đi." Dịch Dương Thiên Tỉ không đành lòng doạ bé nữa, vì thế tìm đại một cái cớ lôi bé ra khỏi phòng chiếu phim.


Mãi đến khi hai người đã yên vị trong nhà hàng, món cũng đã gọi xong, vẻ mặt Lưu Chí Hoành vẫn không chút thay đổi.


"Không có việc gì chứ?" Dịch Dương ThiênTỉ có chút lo lắng, không nên để tiểu hài tử bị doạ cho choáng váng a.


"... Không việc gì." Lưu Chí Hoành phục hồi tinh thần bắt đầu nghiêm túc lắc đầu: "Thiên Tỉ, ngươi không phải sợ."


Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ đành dở khóc dở cười.


Buổi tối về đến nhà, Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi trong phòng khách xem TV, Lưu Chí Hoành cũng ôm một cái chén trang trí hình Minion ngồi bên cạnh hắn.


Trên TV là chương trình toạ đàm y học, Dịch Dương Thiên Tỉ mạc danh kì diệu nhìn chằm chằm Lưu Chí Hoành , chỉ thấy bé cũng đang nhìn màn hình rất nghiêm túc.


"Ngươi... ngươi xem hiểu à?" Dịch Dương Thiên Tỉ thật sự là nhịn không được mới hỏi.


"Có thể." Lưu Chí Hoành nói mà mặt cũng không hồng chút nào.


Dịch Dương Thiên Tỉ trong lòng chỉ cho là nhóc con rỗi hơi, không có việc gì làm. Dù sao cũng là cuối tuần, cứ để nó chơi đùa cho thích, cũng không bị làm sao.


Sau đó Dịch Dương Thiên Tỉ phát hiện, mặc kệ hắn đi đâu, làm gì, Lưu Chí Hoành đều lẽo đẽo theo sau.


Đến tủ lạnh lấy lon bia, bé sẽ ngồi xổm trước mặt hắn nói cái gì Thiên Chíp, ta muốn uống nước trái cây.


Đến thư phòng lấy máy tính, bé sẽ đứng ngoài cửa nói Thiên Chíp, nhớ bật đèn.


Đến ban công hút thuốc, bé cũng lạch bạch đuổi kịp, hỏi Thiên Chíp ngươi hút thuốc lá hiệu gì nha.


Dịch Dương Thiên Tỉ vốn không suy nghĩ nhiều, chỉ nghi hoặc tên nhóc này hôm nay sao lại quái lạ như thế.


Chuẩn bị đi ngủ, Thiên Tỉ vừa nằm xuống giường, ngẩng đầu lên đã thấy Lưu Chí Hoành ôm gối đầu xuất hiện ở cửa phòng hắn.


Đến lúc này, bác sĩ Dịch của chúng ta mới hậu tri hậu giác phát hiện: bé con này là đang sợ hãi.


"Lại đây đi." Thiên Tỉ dịch dịch người qua một bên, chừa ra một chỗ trống cho bé.


Lưu Chí Hoành hắc hắc cười, chậm rì rì bò lên giường, chui vào trong ổ chăn ấm áp.


Tuy rằng bé biết hành động như vậy rất xấu hổ, nhưng mà bé thật sự rất sợ nga!


Cái phim gì hư quá, tại sao lại khủng bố như vậy chứ!!!


Bên cạnh mình có người làm Lưu Chí Hoành an tâm không ít, ngáp một cái, đang định ngủ thì di động Dịch Dương Thiên Tỉ chấn động, rồi vang lên.


"Thật có lỗi, chưa tắt điện thoại." Dịch Dương Thiên Tỉ sờ sờ đầu bé: "Ngủ đi, ta ra ngoài tiếp điện thoại."


Lo lắng Lưu Chí Hoành có thể sợ hãi nên Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không đi xa, chỉ ra ban công phòng ngủ để nhận điện thoại.



Lưu Chí Hoành cách một lớp cửa kính nhìn hắn. Tuy không nghe được Dịch Dương Thiên Tỉ nói cái gì, nhưng nhìn biểu tình đó thì không phải là chuyện tốt.



Cúp điện thoại trở về phòng ngủ, Dịch Dương Thiên Tỉ thấy Lưu Chí Hoành đang trợn con mắt nhìn mình.


"Ta đánh thức ngươi à?" Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy có lỗi, nhóc con này sáng mai còn phải đi học.


"Ta kể truyện cười cho ngươi nghe nha." Lưu Chí Hoành cảm thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đối xử với bé cũng tốt lắm, cho nên lúc tâm tình hắn không được tốt bé phải ở bên cạnh hắn.


"Truyện cười gì?" Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi xuống bên giường, có chút hứng thú nhìn bé. Tiểu mập mạp này lại muốn làm cái gì đây?


"Ngày xưa, có một người tên gọi Tiểu Thái." Lưu Chí Hoành khoanh chân ngồi đối diện Dịch Dương Thiên Tỉ.


"Ân, sao đó thì sao?" Dịch Dương Thiên Tỉ hỏi bé, đồng thời chuẩn bị tâm lí lát nữa cười to.


"Sau đó qua một đêm, hắn sưu (ôi thiu)." Lưu Chí Hoành ôm bụng cuồng tiếu.


Ai nha nha, thật sự là rất khôi hài!


Tiểu Thái sưu!



Người kể cười đến hoan hỉ, người nghe lại vô luận thế nào cũng cười không được.


Đây mà là truyện cười à?


Bác sĩ Dịch suy nghĩ nửa ngày cũng không làm sao nghĩ ra được chỗ nào đáng cười.


"Không mắc cười sao?" Lưu Chí Hoành thật vất vả ngừng cười, thế nhưng ngoài ý muốn phát hiện Dịch Dương Thiên Tỉ một chút ý cười cũng không có.


Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt bé con, cảm thấy có điểm dở khóc dở cười.


Chẳng lẽ thế hệ giữa mình với bé lệch nhau đến thế?


"Ngươi đúng là chả có tí hài hước gì cả!" Lưu Chí Hoành tức giận, chui lại vào ổ chăn.


Thật thất bại! Hắn cư nhiên lại không cười!


Lúc mình kể cho biểu ca với Kì Kì, còn có Đình Đình nữa, mọi người còn rõ ràng nói là rất hài hước!!!


Nhìn cục chăn nho nhỏ bên cạnh, Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy rất khó đỡ, đồng thời cũng có chút cảm giác khang khác.


Ý muốn bảo hộ sao? Có lẽ là vậy đi.


Một bé con đơn thuần như thế, sẽ luôn khiến người khác nhịn không được muốn bảo hộ.





Di động đặt ở chế độ im lặng vẫn chợt loé chợt rung. Mở ra là mấy cái tin nhắn.





Vài phút trước, bạn giường mới nhận thức không lâu của hắn gọi điện đến muốn chia tay.



Vài phút sau, trong di động đã tràn đầy tin nhắn. Toàn bộ đều là mời hắn ra ngoài chơi. Còn phần chơi cái gì, trong lòng mọi người đều đã rõ.


Dịch Dương Thiên Tỉ là đại tài tử trong y viện, ban ngày mặc một thân áo blouse trắng, cầm dao giải phẫu lấp lánh ánh kim loại, hào hoa phong nhã lại anh tuấn tuấn lãng.


Có mấy nữ sinh ban y tá đỏ mặt đến muốn xin số điện thoại, nhất nhất đều bị hắn chắn lại.


Muốn cùng nhau ăn cơm... Thật xin lỗi, không có thời gian.

Muốn cùng nhau đi xem phim... Thật xin lỗi, không có hứng thú.

Muốn phương thức liên lạc... Thật xin lỗi, cái này riêng tư.


Thái độ nho nhã lễ độ, khoé môi câu lên thành cái cười mỉm, miệng nói ra lời cự tuyệt lại là không nhân nhượng.


Chỉ có một số ít vài người biết được tính hướng của hắn. Buổi tối thường xuyên đến quán bar Tây Dạ, khá nhỏ, người nơi đó trên cơ bản đều cùng một loại.


Ngồi trước bàn không lâu sẽ có người lại gần. Nhìn thuận mắt, chỉ cần không mắc bệnh, trên cơ bản sẽ không cự tuyệt.


Trong cái vòng luẩn quẩn này, còn có ai ngốc hồ đồ mà đợi chờ chân ái?


Hư vô mờ mịt như vậy, chỉ một đêm tình làm sao có tình thật sự?


"Thiên Chíp, buổi sáng ta muốn ăn cơm bào ngư." Lưu Chí Hoành mơ mơ màng màng lẩm bẩm.


Dịch Dương Thiên Tỉ nhịn không được muốn phụt cười. Nhóc kia lại muốn toàn cái gì đâu...




" Thiên Chíp, ta còn muốn mua Apple 3G." Lưu Chí Hoành tiếp tục nói thầm.




"Được rồi, sáng mai liền mua cho ngươi." Dịch Dương Thiên Tỉ nhéo nhéo gương mặt bé: "Không cho nói nữa, ngủ đi!"


Lưu Chí Hoành ngoan ngoan chép chép miệng, khò khò ngủ.


Sáng hôm sau, Dịch Dương Thiên Tỉ mở mắt ra chính là thấy gương mặt Lưu Chí Hoành . Nhóc con kia vóc dáng nhỏ, mặt cũng nhỏ, còn mang theo nét bụ bẫm của trẻ con. Lông mày rất nhạt, nhưng lông mi so với nữ sinh còn dài hơn. Cái mũi cũng nhỏ, nộn nộn thịt, nhịn không được vươn tay ra nhéo.


Lưu Chí Hoành bị nắm mũi không còn cách hô hấp nào khác, đầu tiên là không an phận giật giật thân mình, sau đó liền mơ mơ màng màng mở mắt.


"Sớm a." Dịch Dương Thiên Tỉ vỗ vỗ gương mặt bé.


"Sớm." Lưu Chí Hoành duỗi người, nhớ mang máng hình như trước khi đi ngủ có đòi cái gì đó, thế nhưng nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra được, đành phải chủ động mở miệng hỏi.


"Nga, có." Dịch Dương Thiên Tỉ gật đầu: "Ngươi nói buổi sáng muốn ăn cháo thịt bằm, còn muốn mua 3 bịch táo."


Thật không? Lưu Chí Hoành sờ sờ đầu.


Mình muốn nhiều táo như vậy làm gì chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net