thăm dò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dẫu cô rất sợ đầu óc thì trống rỗng nhưng vẫn bướng bỉnh nhìn hắc quân một cái nhìn lạnh lùng rồi một mình đi nhanh ra ngoài                                                                                                                                   ngoài phòng 

người chết được xếp xác chồng lên nhau những tên áo đen khác đứng thẳng hàng như chỉ còn đợi lão đại ra nữa thôi vậy  , cô kinh ngạc với cách hành động của đàn em của hắc quân  nhưng đồng thời cũng tồn tại một cảm giác nguy hiểm trong mình , càng đưa mắt ra xa thì càng ám ảnh nên cô chạy một mạch len theo cầu thang tòa nhà ra khỏi địa ngục này . tới đến chỗ nhiều xe đỗ kín đáo cô gục xuống cạnh mà rơi nước mắt ,tiếng nức lên càng to không biết tại sao cô lại như vậy - chắc do lâu nay áp lực quá lớn cộng với tiếng vỡ nơi tâm trí vừa xảy ra đã vò lại một đống u muôi .lệ vi nói nấc '' mệt quá, nghỉ ngơi nhé'' rồi gục xuống đầu gối nhắm mắt lại tựa vào xe.

từ tòa trên mọi hành động của cô đều được anh thấy hết mặt anh nhăn lại đi xuống lầu vẫy tay ra hiệu cho bọn đàn em đi nhẹ rồi nhấc  bỗng cô vào trong xe.cô rất tỉnh biết anh ta đang làm gì nhưng không lên tiếng vẫn để yên cho anh thắt dây anh toàn rồi chạy xe đến dinh thự.

đến nơi

hắc nam quân bế cô vào trong phòng vứt mạnh xuống giường quát '' em thật sự phải vô tâm với tôi như vậy sao''

'tôi ghét anh  ,từ khi biết đến anh cuộc sống tôi đã đảo lộn rất nhiều ,tôi không còn sức kiểm soát thế giới của mình nữa nó đã đi chệch quỹ đạo rồi , làm ơn.......làm ơn tránh tôi ra đi''-lệ vi nói như khẩn thiết nhưng mặt ko chút biến sắc 

khó nhỉ , từ khi tôi  gặp em thì nhỡ lẽ tiểu thư đây  nên biết không thể thoát được tôi rồi nhỉ

'điên rồ'-lệ thanh vi 

'tôi nói cho anh biết con người  luôn có giới hạn .  lệ vi đây cũng vậy xin rồi cầu rồi nhưng anh không chịu ,anh có tin tôi có thể gi*t anh bất cứ khi nào ko'-nói xong cô đi lại gần hắc nam quân  lấn lướt ,từ từ cởi cà vạt đang bị nơi lỏng của anh 

nam quân nhìn theo từng cử  chỉ của cô không nói gì .rồi đột ngột anh giữ tay lại , ngơ ngác như không ngờ tới hành đọng lệ  vị vừa làm ra

-lệ vị thướt từ từ đến gần nút gần mở đột ngột quay tay người lại cà vạt cũng vừa lúc siết chặt lấy cổ nam quân , tay còn lại nhanh trí cướp khẩu súng lục   vừa khi nãy hắc quân bỏ vội trên bàn chỉ thẳng vào đầu anh 

'' nào ,  nam quân anh tin mình có thể chết ngay trên tay người con gái mà anh vừa bảo vệ không ?''

hắc nam quân bắt đầu ngờ vực người con gái này lẽ nào là gián  điệp của bên băng đạn kẻ thù gắn vào hay là đơn giản là sự nổi loạn. và anh bắt đầu thăm dò tình hình liền trả lời 

'chyên nghiệp như thế sao?'

' không , tâm lý và cuộc sống'-cô hiểu được ý hắn liền nửa úp nửa mở

'hum ...... bắn đi' 

' haha tôi không độc ác như anh đâu'-nói rồi cô buông khẩu súng xuống sàn nhà nới lòng dây , quay người ra khỏi phòng đi xuống bếp

dưới nhà 

người làm khi đó nghe tiếng động lớn nên xúm lại tán ngẫu , thấy cô chủ đi xuống liền tản ra , bác quản gia đến hỏi ' lệ vi con cần gì không/?'

' dạ thôi, con xuống nhà uống miếng nước thôi ạ, không phiền bác đâu'

lát sau ,cô đi lên phòng . hắc quân kéo cô sang đè sát vào tường hỏi

          ' cô biết võ thuật sao?'

'một chút, ngày nhỏ có học qua'-lệ thanh vi đáp .nhưng nam quân không nói gì

đưa mắt xuống người cô ,thấy vết thương ở cổ vẫn chưa được nhau mày cầm tay cô ngồi lên giường . còn mình lặng mình đi tìm hộp băng cứu thương giúp cô băng bó. 

a.....a rát quá ,nhẹ thôi'-cô nhăn mặt tay báu lại trên chân nam quân

anh nhìn xuống tay cô đang bíu vào mình nuông chiều ghé sát vào cổ cô thổi vào vết thương, lệ vi theo quán tính thu người ra sau nhưng lại bị anh ôm chặt vào  .khi đó mặt cô đỏ ửng tay ra mồ hôi ,anh cúi mặt nhéch mét cười biết chắc thật sự cô không biết yêu đương , lòng vui sướng có được cáo trắng nhỏ  nói '' ko sao rồi'

'um....à...ờm ...ừ cảm ơn anh''khi nãy tôi cũng thấy anh bị thương tay hay để tôi giúp cho '

anh không khách sáo đưa tay ra như muốn nói 'đây em làm đi' cô cũng băng lại giúp anh để phá vỡ không khí ngưỡng ngùng ấy cô hỏi' anh đáng lẽ không đáng bị thương vì tôi , lần sau không đáng....umm....cô hồi hộp đơ người'

hắc nam quân không để cô nói hết câu liền hôn vào môi cô thật lâu đến khi thấy lệ vi không thở được nữa mới buông nói' chỉ cần làm em hạnh phúc thì điều gì tôi làm cũng đáng'

lệ vi nhìn thẳng vào mắt anh , bàn tay như bị thôi miên sờ vào đôi môi nhỏ của mình, dán vội  băng  ''á ...........á..á đau mà''-nam quân        . 'x..xin lỗi'                                                                                                rồi  cô đứng dậy quay người rời đi để lại hắc nam quân một mình ở đó , anh lại cười vì bộ dạng đáng yêu khi lúng túng của cáo nhỏ chuyện khi nãy

cô đóng sầm cửa lại nép mình sau bức tường sờ vào ngực nghĩ rằng' sao tim mình lại đập mạnh như vậy chứ, chuyện gì đang xảy ra vậy/?'  ,bây giờ thì hai bên đối tượng đều có suy nghĩ riêng của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC