Tịch chiếu huề phương điện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tịch chiếu huề phương điện

Đệ nhất chương

(Tác giả: donggua1986

Người dịch: phần mền QT)

Bánh xe ngựa xoay tròn trên con đường lát đá bằng phẳng, phát ra những âm thanh lọc cọc, gió mát xốc lên tấm mành vải bố trong cửa sổ, để lộ ra một đứa nhỏ đang tươi cười ngây ngô.

“Mẹ à, nhà cửa nơi này thật là đẹp a!” Mộ Dung Nghi ngửa mặt nhìn lên bầu trời xanh: “Ngay cả mây cũng xa như vậy!”

“Con ở đây ngày này có thể thấy đẹp, ngày sau sẽ không còn được nhìn thấy bầu trời cao xa như vậy nữa đâu.” Phụ nhân xinh đẹp bên cạnh lại không dãn đôi mày.

“Mẹ, người vì cái gì mà không vui a? Cha không phải là đón chúng ta cùng sống một cuộc sống hạnh phúc sao?” Mộ Dung Nghi rụt đầu quay lại, lắc lắc ống tay áo của mẫu thân.

“Ngốc tử,” phụ nhân kéo nó vào lòng, “Nhất nhập cung môn thâm tự hải a!”(1)

Mộ Dung Nghi vừa hiểu vừa không hiểu, cuối cùng trông thấy một bóng chim bay xẹt qua, lưu lại trên mặt đất  cái bóng mờ.

Ngày đó, nó trở thành Cửu hoàng tử của vương triều Lan Phũ, không còn bị người ta gọi là “Dã chủng”(2) nữa, mẹ của nó được sắc phong làm Uẩn Phi, làm chủ điện Huề Phương.

Bóng đêm buông xuống, toàn cung đình chìm trong tin hỉ, phụ thân của nó là đấng quốc gia chí tôn đang vuốt ve đầu nó, còn nó ngây thơ tiếp nhận hành lễ của văn võ trong triều, bầu trời pháo bông bắn tứ phía, trong phút chốc sáng rực như ban ngày, khiến mắt nó như có cảm giác bị mù.

“Nhất nhập cung môn thâm tự hải…” Giọng nói u uẩn của mẫu thân vang lên ngay bên tai, nó đột nhiên muốn được thoát ra khỏi hết thảy mọi thứ ngay trước mắt.

Đúng vậy, nó có phụ thân, nhưng không hẳn là phụ thân.

Mẹ nó có trượng phu, cũng không hẳn là trượng phu(3).

Cho nên, khi gần tàn tiệc, nó lén trốn đi, mặc cho bọn thái giám kêu to gọi nhỏ phía sau: “Cửu hoàng tử! Cửu hoàng tử!”

Quái gở! Nó hừ mũi một tiếng, chạy trốn nhanh hơn. Gió lạnh thốc vào trong mắt nó, lùa vào trên mũi nó, đình đài lầu các giống nhau như đúc ở hai bên chậm rãi thụt lùi lại.

Thẳng tiến đến một cửa điện để ngỏ, nó không suy nghĩ nhiều liền lủi vào trong, lăn người một cái vào tấm mành sa tua cờ dưới gầm giường. Sau đó từ khe cửa nhìn thấy bọn thái giám cùng thị nữ rời đi.

Nó cười ha hả, lăn ra, ngắm nghía trang phục đã muốn nhìn không ra vẻ đẹp đẽ nữa đang vận trên người, đắc ý sờ sờ cái mũi, sau đó xem lướt qua điểm tâm trên bàn, không kềm được hăm hở, chép miệng chạy tới lấy một miếng cho vào trong miệng.

Đồ ăn ngon, đồ ăn ngon! Nơi này tuy là có rất nhiều lễ nghi phiền phức khiến cho người ta mệt tới muốn chết đi sống lại, nhưng mà nơi ăn chốn ở(4) tốt như vậy cũng không có thiếu.

Vừa ăn vừa đánh giá gian phòng, có thật nhiều sách, được sắp xếp ngay ngắn ở trên kệ, nó rất thích sách, nhưng mà lại rất chán ghét những thầy giáo trong thư viện.

Hồi trước ở dân gian, nó muốn đi học, nhưng mẫu thân không có đủ ngân lượng, cho nên nó không được nhận vào học đường, đành phải nghe lén ở dưới cửa sổ, sau lại bị thầy giáo dạy học bắt được, hung hăng làm cho nó nhục nhã hết một trận.

Uổng cho những môn sinh mang tiếng là chính mình đọc “Thánh hiền thư”(5), thánh nhân thời xưa mà biết “Thánh đức” của mình được những người này truyền dạy, chỉ sợ phải than thầm trong bụng “Thặng hiềm”(6).

“Đệ vào phòng của ta, có đúng hay không nên chào hỏi ta một tiếng?” Thanh âm ôn nhuận vang lên, Mộ Dung Nghi khẽ giật mình, xoay người lại, trông thấy tua cờ trên giường được nhẹ nhàng kéo, tiếu ý mê người hé ra trên dung diện vừa xuất hiện.

Mộ Dung Nghi đột nhiên quên mất miệng đang nhai miếng điểm tâm chưa kịp nuốt xuống.

Là vì nó trong cái cung điện hoa mỹ này lần đầu tiên được thấy có người mỉm cười tự nhiên đến như vậy.

Đối phương nhìn cái bộ dạng đần ra của nó, lại cười thành tiếng.

“Đệ không phải nên gọi ta trước hay sao?”

“Gọi huynh là gì?”

“Đệ nên gọi ta là Tứ ca, Tiểu Cửu.”

“A?” Nó ngẩn người, cố sức nuốt xuống một ngụm nước bọt nói: “Tứ ca? Huynh cũng là hoàng tử?”

“Đệ nói xem?” Âm cuối của y vút cao, mang theo vài phần khôi hài.

“Tứ ca? Tứ ca! Tứ ca!” Mộ Dung Nghi chạy tới, thình lình hỏi một câu: “Huynh có nước trà không?”

Sau đó, nó ôm bình trà, ngồi ngay trước giường Một Dung Đinh Hiên, kể mấy chuyện vui thú về tuổi thơ của nó, như thế nào lên núi cào cây bắt ve sầu, như thế nào cùng bọn tiểu đồng chơi đùa, tiếp đến đi trộm ngô trong ruộng rồi nướng ngô lên ăn… Còn có, lại tới nơi đây, tuy cái gì cũng có, lại cảm thấy chính mình kỳ thật cái gì cũng không có.

Tứ ca im lặng không nói, chỉ nhìn nó mặt mày hớn hở rồi lại tỏ ra cô đơn giống như sự chênh lệch giữa dòng sông so với mặt biển, sau đó nhẹ nhàng vươn tay chỉ ở lông mày của nó nói: “Có thể lần nữa gọi ta là ‘Tứ ca’?”

“Tứ ca, làm sao vậy?” Mộ Dung Nghi nghiêng đầu hỏi vị huynh trưởng tuấn tú ở trước mặt.

“Rất nhiều người gọi ta ‘Tứ ca’, nhưng mà đệ gọi mới là thật tình nhất.”

Đêm hôm đó, khi bọn thái giám rốt cuộc cũng tìm được Cửu hoàng tử của chúng thì cùng lúc, nó đã nằm ở trên giường của Tứ hoàng tử mà say sưa đi vào giấc mộng. Trong khi bọn thái giám đang do dự không biết có nên đánh thức nó hay không, Mộ Dung Đinh Hiên đã cười nhẹ, phất tay cho bọn chúng rời đi.

========

(1) Vào cửa cung sâu như biển

(2) Con hoang

(3) Chồng

(4) Hảo cật hảo trụ: Đồ ăn ngon nơi ở tốt

(5) Sách thánh hiền

(6) Thặng: thừa; hiềm: ghét; chỗ này tác giả chơi chữ ^^ Thánh hiền -> Thặng hiềm

Đệ nhị chương

(Tác giả: donggua1986

Người dịch: phần mềm QT)

Ngày hôm sau, Mộ Dung Đinh Hiên tại ghế dựa một bên ngâm trà, một bên nhìn người trước mắt nằm dài trên ghế trưng ra cái bộ dáng biếng nhác nhưng cực kỳ tỉnh bơ quấn sợi tóc rũ xuống bên tai.

“Lâu lắm không có cùng Tứ ca pha trà yên tĩnh đến như vậy.”

“Đương nhiên, Lục đệ suốt ngày chỉ biết đánh nhau, làm gì có thời gian cho cái việc nhàn rỗi này?” Mộ Dung Đinh Hiên khóe môi hơi nhếch lên, cầm ấm trà rót lượt nước đầu tiên vào chén.

“Ha ha…” Được xưng là “Lục đệ” Mộ Dung Phi Dật vươn vai nở nụ cười buồn chán, “Tứ ca lời này không thể nói lung tung, những chuyện tranh chấp giữa các hoàng tử lúc này, ta cũng không có hứng thú.”

“Vậy vi huynh nói cách khác, ý Lục đệ chính là phái người chỉ đạo Ngũ đệ đối phó với thái tử sao?”

“Ai nha, Tứ ca ~ Huynh biết là coi như xong, có nói ra, cũng chẳng còn hứng thú ~” Mộ Dung Phi Dật nghiêng mặt đi, chỉ để lại dư quang nơi khóe mắt cân nhắc suy đoán ý nghĩ trong vẻ mặt điềm tĩnh của Mộ Dung Đinh Hiên, “Tứ ca không tham gia vào trò chơi này, Lục đệ cũng cảm thấy chán rồi đó. Vô luận là làm chuyện gì, không phải cũng đều mong là sẽ có một đối thủ ngang tài ngang sức sao?”

Mộ Dung Đinh Hiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta đang nghĩ, trên đời này cuối cùng cũng sẽ có người khiến cho đệ hiểu được cái gọi là ‘trò chơi’ không hề thú vị, chẳng những không thú vị, hơn nữa còn rất thống khổ, chẳng những rất thống khổ mà hơn nữa đệ có vắt hết óc ra cân nhắc cũng không cách nào thắng được, không những không thắng được, đệ muốn hô to bảo dừng cũng không biết nên như thế nào dừng lại -”

“Tứ ca, huynh thực nghĩ rằng trên đời này có loại trò chơi như vậy sao?” Mộ Dung Phi Dật cúi đầu xuống bên tai Mộ Dung Đinh Hiên nói, giống như ma âm lượn lờ.

“Lục hoàng tử – Cửu hoàng tử đến -”

“Ai nha, hương ba lão(1) đến rồi.” Mộ Dung Phi Dật thu người quay lại đối diện.

Mộ Dung Đinh Hiên nhìn Lục đệ tuyệt đại phương hoa(2) ở cách đó không xa, trong lòng thầm nhủ: Phi Dật, trò chơi đã bắt đầu rồi.

.

Đối với Mộ Dung Nghi mà nói, hôm nay là ngày mệt mỏi cực điểm. Nó phải trong một ngày thăm viếng hết bảy vị ca ca còn có một đệ đệ khác của mình. Đại hoàng tử vì bốn năm trước liên quan tới vụ án tham ô mà bị lưu đày đến Tấn Châu, thái tử hiện nay là Nhị hoàng tử Mộ Dung Lăng. Mộ Dung Nghi đối với vị Nhị ca này ấn tượng cũng không tệ lắm, ngũ quan đứng đắn, cùng phụ hoàng diện mạo rất giống nhau, đối với mình cũng xem như có ý thân thiết. Tam ca là một võ tướng, thân thể tỏa ra khí thế mạnh mẽ, Tứ ca Mộ Dung Đinh Hiên ôn hòa, Ngũ ca nhìn có vẻ nho nhã, nhưng trong nhãn thần tinh quan làm cho nó có chút khó chịu.

Lúc này, Mộ Dung Nghi nhìn người trước mặt vạt áo mở rộng, ưu nhã nâng chén trà chính là Lục ca, không kìm nổi mắt trợn tròn, thậm chí quên luôn cả làm thế nào để thở.

Nó chưa bao giờ gặp qua người nào như vậy, tựa hồ như hết thảy ánh sáng đều đã ngưng tụ lại, đem con người tâm tư mạnh mẽ đó giữ lại ở trong mắt mình, hắn ngũ quan quỷ thần tạc tạo(3), mày như lưỡi dao sắc bén dựng lên nhưng kết thúc ở nơi thích hợp tạo nên khí phách ngang ngược lại có vài phần nhu hòa, trong mắt phong tình dào dạt nhưng không mềm mại như nữ tử, khóe môi giữa hơi trũng lại sâu thật khiến cho người ta thất thần.

Mộ Dung Nghi thật lâu không thể trở lại bình thường, si ngốc nói: “Đẹp quá a…”

Sau đó, ròng rã một ngày, giống như bị mộng du.

Trên đường hồi cung, Mộ Dung Nghi cùng Mộ Dung Đinh Hiên ngồi chung một kiệu.

Đinh Hiên dùng ngón trỏ búng vào đầu Mộ Dung Nghi.

“Ôi chao, đau a, Tứ ca!” Mộ Dung Nghi xoa đầu, kêu lên.

“Hoàn hồn chưa, tiểu tử ngốc?” Đinh Hiên mơ hồ cười.

“Huynh đánh đệ làm gì a?” Mộ Dung Nghi tính tình con trẻ, quyết vùng lên tát lại.

“Ta muốn làm cho đệ tỉnh táo lại a!” Đinh Hiên nhẹ nhàng mang thân người Mộ Dung Nghi đặt ngay ngắn, chân thành nói: “Tiểu Cửu, tại nơi này, cái gì càng mỹ lệ, thì càng đáng sợ, đệ phải cẩn thận.”

Phút chốc, Mộ Dung Nghi thoắt cái cảm giác trên sống lưng một trận ớn lạnh.

Nó nhớ lúc nhỏ, tại ven đường đùa nghịch, bỗng nhiên trông thấy một bông hồng xinh đẹp, nó cũng chẳng có ý định làm thương tổn bông hồng kia, chỉ là muốn lấy tay cảm nhận một chút vẻ đẹp đó, lại bị gai đâm bị thương ngón tay, nó vẫn nhớ kỹ trong nháy mắt cảm thấy hết sức đau đớn – đến khắc cốt ghi tâm.

Lại qua mấy ngày vui vẻ, Mộ Dung Nghi vân vê vết sẹo lồi trên ngón tay, hồi tưởng lại cuộc sống ở thôn quê ngày trước a, hồi đó trời thì cao hoàng đế lại ở xa, có thể tùy tiện chạy chơi, đùa giỡn…

“Cửu ca! Cửu cả!” Nhìn xa xa có thân ảnh hướng mình chạy tới, Mộ Dung Nghi không khỏi nổi lên tiếu ý.

Đó là mấy hôm trước mới nhận ra Thập hoàng tử Mộ Dung Vũ, trời sinh tính tình hoạt bạt, cùng chính mình có chút “Xú khí tương đầu”(4).

Hai đứa mới quen nhau khi Mộ Dung Vũ vì nghịch ngợm làm đổ son của mẫu phi mà bị trách cứ, vì thế xấu hổ ra mặt, không nói lời nào. Mộ Dung Nghi lần đầu tiên thấy nó liền nhớ lại bọn tiểu đồng ở dân gian, không nói hai lời đã kéo nó đi trèo hòn non bộ, leo lên cây lấy trứng chim, Mộ Dung Vũ vui vẻ cười không ngớt.

Vì vậy mà Thập đệ dính luôn vào Cửu ca, việc này đối với một đứa trẻ lớn lên nơi thâm cung như nó mà nói, nó đã có thể cùng với một người ca ca cười đến vô câu vô thúc, cũng không cần phải đoán xem y cười vì cái gì, hơn nữa có thể đem đến cho nó những chuyện mới mẻ như vậy, giống như một hài tử bị che dấu ở trong chăn, lâu ngày bị đè nén không biết như thế nào để ra ngoài, bỗng nhiên có người nhấc một góc chăn rất nặng lên, không khí trong lành phần phật trút vào, nó rốt cuộc đã có thể thở được.

Mộ Dung Nghi kéo Thập hoàng tử qua nói: “Chạy cái gì! Có quỷ đuổi đệ a!”

“Hắc hắc! Cửu ca, Ngũ ca ở thao trường đang tập cưỡi ngựa! Huynh muốn xem không?”

“Thật không? Đương nhiên! Đi!”

Thế là hai tên nhóc chạy phía trước, phía sau một đoàn thái giám cung nữ sợ muốn chết hô to: “Ôi! Xin ngài chậm một chút! Tiểu tổ tông của thần a!”

========

(1) Hương ba lão: tên nhà quê.

(2) Tuyệt đại phương hoa: Ý nói là rất đẹp

(3) Nguyên văn: quỷ phủ thần tạo.

(4) Xú khí tương đầu: xú khi là mùi hôi, tương đầu là hợp nhau có thể nói là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”. Bé Nghi thiệt đúng là xuất thân thôn dã à XD.

Đệ tam chương

(Tác giả: donggua1986

Người dịch: phần mềm QT)

Tới thao trường, tứ phía vây đầy người, trông thấy hai vị hoàng tử đến, tất cả đều tự nhiên mà nhường chỗ.

Trên giáo trường Ngũ hoàng tử đang cưỡi một tuấn mã Tây Vực, tay cầm roi, quất chan chát, con ngựa khổ sở hí lên.

Mộ Dung Vũ mở to hai mắt xem có chút xuất thần, trái lại Mộ Dung Nghi trong lòng có chút khó chịu.

Nó chỉ là muốn được tự do mà thôi, vì cái gì lại không tha cho nó?

Bị giày vò một hồi, tuấn mã Tây Vực kia vẫn không chịu khuất phục, Ngũ hoàng tử mới sai người đưa con ngựa quay về chuồng, còn không quên hung hăng quất cho nó một roi: “Đồ súc sinh không thức thời!”

Con ngựa cả kinh, lập tức hí vang khiến tâm Mộ Dung Nghi cũng khẩn cấp nhảy lên.

Ngũ hoàng tử khôi phục tinh thần, trông thấy hai cái đầu nhỏ tựa vào trên hàng rào, nguyên lai thần sắc dữ tợn trong nháy mắt thu lại: “Yêu, Cử đệ a, đệ cũng đến giúp vui sao?”

Mộ Dung Nghi gật gật đầu, kính cẩn lễ phép thưa: “Ngũ ca.”

“Muốn cưỡi ngựa sao?” Ngũ hoàng tử vươn tay ra giống như cưng chiều sờ sờ đầu của nó.

“Một chút.”

“Thế này a, Bình Thuận ~ dắt “Tuyết Tẩu” của Điền đại nhân tặng cho ta đến đây, để Cửu đệ vui đùa một chút!”

“Cái đó… Ngũ ca, đệ cưỡi ngựa không được tốt lắm!” Nó chưa từng cưỡi qua con ngựa nào cao như vậy, cùng lắm cũng chỉ là cưỡi ngựa con mà thôi.

“Đừng sợ, có Bình Thuận dắt cho đệ.”

“Thật chứ?” Mộ Dung Nghi nhãn tình sáng lên, thật tốt quá, rốt cục đã có thể cưỡi một con ngựa chân chính rồi!

Ngũ hoàng tử cười mang Mộ Dung Nghi đặt lên ngựa, Bình Thuận dắt ở phía trước, bọn họ đi vòng quanh rìa thao trường, Mộ Dung Nghi cứ quay đầu hướng Ngũ ca với Thập đệ của mình mà vẫy tay, tiếc là, không lâu sau, Tuyết Tẩu bất thình lình vùng khỏi tay Bình Thuận, chồm dậy chạy băng qua thao trường, Mộ Dung Nghi trong lòng kinh hãi, theo bản năng rất nhanh nắm dây cương bám chặt vào bụng ngựa, trên mặt một mảng trắng bệch, bên tai nghe tiếng kinh hô.

“Ai nha! Cửu hoàng tử! Cửu hoàng tử!”

“Còn chờ gì nữa! Ngăn con súc sinh đó lại!”

“Cửu ca! Cửu ca!”

Cả thao trường cuống cuồng mất một lúc, mấy thị vệ muốn lao tới bắt lấy dây cương đều không thành công, Mộ Dung Nghi bị xóc nảy ở trên lưng ngựa ngay cả thở cũng không dám thở một hơi, ngoài thao trường là tiếng khóc rống của Mộ Dung Vũ.

Tuyết Tẩu động người một cái, Mộ Dung Nghi không còn sức để giữ nữa, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng té xuống, may mắn được một thị vệ ở bên cạnh nhìn thấy kịp thời, đỡ lấy nó, trong một khắc, nó cứng người bấu chặt áo giáp của thị vệ đó không dám buông.

Trở về điện Huề Phương, thái y đã quỳ một bên, còn khóc lóc ỉ ôi trên giường chính là Mộ Dung Vũ, Uẩn Phi nhíu chặt đôi lông mày nhìn đứa con đang rên rỉ, còn có Ngũ hoàng tử ở một bên không ngớt lời xin lỗi.

Thái y đã kê thuốc nói không có gì đáng ngại, Ngũ hoàng tử mang Mộ Dung Vũ rời đi.

Sau bữa tối, Mộ Dung Đinh Hiên đến, tự tiếu phi tiếu(1) mà kéo Mộ Dung Nghi đang nhe răng trợn mắt ngồi ở trên giường.

“Tứ ca huynh đang cười đệ!”

“Ai nha, bị đệ phát hiện rồi” Đinh Hiên phát mũi nó, trong ánh mắt mơ hồ toát ra vẻ đau khổ(2), “Thương tích thế nào a?”

“Chỉ là bị thương ngoài da thôi!” Mộ Dung Nghi nhăn mày ngây ngô cười ha hả nói.

“Thật không?” Đinh Hiên đưa ngón tay thon dài, nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay của Mộ Dung Nghi nơi do nắm chặt dây cương mà thành vết thương, “Nghe nói đệ hai tay mới đây không thể cầm nắm đồ vật, mắt cá chân trái thì sưng lên, ai không biết còn tưởng rằng đệ vừa xuất trận giết địch.”

“Ai nha! Tứ ca huynh đừng đùa, đau a!”

“Biết đau rồi! Xem đệ từ nay về sau còn dám hay không dám cưỡi ngựa nữa!”

Mộ Dung Nghi bắt lấy ngón tay Đinh Hiên trỏ tới hỏi: “Tứ ca đã cưỡi ngựa chưa?”

“Đương nhiên là rồi.”

“Vậy cưỡi giỏi không?”

Đinh Hiên nhẹ nhàng đưa mặt đến gần, Mộ Dung Nghi chính là lần đầu tiên nhìn thấy mặt y gần như vậy, không khỏi có chút thất thần.

“Ta đây nói nhỏ cho đệ biết… ta cưỡi ngựa khẳng định so với Ngũ ca của đệ còn giỏi hơn!”

“Vậy lần sau huynh dạy đệ cưỡi đi!”

Đinh Hiên ngẩn người, liền nắm cái mũi của Mộ Dung Nghi nói: “Hảo tiểu tử! Đệ thật là không ngoan mà!”

.

Ban đêm, Đinh Hiên rời khỏi điện Huề Phương, lại thẳng tiến đến điện Lạc Hà tìm Mộ Dung Phi Dật.

Y lẳng lặng đúng ở trước giường Mộ Dung Phi Dật, thần sắc tĩnh tại thưởng thức một màn xuân cung(3).

Mộ Dung Phi Dật đè nghiến thân dưới của một thị thiếp ở trên giường, phân thân điên cuồng xâm nhập vào trong người nàng, phát ra tiếng dâm thủy, bầu ngực tròn đầy của thị thiếp mặc sức theo cử động của Mộ Dung Phi Dật mà lay động, tiếp đến một cái giật người, Mộ Dung Phi Dật liền rời khỏi thân thể nàng, bạch nhũ dịch theo đó đi ra.

“Tứ ca thật là hăng hái a.” Mộ Dung Phi Dật vuốt vuốt những sợi tóc rối tung, thị thiếp bên cạnh đứng dậy mặc áo lót cho hắn, quấn khăn áo bố cho mình rồi vội vàng rời đi.

“Ta có hăng hái hay không, Lục đệ biết rõ.”

“Tứ ca có hay không tức giận?” Mộ Dung Phi Dật hơi nghiêng đầu làm tôn lên lớp lớp sa mạn ở bên trong lộ ra vẻ nhu hòa dị thường, chỉ có Đinh Hiên biết rõ, con người kia bên ngoài thì dịu dàng nhưng không biết bên trong đang ấp ủ cái âm mưu gì.

“Tuyết Tẩu là đệ nhượng cho Điền đại nhân dâng tặng Ngũ đệ.”

“Đúng thì sao?”

“Hẳn nên nói cho Ngũ đệ biết, Tuyết Tẩu không thể để cho người lạ cưỡi.”

“Việc này a, ta không có nhúng tay vào.”

“Nếu có người khiến Ngũ đệ nhượng Tiểu Cửu cưỡi nó, đệ cũng không xen vào?”

Mộ Dung Phi Dật nhắm mắt lại, trên môi thoáng ẩn hiện tiếu ý, nói: “Tứ ca, ta có nên khen huynh nhạy bén? Hay là nên cảm kích trên đời này còn có một Tứ ca như vậy hiểu rõ con người ta?”

===========

(1) Tự tiếu phi tiếu: cười mà như không cười.

(2) Trong nguyên gốc vừa có nghĩa là “yêu thương” vừa có nghĩa là “đau đớn”, ở đây mình mạn phép cho anh Hiên thấy bé bị thương nên đau theo a.

(3) Xuân cung: cảnh giường chiếu :”>

Đệ tứ chương

(Tác giả: donggua1986

Người dịch: phần mềm QT)

“Nào có ai dám nói chính mình hiểu rõ Mộ Dung Phi Dật đệ.” Đinh Hiện chậm rãi ngồi ở trước bàn, rót cho mình một chén trà, động thái tao nhã tựa nước chảy mây trôi, “Cửu đệ đối với đệ không chút uy hiếp, Lục đệ tốt hơn nên dừng lại ở đây.”

“Được a,” Phi Dật sờ sờ vành tai nói: “Ai bảo Tứ ca che chở nó đến như vậy?”

“Đệ lần này thật quá đáng, y chỉ là nói đệ rất đẹp mà thôi, đệ lại muốn lấy mạng y.”

“Tứ ca cũng thật là, hương ba lão đó nếu không phải ngay câu đầu tiên đã đâm trúng tử huyệt của ta, ta còn không làm chút chuyện khiến cho mình được thoải mái sao?”

“Nếu sự tình đã rõ, vậy Tứ ca xin cáo từ.” Đinh Hiên đứng dậy sửa sang lại ống tay áo rời đi.

.

Vài ngày sau, Mộ Dung Nghi lại bắt đầu vui vẻ lên, lôi kéo Mộ Dung Vũ phá phách trở lại, mà Mộ Dung Vũ đã nhiều ngày cũng nín chuyện đi chơi, vật vã vì Cửu ca tốt của nó, đương nhiên là do chuyện bị ngã ngựa.

Hai đứa tìm một cây gậy trúc dài, tết thành lưới, vòng vòng dưới tán cành muốn bắt ve sầu trên cây.

“Tiểu Vũ, ta cho đệ biết, lúc bắt bọn chúng xuống rồi, là có thể nhóm lửa, rải lên chút muối, nướng lên ăn!” Nghĩ đến ve sầu nướng thơm giòn, Mộ Dung Nghi hai mắt chừng như sắp tỏa sáng.

“Thật muốn nướng lên ăn sao? Chúng là côn trùng…” Tiểu Vũ có chút nghi hoặc nói.

“Yên tâm đi, ta thử qua nhiều lần rồi, đệ xem ta không phải vẫn hảo hảo không sao?”

Ve sầu vất vả bắt xuống rồi, hai đứa liền muốn ở trong ngự viên(1) nhóm lửa, nhưng lại làm cho bọn thái giám chăm nom chúng phát sợ, quỳ mọp trên đất dập đầu lạy: “Tiểu tổ tông của thần a! Tiểu tổ tông a!”

Cuối cùng bất đắc dĩ đành giao cho ngự phòng(2) xử lí.

Mộ Dung Vũ ăn ve sầu nướng thơm giòn, vui vẻ nói: “Cửu ca ~ nguyên lai ve sầu có thể ăn được a!”

“Đương nhiên a, bất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net