II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ruang Rik cười hớn hở. Cậu đã trở nên khác hẳn những cái ngày đầu mới vừa gặp Nesa. Tiểu thư của cậu thật dịu dàng và mỏng manh làm sao, lúc nào cũng có vẻ yếu đuối và cần người chở.

"Anh Ruang Rik"

Nudee mỉm cười lại, tay em chải những lược đều đặn lên mớ tóc dài của mình.

"Tôi có quà cho tiểu thư"

Ruang Rik cười ngây ngô và chìa cho em một quả táo,

"Tôi đã lấy trộm của anh trai mình đấy"

"Vào mùa này sao?"

Nudee ngạc nhiên nhìn cậu.

"Anh ấy là một tiến sĩ, một người nghiên cứu, tiểu thư biết đấy, những vấn đề về cây trồng gì đó, tôi không rành cho lắm"

"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh. Tôi thích táo lắm"

Em đặt trái táo lên bàn và ra hiệu cho Ruang Rik về phía mảnh vườn sau nhà khi em khoác thêm áo khoác.

"Đây,"

Ruang Rik vội vã tới gần và giúp em đỡ mớ tóc dày ra khỏi áo,

"Tóc tiểu thư dài quá"

Cậu kêu nhẹ, những ngón tay thưởng thức một cách lén lút các sợi tóc mượt như tơ trượt qua kẽ tay.

"Tina thích như thế"
Em bật cười và đi cùng Ruang Rik ra vườn.

Nudee thích những khi trời đặc biệt lạnh và khô ráo. Em thấy dễ chịu và yên tâm khi vài người vào lớp quần áo dày và hít vào không khí lạnh tràn qua mũi.

"Tiểu thư không thấy phiền với nó sao?"

"Có chứ. Nhưng Tina không thích tôi tự ý cắt tóc"

Ruang Rik nhìn chằm chằm dáng vẻ nhỏ bé của tiểu thư trong lớp áo ấm. Cách tiểu thư hít thở thật sâu mùi hương của sự lãnh lẽo và mũi ửng đỏ khụt khịt.

Cậu khó chịu với cách tiểu thư gọi Tina, không ai được gọi cô chủ như thế trừ tiểu thư.

Tina Thanawan.

Ruang Rik nghiến lại cái tên đó trong đầu lần nữa. Mắt cậu sáng lên một tia sáng khó hiểu và điên cuồng. Cậu chậm rãi khuyên nhủ với giọng nói của một nhà hiền triết từ ái.

"Tiểu thư biết đấy, đôi khi cuộc sống bó buộc chúng ta vào một số phận không thể thay đổi. Nhưng luôn luôn có cơ hội cho những người dũng cảm. Những khe hở. Tôi nghĩ lén lút cắt một ít thì cô chủ sẽ không biết đâu. Cô có thể giấu bớt trong áo khoác và khăn choàng mà."

"T-tôi không chắc lắm. Việc này sẽ khiến cho Tina rất giận dữ." Nesa nhíu mày, en không thích làm cô không vui.

"Tiểu thư đừng lo. Chỉ một ít thì cô chủ không nhận ra được đâu. Tôi đã lấy trộm quả táo từ vườn của anh trai mình đấy. Cảm giác lén lút làm một việc bị cấm đoán thú vị lắm"

Giọng điệu hồ hởi từ lời dụ dỗ của Ruang Rik ít nhiều hấp dẫn được em. Đã một thời gian từ khi em được làm một điều gì đó thật thú vị. Mắt em sáng lên một suy đoán khác lạ.

"Tôi có nên không?"

"Sao lại không nhỉ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net