Chương 01: Lilac Là Hoa Tử Đinh Hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Leng keng...leng keng..."

Tiếng chuông gió phát ra tại một quán cà phê nơi góc phố. Nghe cũng thật vui tai đấy nhưng chúng chẳng thể xóa tan được cái nắng nóng của những ngày đầu hè oi bức này. Phía ngoài đó là hai cô bạn đang đẩy chiếc xe về phía của một khu phố đồ ăn, thiên đường của những người yêu ẩm thực và những thức uống giải khát - phố Hàng Buồm. Đúng vậy, họ đẩy mà không phải đi!!

"Mày yên tâm đi, xe tao tao biết mà, nó còn có thể lượn được mấy vòng quanh Hồ Tây ấy..."

Giọng cái Tiên vang lên chứa đầy sự trêu ghẹo nhỏ bạn thân của mình. Nó hối hận rồi, đáng lẽ nó không nên tin vào cái "kinh nghiệm" lái xe của con Vy mà, nhìn xem nhìn xem hai đứa vừa thở hổn hển vừa dắt xe đi tìm xăng cả chục cây số dưới cái trời nóng bức thế này đây, đó là sai lầm khi đặt niềm tin không đúng chỗ. Nó cảm thấy bản thân mỗi lần ngồi sau xe con bạn đều thật thê thảm. Lần thì bị công an tóm, lần thì vượt cả đèn đỏ, tốc độ chạy thì khỏi cần bàn và hôm nay thì hết xăng...

"Lần sau, tao sẽ không để mày cầm lái nữa, hừ hừ.." Dương Khánh Tiên nghiếng răng giằng từng chữ trong hơi thở ngắt quãng.

"Rồi rồi con xin lỗi được chưa bà nội... Thôi đẩy xe nhanh lên hôm nay con mời nước. Sắp tới nơi rồi, tao nghe bọn con Hoa nói quán này đang nổi lắm, cảnh đẹp các thứ, các anh nhân viên nhìn ngon nữa mày ơi. Tên gì ta? À... Tiệm Cafe Lilac!"

"Rõ ràng bình thường xăng tới vạch đỏ mình vẫn đi tốt chứ bộ". Trần Quỳnh Vy cũng chỉ dám nghĩ bụng chứ cũng chẳng còn hơi sức đâu mà cãi nhau với đứa bạn. Vừa dắt chiếc Cub năm mươi, hai đứa nó vừa thở hồng hộc. Cuối cùng thì cũng tới nơi rồi.

"Tới...tới...rồi..." Hai đứa vui mừng, hí ha hí hửng để xe vào một góc rồi Vy bất ngờ nhìn con bạn thân đang giả bộ bình tĩnh chỉnh trang lại tóc tai và mặt mũi. Vy ngờ nghệch đang tính hỏi nó bị điên à thì ngay lúc đó thấy nó đưa mắt ra hiệu nhìn về phía trong quán cà phê. Ngay cái khoảnh khắc nhìn thấy người kia không hiểu sao cô lại có cảm giác rất quen thuộc, dường như cô đã gặp anh ở đâu đó từ rất lâu rồi. Cái suy nghĩ thoáng qua trong đầu, cô cũng chỉ tạm thời bỏ nó qua một bên và cũng chẳng thèm để ý nhiều.

Trong quán cà phê, sau lớp kính của cửa tiệm, tại cái nơi chúng nó đang dắt xe đi tìm cây xăng này không ngờ lại có một anh chàng nhân viên đẹp trai đến vậy. Đúng là lời đồn về quán này là không sai mà. Mái tóc màu hạt dẻ của anh được cắt tỉa gọn gàng, mái chia bảy ba. Dáng người cao rán, đôi mắt nâu kèm theo đôi tay thon thả đang cầm tách capuchino trông khá là điêu luyện. Lắc đầu, tạm thời vứt bỏ cái suy nghĩ kia đi, Vy quay qua nhìn đứa bạn mê trai của mình đang mãi mê nhìn anh chàng nọ không hiểu sao điều này lại khiến cô cảm thấy không được vui cho lắm. Cô thầm nghĩ chắc con nhỏ lại lên cơn, thở dài, cô túm gáy rồi kéo nó đi vào.

Hôm nay trời khá nóng hai đứa đang trên đường đi tới nhà sách gần cổng trường để mua vài quyển giáo trình thì không ngờ tới xe... "hết xăng". Do cũng gần khu phố ẩm thực phố Hàng Buồm nên hai đứa quyết định đẩy xe thêm mười ba mét nữa để tới quán cà phê sân vườn đang nổi tiếng được rất nhiều bạn bè review là ngon – đẹp – rẻ nên họ tới để bàn "kế sách".

Sau khi đi vào, Quỳnh Vy và Khánh Tiên nhìn một lượt nội thất và cách trang hoàng nơi đây. Hai đứa quyết định ngồi ngay bên cửa sổ, ở phía sau bộ sưu tầm sách của quán ngay bên dưới cái điều hòa. Từ lúc đứng tại cửa quán Quỳnh Vy đã ngửi thấy một mùi hương gì đó thoang thoảng, cô cảm thấy thật thoải mái khi ngửi cái mùi hương ngòn ngọt nhưng lại không phải là hương vị của bánh kẹo này. Sau khi ngồi xuống cô mới có cơ hội để tìm về nơi ngọn nguồn của cái mùi hương kia.

"Tử đinh hương?" Vy thì thầm. Bây giờ cô mới để ý thì ra xung quanh quán cà phê dường như là cả một bầu trời hoa tử đinh hương. Cảnh quan xen kẽ giữa những bông hoa bốn cánh, năm cánh với đầy đủ các màu sắc quen thuộc. Cô biết loài hoa này, nó từng xuất hiện trong tuổi thơ của cô. Những bông hoa màu trắng là hình ảnh tượng trưng của tình bạn chân thành không vụ lợi, màu hồng tượng trưng cho tình yêu mới chớm nở và màu tím của sự thủy chung. Phong cách trang trí của tiệm cũng thật tươi mát xen kẽ vào đó là nét gì đó tuy cổ điển nhưng không kém những nét hiện đại. Và... phía cửa sổ nơi cô ngồi cũng được trang trí bởi loại hoa này.

"À đúng rồi Lilac chính là tử đinh hương mà nhỉ. Thì ra là vậy. Có lẽ chủ của tiệm cà phê này rất thích loài hoa ấy". Quỳnh Vy chăm chú quan sát và đưa ra một kết luận mà có lẽ ai cũng nghĩ ra được.

Bất chợt suy nghĩ của cô về tới mười hai năm trước. Đó là vào một ngày trời thu mát mẻ cô bé tám tuổi được anh trai lớn hơn mười tuổi dắt đi dạo cùng con Bông.

-Còn Tiếp-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net