Chương 03: Tôi Sẽ Bảo Vệ Em!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này bà Tư tổ trưởng khu phố, cùng bà Nan và vài người đàn bà tới và ôm đứa bé vào để lòng an ủi, tất cả đều hi vọng chuyện này không để lại bóng ma tâm lý cho cậu bé. Bà Tư có khuôn mặt phúc hậu, tóc được búi cao, bà cũng có cháu tầm tuổi cậu bé nên cũng rất căm giận hành động của người đàn ông kia. Nhưng từ hành động bảo vệ đứa nhỏ một cách vô thức của ông ta khiến cho bà và mọi người ở đây đều có chung một suy nghĩ đó là có lẽ ông ta không thật sự xấu, chỉ là lầm đường lỡ bước. Nhưng có thực sự đáng được tha thứ không? Mọi người quyết định tha cho ông một trận đòn, còn đứa trẻ và gia đình nó có tha thứ cho ông ta không thì lại là một chuyện khác. Vụ việc này may mắn được phát hiện nếu không thì không biết hậu quả sẽ ra sao? Do đó việc còn lại họ sẽ để cho cảnh sát xử lý.

Hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ, cậu biết mẹ rất thích bông hoa "lai lặc" vì một lần mẹ dẫn cậu đi chơi bà đã nhìn những bông hoa trên tay một chị gái thật lâu. Cậu hỏi thì mẹ nói:

"Bố con từng hứa sẽ trồng một vừa hoa Lilac cho mẹ từ thật lâu nhưng.."

Nói tới đó giọng bà trở lên nghẹn ngào. Bố cậu là một anh hùng! Cậu biết điều đó. Sợ bà nhớ tới người bố hi sinh khi đang làm nhiệm vụ cậu bé nhanh trí nói sang việc học hành của bản thân.

Cậu nhớ khi ấy lời mẹ nói khi ấy tràn đầy tiếc nối nhưng khi nhắc tới ông, trong mắt bà luôn toát ra một thứ kỳ oái gì đó, thứ ấy được người ta định nghĩa là tình yêu! Vì vậy từ mấy hôm nay ngày nào đi học cậu đều hỏi cô giáo và bạn bè biết ở đâu bán hạt giống của loài hoa đó không. Mãi tới hôm nay cậu mới gom đủ tiền tiêu vặt mà mua cho mẹ món quà này. Chỉ có điều cậu không thể đoán trước đó là trong lúc đang đợi đèn đỏ để qua đường và bắt xe bus đi về nhà thì bị một người đàn ông tới ôm đi và chạy. Điều này diễn ra quá nhanh, do quá bất ngờ chưa kịp phản ứng đã vậy còn bị nhét một chiếc khăn vào miệng. Lúc đã nhận ra hoàn cảnh hiện tại của bản thân, biết mình khả năng bị bắt cóc cậu cảm thấy thật buồn cười, tên này không nhìn thấy chiếc áo cậu đang mặc đã bạc màu rồi hay sao?

"Không ngờ có kẻ đi bắt cóc lại bắt phải một đứa bé có gia cảnh nghèo như mình, là do bản thân xui xẻo hay tên kia đen đủi đây trời?"

Cậu nghĩ thầm trong lòng.

Nhưng lúc này cậu cũng bắt đầu lo sợ, cậu lo bản thân sẽ gặp nguy hiểm, sợ mẹ sẽ khóc vì đứa con như cậu. Cậu biết càng dẫy dụa thì sẽ càng mệt và sẽ không có sức để chạy, điều quan trọng là phải giữ sức để đợi chờ thời cơ.

"Nhưng phải làm sao để nhớ đường? Đây là lần đầu tiên mình tới đây."Những nét suy tư chợt hiện lên trên khuôn mặt của một đứa trẻ mười tuổi thật không phù hợp nhưng dường như do hoàn cảnh sống mà cậu bé ấy lại trưởng thành sớm hơn về mặt tinh thần đối với những người bạn cùng lứa.Nghĩ tới đó cậu nhìn lên đôi tay của mình rồi chợt nghĩ ra cách ngắt từng bông hoa thả xuống đường để đánh dấu giống cách nàng công chúa Mỵ Châu đã làm trong câu chuyện mẹ kể.

"Mình thật thông minh mà! Nhưng đây là món quà để tặng mẹ, vậy phải làm sao bây giờ?"

Thấy người đàn ông chạy càng ngày càng nhanh thì cậu cắn răng quyết định ngắt hoa và thầm hạ quyết tâm lần sau nhất định sẽ trồng cho mẹ cả vườn hoa. Lúc có người phát hiện, bản thân cậu mừng lắm vì bị người đàn ông này vác lên vai thật sự rất khó chịu.Cậu bất ngờ và cảm thấy thật khó hiểu vì sao khi con chó kia lao tới dù bị cắn mà ông ta lại muốn bảo vệ mình? À.. cậu đã biết lý do đó ngay khi nghe ông ấy xin lỗi, có lẽ ông ta không hẳn là một người xấu.

Khi được hai người bà, cùng một vài người dân nơi đây ôm vào lòng và dẫn tới ngồi trên một chiếc ghế đá gần đó cậu mới chợt nhận ra hoa đã nát cả rồi. Người xung quanh nói gì cậu cũng chẳng thèm để ý vì họ chỉ là đang thương hại mình thôi, cậu không cần sự thương hại ấy, cậu chỉ để ý một điều đó là:

"Hoa tàn rồi, xem ra phải tìm món quà khác tặng mẹ.."

Khuôn mặt lẳng lặng nhìn bó hoa, cảm xúc gần như đau nhói, nghẹn ngào cậu cố cắn răng không khóc vì cậu nhớ tới lời bố đã từng dặn dò là phải mạnh mẽ, là một thằng con trai sau này phải bảo vệ mẹ thay bố.

"Con trai khóc sẽ thật khó coi."

Cậu bé lẩm bẩm.

Lúc này một chiếc kẹo bông gòn màu tím y như màu của món quà đã tan nát của cậu bỗng xuất hiện trước mặt kèm theo đó một giọng trẻ con xa lạ, đầy sự ngây ngô và non nớt.

"Anh người xấu, cho anh nè, bé Vy không ngoan nên anh hai không cho bé ăn kẹo, bé tặng cho anh đó."

Cậu ngơ ngác nhìn chiếc kẹo trên đôi tay của cô em gái kia, sau đó lại cảm thấy khá buồn cười vì cô bé mặc dù nói tặng mình nhưng ánh mắt và miệng lại nói em ấy rất muốn ăn nhưng phải nghe lời người anh trai. Nhìn cô bé đáng yêu có đôi má phúng phính đang cố gắng an ủi cậu, cậu hiểu có lẽ em ấy được gia đình bảo vệ rất tốt nên đôi mắt cô thực sự rất sáng, đôi mắt ấy như có một ánh sáng kỳ lạ cuốn hút cậu vào đấy. Với cảm nhận ban đầu, cậu nhận ra em ấy là người trong sáng và hoạt bát, những người như vậy thường mang trong mình một nguồn năng lượng tích cực nó giúp con người ta cảm giác thật thoải mái khi ở bên cạnh. Nhìn người con gái bé nhỏ đã đi theo những bông hoa và tìm ra mình, trong lòng cậu dường như xuất hiện một thứ tình cảm gì đó mà có lẽ nó khá xa lạ và chưa từng xuất hiện trong tâm trí cậu trước đây.

Thật sự rất muốn xoa đầu em gái nhỏ nhắn này.

Cũng may lúc đó người anh trai kia phát hiện bằng không cậu cũng không biết mọi chuyện sẽ đi tới đâu.

"Cảm ơn em."

Cậu nhận lấy kẹo của bé rồi nhìn cái biểu cảm muốn ăn nhưng không thể ăn kia của bé, cảm xúc buồn bã nãy giờ cũng tan đi. Cậu thật muốn trêu đùa em ấy quá!

"Em tên Trần Quỳnh Vy hả? Em muốn ăn không? Anh tặng lại cho em này."

Lúc nãy cậu có nghe một người phụ nữa gọi em ấy như vậy. Chắc đó là tên em. Một cái tên thật đẹp, rất hợp với cô gái bé nhỏ này.

"Dạ! Thật không ạ? Anh hai không cho Vy ăn, Vy tặng lại cho anh người xấu, anh người xấu tặng lại cho Vy vậy kẹo bông gòn không phải anh hai mua rồi, cảm ơn anh người xấu nhé!"

Nhìn bé lẩm bẩm, phân tích từ gốc tới ngọn chiếc kẹo bỗng dưng khiến anh nở một nụ cười khó hiểu.

"Tại sao em lại gọi anh là " anh người xấu "vậy?"

Cậu hỏi bé.

Nhìn cậu cũng đẹp trai lắm mà? Năm nay cũng đã mười hai tuổi rồi, chính mẹ và các bạn đều nói mình trưởng thành sẽ rất đẹp trai không phải sao? Không đúng! Hiện tại mình cũng rất bảnh trai mà. Điều này chính cậu cũng phải công nhận mỗi lần nhìn vào gương, nhưng tại sao trong mắt em ấy mình lại xấu? Dường như có hàng triệu câu hỏi vì sao hiện lên trong ánh mắt của cậu bé.

"Mẹ của Vy dặn ai vứt đồ lung tung trên đường chính là người xấu, cô lao công làm việc rất mệt, chúng ta không được làm như vậy.."

 Bé Vy vui vẻ cười sáng lạn như ánh trăng khuyết sau đó cô bé vừa ăn kẹo, vừa lưu loát dạy dỗ anh người xấu không được làm như vậy. Nhìn hành động phải gọi là "hiên ngang lẫm liệt" cùng giọng nói trong trẻo dõng dạc của cô em gái này khiến cậu cảm giác giống như bị giáo viên dạy dỗ mỗi lần cậu đi học muộn vậy. Những người xung quanh phải bật cười vì hành động giống "ông cụ non" ấy, cậu bất giác cũng cười theo. Hóa ra đây là lý do em ấy đi theo cậu. Cậu cũng có cảm giác có lỗi khi làm việc "xấu" mà cô bé nói. Nhưng nếu có thể làm lại một lần nữa cậu chắc chắc vẫn làm như vậy.

"Anh tên Hứa Minh Phong, sau này anh sẽ bảo vệ em! Tạm biệt Vy nhé!"

Khi nghe thấy tiếng còi cảnh sát tới cũng là lúc cậu biết cậu phải về nhà rồi. Sau này nếu có cơ hội chắc chắn cậu sẽ qua khu phố này tìm Vy và Bông để chơi, tại sao không tìm cái anh đã cứu cậu hả? Bởi vì nhìn anh ấy không đẹp trai bằng cậu. Ngay lại khoảnh khắc em ấy xuất hiện cậu đã thực sự rất lo sợ tên bắt cóc kia sẽ bắt luôn em bé gái này, cũng ngay giây phút kia cậu đã hạ quyết tâm sẽ bảo vệ em gái này. Nhưng tất cả chỉ là nếu, một tháng kế tiếp đó cậu qua khu phố này tìm em gái mới quen kiêm "ân nhân" cứu cậu thì bất ngờ hay tin gia đình cô bé đã chuyển nhà vào miền nam để thuận tiện cho công việc của bố mẹ cô bé.

Từ ngày ấy cậu đã không còn được gặp cô..

-Còn Tiếp-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net