Chương 1: Tiệm Cầm Đồ Hoàng Tuyền.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nếu có thể lựa chọn, bạn có muốn sống không? Hãy đến với Tiệm Cầm Đồ Hoàng Tuyền! Nơi đây có tất cả bất cứ thứ gì mà bạn muốn."

Hàng chữ tiểu triện yên lặng hiện lên trên thiệp mời.

Thiệp mời bắt mắt với màu đỏ tươi tràn đầy sự vui mừng kết hợp với không khí u ám trong phòng bệnh lúc này thật không hợp nhau.

Mà ông lão cầm tấm thiệp mời lúc này đang nằm trên giường bệnh hơi thở thoi thóp trong phòng chăm sóc đặc biệt. Tấm thiệp mời tựa hồ có ma lực thần kỳ trong nháy mắt khiến ông tràn đầy sức sống.

"Điều này sao có thể? Những chữ viết này sao có thể xuất hiện? Tại sao lại thần kỳ như vậy? Tấm thiệp mời như là đặc biệt nhằm vào ta, chẳng lẽ là ta vẫn còn có thể sống tiếp?"

Ông lão kích động không thôi, một suy đoán to gan hiện lên ở trong tâm trí lão. Cái suy đoán có phần lớn mật và cũng cực kỳ hoang đường làm ông lão cũng không dám tin. Đây chính là cọng rơm cứu mạng lão.

Bốn tháng trước, ông lão kiểm tra ra bị mình ung thư não. Khối u này là khối u ác tính, lúc phát hiện thì đã đến giai đoạn cuối.

Cho dù là một phỏng đoán lạc quan nhất thì cũng cho thấy ông chỉ có thể sống thêm ba tháng nữa, mà việc ông có thể sống đến hiện giờ là nhờ vào may mắn.

Nghĩ tới cái chết gần ngay trước mắt, ông lão trong lòng có một sự sợ hãi không diễn tả được.

"Lưu bí thư, mau mau! nhanh chóng chuẩn bị xe gấp cho ta, ta phải ra ngoài, ngay lập tức, ngay lập tức!" Ông lão vội vã bấm điện thoại, rất nhanh đã được đưa ra khỏi bệnh viện bởi một chiết xe Rolls Royce dài sang trọng.

"Mau tăng tốc nhanh một chút." Ông lão ngồi ở ghế sau liên tục thúc giục. Khi cái chết đang cận kề, ông nhất định phải giành giật từng giây vì mình mà tranh thủ một đường sinh cơ.

Chiếc xe phi nước đại đến một con hẻm hẻo lánh ở ngoại ô. Lúc này đã gần nửa đêm, trong hẻm nhỏ hoàn toàn chìm đắm trong tĩnh lặng.

Hiện ra trước mắt ông là một tòa nhà gỗ ba tầng với đèn lồng đỏ đặc biệt bắt mắt. Tòa nhà phong cách cực kỳ cổ điển với những bức tranh điêu khắc rồng tinh xảo cổ kính đầy lịch sử tang thương kết hợp với hết thảy chung quanh nó thật rất không tương thích.

Và điều hấp dẫn mọi sự chú ý của ông lão là tấm biển hiệu phong cách cổ xưa, mặt trên mấy chữ "Tiệm Cầm Đồ Hoàng Tuyền" được viết đến rồng bay phượng múa.

"Cốc cốc cốc."

Ông lão run rẩy đi tới trước cửa, dùng hết toàn lực gõ cửa tòa nhà.

Yui: hilu m.n >< lại là hố mới của bọn mình đêyyyy. m.n ghé worrdpress: meoomcamuoi.wordpress.com vào lúc 12g trưa để xem trước chương 2 nhaaaa><

"Gõ cái gì mà gõ, không hiểu quy củ của nơi này hả? Tiệm Cầm Đồ Hoàng Tuyền không mở cửa cho đến 12 giờ đêm, 12 giờ đêm mới bắt đầu mở cửa kinh doanh, còn kém 5 phút nữa mới đến giờ."

Cửa gỗ chi nha chi nha mở ra, một thiếu niên tầm mười tám tuổi xoa xoa đôi mắt mông lung buồn ngủ bước ra. Thiếu niên đầu đội một cái mặt nạ dữ tợn thoạt nhìn âm trầm đáng sợ. Một thân phong cách lỗi thời lại lộ ra một cỗ phong vị tuấn lãng phiêu dật, thế ngoại đào tiên khó nói lên lời. Một màn như thế khiến ông lão trong lòng âm thầm mừng rỡ ngay cả nói chuyện cũng cung kính, cẩn thận.

"Tiểu ca xin hỏi một chút, nơi này phải hay không là Tiệm Cầm Đồ Hoàng Tuyền, có đúng hay không có thể có được tất cả những thứ ta mong muốn?"

"Đó là đương nhiên, bất quá không phải chỉ cần cầm tấm thiệp mời này là sẽ được miễn phí." Thiếu niên nhận lấy tấm thiệp mời ông lão đưa tới, chỉ là tùy ý nhìn lướt qua liền tiện tay đem tấm thiệp mời xé nát vụn.

"Đừng, tiểu ca, cậu không thể a, tấm thiệp mời này là ta được người bạn cũ cho ta mượn, dùng xong ta còn muốn trả lại cho hắn đấy, không được hủy đi a." Ông lão tựa như mê muội, thất tha thất thểu muốn tiến lên cướp lại tấm thiệp mời.

Nhưng thiếu niên đã cho ông lão một cái trừng mắt, tiện tay đem những mảnh nhỏ của tấm thiệp tung lên không trung. Những mảnh nhỏ bay múa đầy trời rất nhanh liền hoàn toàn không còn tung tích.

"Thiệp mời từ trước đến nay đều chỉ được dung một lần. Ông hãy viết xuống ước muốn của ông rồi đặt lên khay bên trái của cân tiểu ly đi."

Thiếu niên xuất ra giấy bút, trực tiếp nhét vào trong tay ông lão sau đó lại đem một cái cân tiểu ly bày trên bàn trước mặt ông. Cái cân thoạt nhìn khá cũ, dường như được làm từ đồng đỏ. Đánh giá từ các vết gỉ đồng bám trên cái cân, có thể thấy được nó có niên đại từ xa xưa. Chính giữa cái bệ cân dựng thẳng một Thanh Đồng bát quái. Ngay chính giữa bát quái là một cây kim đồng đen như mực hơi rung động.

Chẳng biết tại sao, ngay khi ông lão nhìn đến cây kim đồng thì tim đột nhiên đập nhanh. Ông chíỉ nhìn thoáng qua cũng cảm giác được hồn phách của mình từng đợt lơ mơ như là hồn lìa khỏi xác vậy. Có người nói, hồn phách ly thể tức là đã chết.

Nghĩ tới loại khả năng này, ông lão bị kinh sợ toát ra một thân mồ hôi lạnh. Tới đây ông cũng không dám liếc nhìn vào nó nữa. Vội vàng thu lại ánh nhìn, nhấc bút lên chuẩn bị ở trên tờ giấy viết xuống nguyện vọng của chính mình. Khi ông nhấc bút, trong mắt ông hiện lên nồng nặc sự tham lam.

"Ta muốn sống, điểm này không thể nghi ngờ, nhưng là phải sống bao lâu đây, ba mươi năm là không đủ, ít nhất cũng phải năm mươi năm..."

Thiếu niên tựa hồ đoán trúng tâm tư của lão, vẻ mặt đầy trào phúng.

"Được, ở Tiệm Cầm Đồ Hoàng Tuyền của chúng tôi, ông sẽ có được mọi thứ ông mong muốn, nhưng ông phải bỏ ra cái giá tương ứng mới được. Khuyên ông một câu, làm người đừng nên quá tham mới tốt."

"Ta muốn sống, có cái gì sai, chỉ cần có thể sống cái gì cũng có thể mất đi!"

Có lẽ là bị thiếu niên này kích thích, lão không còn một chút quyết đoán nào. Không còn nửa điểm do dự, ông nhấc bút lên xoàn xoạt bắt đầu viết. Vừa viết xong, dục vọng trong mắt lão lóe lên. Ngay lập tức, lão nhanh chóng đặt tờ giấy lên trên cân tiểu ly, lão rất sợ thiếu niên sẽ ngang ngược cản trở.

Nhìn một màn như thế, thiếu niên liên tục cười lạnh.

Ở một khắc tờ giấy tiếp xúc với cân tiểu ly kia, khay chứa tờ giấy của cái cân bỗng nhiên trầm xuống, khiến mắt thường cũng có thể thấy, trầm xuống mốc thấp nhất.

Trong giây lát, lão giống như cảm giác được có thứ gì đó trong người lão đang thay đổi. Dường như cái chết đang rời xa lão.

Sau khi khay của cân tiểu ly trầm xuống thì lập tức bắt đầu chậm rãi nâng lên dần dần cho đến khi hai khay của cân được giữ thăng bằng.

"Nguyện vọng của ông đã hoàn thành, ông thu được 50 năm tuổi thọ, hãy hảo hảo mà hưởng thụ đi." Thiếu niên mỉm cười, mở miệng.

Giờ khắc này, lão nơi nào để ý được nhiều như vậy, lão vội vã nhắm hai mắt lại từ từ cảm thụ những biến hóa trong thân thể. Những cơn đau đầu mê muội từng chút từng chút một bắt đầu giảm bớt rồi tiêu tán cuối cùng biến mất. Ngay lập tức, lão cảm thấy sức sống vô tận tựa như thủy triều thình lình hiện ra, dung nhập vào trong cơ thể của lão. Sau khi cảm nhận hết thảy, lão mừng rỡ như điên, nhịn không được mừng đến rơi nước mắt.

"Ô ô ô ta rốt cuộc cũng có thể sống tiếp, cảm tạ trời xanh!"

"Chỉ mong ông không hối hận mới tốt, duyên phận chúng ta tới đây chấm dứt, tạm biệt, không tiễn." Nói rồi thiếu niên giữ nắm đấm cửa, nhấc chân đuổi khách.

"Hối hận? Ta tuyệt sẽ không hối hận, chỉ cần có thể sống thì sẽ có tất cả. Tiểu tử cậu đây là cái thái độ gì? Từ trước tới giờ chưa thấy qua người đối đãi với khách hàng như cậu, chỉ riêng điểm này thôi, thì sau này đừng mơ tưởng muốn ta chiếu cố cậu!" Nguyện vọng đã hoàn thành, lão lại khôi phục dáng vẻ uy nghiêm dĩ vãng. Lão chỉ vào mũi thiếu niên cao giọng quát vài câu sau đó liền vội vã chạy về bệnh viện.

Kết quả kiểm tra rất nhanh đã có. Tốt đến ngạc nhiên.

"Kỳ tích a, lão Lưu, quả thực hay cho một đại kỳ tích trời ban, khối u trong não của ông đã không còn, không có khả năng tái phát lại, không chỉ như vậy, ngay cả bệnh mãn tính của ông cũng tiêu thất không còn dấu vết. Ông làm như thế nào a, ông bây giờ giống như một chàng trai trẻ ở độ tuổi 20 vậy, ít nhất ông còn có thể sống năm mươi năm nữa..." Bác sĩ vẻ mặt khiếp sợ, cầm thật chặt tay của ông lão cố sức lắc mạnh.

"Năm mươi năm sao? Ha ha ha, mẹ nó, viết ít rồi, lúc đó nhẽ ra nên tham thêm một chút, ít nhất cũng nên viết lên 70 năm..." Bỗng nhiên, ông lão âm thầm có chút hối hận.

"Ai nha bất quá, lúc đó chỉ lo cao hứng quá đỗi, lại quên hỏi thiếu niên kia ta đã đánh đổi cái gì, điều này phải hỏi rõ mới tốt, hay là quay lại đó một chuyến vậy."

Trước sự thúc giục của lão, chiếc xe đắt tiền, sang trọng lại một lần nữa chạy như bay tới cái hẻm nhỏ vắng vẻ ở ngoại ô kia.

Hẻm nhỏ vẫn yên tĩnh như trước, nhưng không còn treo đèn lồng đỏ nữa. Tòa nhà bằng gỗ mang phong cách cổ xưa cũng biến mất không còn dấu vết, như thể trước đây nó chưa từng tồn tại. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông lão tâm hoảng ý loạn, trong chốc lát ông nghĩ tới mấu chốt của vấn đề. Sở dĩ không tìm thấy Tiệm Cầm Đồ Hoàng Tuyền tám chín phần mười là bởi vì không có tấm thiệp mời đỏ thẫm.

"Vô Trần đạo trưởng, ông có còn thiệp mời của Tiệm Cầm Đồ Hoàng Tuyền không?" Ngay lập tức, lão bấm số điện thoại của người bạn cũ.

"Ông nghĩ thiệp mời đó là rau cải trắng muốn nhiều thì nhiều muốn ít thì ít thì hả? Tôi nói cho ông biết nhé, Lưu Kiện, nếu không phải ông hào phóng quyên tặng cho đạo quán của tôi nhiều năm, tấm thiệp mời đó, dù có nói cái gì thì tôi cũng sẽ không giao cho ông đâu, ông có biết hay không để có được tấm thiệp mời kia, tôi phải bỏ ra cái giá đắt như thế nào?" Đầu dây điện thoại bên kia lão đạo Vô Trần vẻ mặt nhức nhối.

"Bạn tốt à, ông lại giúp ta một chút đi ha, ta thực sự còn cần một tấm thiệp mời nữa, lần trước ta đổi lấy năm mươi năm thọ mệnh thế nhưng trong lòng ta tổng cảm giác có chút bất an muốn đi hỏi một chút cho rõ ràng." Lưu Kiện lộp bộp một chút, mơ hồ có dự cảm bất tường.

"Cái gì? Ông sao lại có thể tham lam như vậy? Ông có phải điên rồi hay không? Có biết hay không năm mươi năm thọ mệnh phải trả như thế nào? Ông gánh nổi sao?" Đầu dây điện thoại bên kia, Vô Trần lão đạo nghe xong mí mắt nhảy thẳng.

Lần này Lưu Kiện triệt để hoảng loạn: "Nói một chút coi ta rốt cuộc sẽ mất đi cái gì?"

"Ha hả rất nhanh thì ông sẽ biết thôi, tự cầu phúc cho mình đi, tấm thiệp mời đó đã làm thay đổi nhân quả của ông! Từ nay về sau, tôi ông ân oán hai cái tiêu trừ, không ai thiếu nợ ai!"

Đô đô đô...

Trong điện thoại truyền đến một trận âm thanh kết thúc cuộc trò chuyện, Lưu Kiện như rơi vào hầm băng.

Hơn nửa tháng sau, đài phát thanh Bắc Yến đúng giờ phát tin tức buổi sáng.

"Theo báo cáo mới nhất, người đàn ông giàu nhất thành phố là ông Lưu Kiện được chuẩn đoán là mắc bệnh u não ác tính nhưng lại trong một đêm không chữa tự lành, điều này đã sáng tạo ra một kỳ tích trong lịch sử y học. Thế nhưng chỉ một tuần sau đó, các công ty của ông Lưu đã ly kỳ phá sản và buộc phải đóng cửa, thiếu một khoản nợ lớn bên ngoài cũng không có khả năng tự vực dậy, chỉ có thể lưu lạc đầu đường xó chợ. Trong gia đình con trai, con gái liên tiếp được phỏng đoán mắc phải các loại quái bệnh, không đủ khả năng chi trả cho trị liệu..."

Lưu Kiện lưu lạc đầu đường xó chợ rất nhanh thì điên rồi, lão tựa hồ trong lòng có chấp niệm, thủy chung du đãng trên một con đường.

Lưu Kiện gặp người liền hỏi. "Ngươi biết Tiệm Cầm Đồ Hoang Tuyền không? Hãy mang ta đi, ta hối hận a, ta muốn thu lại nguyện vọng của ta, thu lại, hãy trả lại mọi thứ cho ta..."

Hết chương 1.

Nhóm dịch: Mèo Ôm Cá Muối.

Tác Giả: Đại Mạch Thiêu Khảo.

Truyện chỉ đăng tại wattpad: yuikomori 33 và Wordpress: meoomcamuoi.wordpress.com những nơi khác đều là ăn cắp.

Góc xàm xí

Yui: hilu m.n >< lại là hố mới của bọn mình đêyyyy. m.n ghé worrdpress: meoomcamuoi.wordpress.com vào lúc 12g trưa để xem trước chương 2 nhaaaa><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net