Tiệm đồ chơi của cô Portlanders

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi vẫn thích thú và ấn tượng ngay từ khi đặt chân vào cửa tiệm, thật sự cảm giác đó là không sao miêu tả rõ. Một cửa hàng đồ chơi khá lạc hậu với những món đồ như con quay, gấu dây cót... Thời đại bây giờ đa phần lũ trẻ không thích chơi mấy thứ như vậy nữa.

" Chào mừng quí khách đã đến tiệm! Tôi giúp gì được không?"

Đó là lần đầu tiên tôi gặp cô Portlanders, người chủ và cũng là người làm các món đồ chơi của cửa tiệm cùng tên. Tôi đã qua tuổi chơi đồ chơi nhưng tình cờ tôi ghé vào đó tham quan đồng thời sắp tới cũng là sinh nhật em trai, sao lại không nhỉ. Tiệm có vẻ khá vắng khách, có lẽ do sự lạc hậu của các món đồ chơi lẫn cách bài trí lẫn bề ngoài tiệm không có gì bắt mắt.

" Cảm ơn, tôi chỉ muốn xem qua mà thôi!"

Cô ấy quay lại bàn làm việc và tiếp tục tạo món đồ chơi khác. Sau một hồi xem và ngắm, tôi chán chuẩn bị ra về thì đột nhiên tôi thấy cô ấy đang làm gì đó khá kì lạ. Một tay cô chủ tiệm đặt lên món đồ chơi rồi sau đó cô hôn lên nó

" Tôi chỉ đang tặng món đồ chơi này một sinh mạng cho cuộc sống mới thôi."

Đáp lại sự tò mò trên khuôn mặt tôi, cô đáp lại với một nụ cười thiên sứ. Có lẽ đó cũng là lúc tôi có ấn tượng đầu tiên sâu sắc với cô ấy.

" Tôi có thể biết tên của cô được không?"

" Laura Portlanders, rất hân hạnh phục vụ"

" Phil Vancovet, rất vinh dự thưa quí cô"

Tôi mua một món đồ về và cứ ngắm mãi nó, đó là hộp nhạc đồ chơi có hình hai thiên thần khiêu vũ. Về đến nhà tôi không thể quên được gương mặt cô ấy, và cứ nhìn món đồ chơi vốn định tặng cho em trai mà càng thấy lòng thêm xao xuyến. Sau hôm đó, tôi đến tiệm thường xuyên hơn và lần nào cũng vậy, tôi luôn thích thú với gương mặt làm việc của cô. Khi cô đưa sinh mệnh vào những đứa con tinh thần của mình, tôi cảm giác cô giống một nữ thần tạo hoá xinh đẹp. Chúng tôi nói chuyện và chia sẻ sở thích với nhau và tình cảm có lẽ đã nảy sinh giữa chúng tôi lúc nào không hay. Theo lời cô kể đây là tiệm đồ chơi gia truyền được kế thừa từ người cha đã mất, và mặc dù là con gái nhưng cô vẫn quyết theo nghề cha. Tôi chia sẻ mọi thứ tôi thích với cô ấy từ sở thích chơi Polo đến bắn cung, tuy nhiên có một điều mà tôi vẫn giấu cô ấy, tôi xuất thân từ gia đình quí tộc. Có lẽ đó là điều sai lầm duy nhất khiến tôi hối tiếc.

Trong lần hẹn hò của chúng tôi tại trang viên Noctus, đó là ngày tôi quyết định tỏ tình với ước muốn được nắm tay cô trong đám cưới. Sau khi nhìn chiếc nhẫn, nước mắt cô tuôn ra và nhìn tôi đầy đau khổ. Câu nói cuối cùng của cô trước khi chạy trốn khỏi tôi là.

" Phil, hãy dành chiếc nhẫn cho người khác xứng đáng hơn em"

Sau đó tôi không gặp cô ấy nữa, mỗi khi tôi đến thì tiệm luôn đóng cửa. Mãi về sau tôi mới biết được chính gia đình tôi đã gây sức ép cho cô ấy, bắt nàng rời xa tôi. Họ đã dùng những ngôn từ thậm tệ nhất với cô ấy và thậm chí dùng tiền để bắt cô ấy rời xa tôi. Họ còn nói sẽ cho cô sập tiệm và nhiều thứ khác nữa. Và để gây dựng mối quan hệ làm ăn tốt đẹp, họ muốn tôi kết hôn với tiểu thư Catherinne. Tôi đã có một cuộc tranh cãi với cha mẹ tôi và hỏi tại sao họ lại đối xử như vậy với tôi và tình yêu của đời tôi.

" Con nên nhớ cô ta không cùng thứ hạng với chúng ta. Là người thừa kế dòng tộc Vancovet, con nên làm đúng với bổn phận của mình."

" Nghèo không phải cái tội và nếu sự khác biệt đó cản trở, con sẵn sàng vứt bỏ nó."

Tôi chạy khỏi nhà và đến tiệm đồ chơi đó một lần nữa. Sau khi hỏi thăm hết, tôi biết cô ấy sắp lên tàu đi Luân Đôn trong vài phút nữa. Tôi chạy hết tốc lực đến sân ga đúng lúc tàu chuyển bánh và đầu cứ cầu sao tôi gặp được cô ấy.

" Laura"

Tôi hét lớn khiến cô ấy quay đầu ngoái lại. Với đôi chân như ngựa, tôi chạy theo và nắm lấy đôi tay đang đưa ra của cô ấy.

" Anh điên rồi Phil! Sao anh lại làm như vậy?"

" Anh nhận ra mình không thể sống thiếu em được và chiếc nhẫn này chỉ dành cho một người mà thôi"

Chúng tôi hôn nhau và một cơn mưa đổ xuống đúng lúc đó. Tôi cười nhìn cô ấy và chuyến tàu đi Luân Đôn cứ chuyển bánh như chiếc xe đám cưới của chúng tôi

Một thời gian sau đó, chúng tôi mở cửa tiệm ở Luân Đôn và gia đình tôi có vẻ đã không còn quan tâm hay can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi nữa. Tôi vẫn biên thư cho họ và nói rằng tôi vẫn ổn, và có lẽ sẽ về thăm nhà một lúc nào đó. Và quên không nói các bạn, cô ấy đã tạo ra một món đồ chơi có sinh mạng mới, mà đúng hơn là của cả hai.

" Phil, con đang khóc này anh"

" Anh lên ngay đây"

Bầu trời hôm nay thật đẹp, tôi chạy đến bên cạnh vợ con mình và ngắm nhìn hoàng hôn. Bên ngoài cửa tiệm là vẫn là dòng chữ quen thuộc, dù chúng tôi đã kết hôn.

" Tiệm đồ chơi của Portlanders"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net