Q1 - C3: Nến Nhân Ngư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Bác sĩ quen gã chủ tiệm đã được hai năm, nhưng mãi vẫn không biết tên gã là gì, gã cũng chưa từng hỏi tên anh. Có trời mới biết gã chủ tiệm đã làm thế nào để gọi anh vừa từ phòng phẫu thuật ra để cứu một con chó! Gã có điện thoại sao? Và làm sao gã biết số của anh? Khi đó trên điện thoại di động của anh hiển thị “không có số”.

Lúc này Apache – con chó anh mới đặt tên nhân lúc anh không để ý đã chạy sâu vào gian trong của tiệm đồ cổ.

Gã chủ tiệm đang cất chiếc vòng Hương Phi vào ngăn tủ, tinh thần tập trung nên không hề có phản ứng gì với việc này. Bác sĩ đuổi theo con chó tới trước một bức bình phong bằng ngọc.

Bức bình phong điêu khắc từ ngọc cao bằng một người, bên trên khắc phong cảnh vườn cây. Người thợ điêu khắc vô cùng giống thật, khéo léo vận dụng màu sắc của ngọc quý, tùy theo bước chân của người xem, sơn thủy có thể nhìn thấy rõ ràng xa gần, lầu gác còn như nổi lên sống động. Thậm chí nhân vật được khắc trên đó biểu cảm phong phú tới nỗi có thể nhìn rõ vẻ buồn vui giận giữ. Hoa cá chim côn trùng cũng ẩn hiện, dường như có thể tưởng tượng ra cảnh tiếng chim hót giữa hoa lá và tiếng cá nhảy.

Bác sĩ lập tức bị cuốn hút, nhìn thấy cùng với sự thay đổi của ánh sáng, trên mặt ngọc xuất hiện những quầng sáng khác nhau, bất giác muốn đưa tay chạm vào nó.

“Gâu gâu”. Tiếng Apache vang lên sau bức bình phong, bác sĩ đang định gọi gã chủ tiệm giúp đỡ, vừa quay đầu lại đã không thấy bóng người vừa đứng trước quầy đâu nữa.

Thôi vậy, dù sao cũng phải bắt được chó đã, nếu làm hỏng đồ ở gian trong thì anh không đền nổi. Gã chủ tiệm nói rằng đô cổ ở đây đều vô cùng quý giá.

Sau bức bình phong bằng ngọc là một thông đạo sâu hút, hai bên là từng căn phong nhỏ, không có biển hiệu, ánh sáng lờ mờ, càng khiến nơi đây có vẻ u ám đáng sợ hơn.

Trong tiệm đồ cổ dường như không có lấy một món đồ điện, ngay cả việc chiếu sáng gian ngoài cũng dùng hai ngọn đèn cung đình Trường Tín. Bác sĩ lấy điện thoại ra soi, vừa khẽ gọi tên Apache vừa men theo thông đạo tiến về phía trước.

Một cánh cửa ở không xa phía trước đang hé mở, bên trong có tia sáng yếu ớt hắt ra. Bác sĩ đi tới đó thử đẩy vào trong. Cửa gỗ kêu “cọt kẹt” rồi mở ra, không khí trong suốt đoạn đường đi tới đây quá bí bách khiến tim bác sĩ như vọt lên tận cổ họng, nhưng khi anh nhìn thấy mọi thứ bày biện trong phòng bèn thở phào nhẹ nhõm.

Một căn phong nhỏ chỉ rộng vài mét vuông, mùi thơm lạ bay khắp phòng nhưng không có gì cả, ngoài một cây nến đỏ đang cháy. Không thấy bóng dáng con chó đâu, bác sĩ định tiếp tục đi tìm, vừa quay đầu lại anh đã thấy gã chủ tiệm đứng sau lưng từ lúc nào không hay, lặng lẽ nhìn anh chằm chằm trong bóng tối.

“Anh định dọa chết tôi à?”. Một hồi sau bác sĩ mới hoàn hồn, anh đưa tay vuốt ngực, cảm thấy nhịp tim mình nhảy vọt lên 120 nhịp/phút, đây đúng là một tổn hại lớn tới trái tim khỏe mạnh của anh.

Trong bóng tối, gương mặt trắng trẻo của gã chủ tiệm trông càng trắng bệch. Gã lạnh nhạt đưa mắt nhìn bác sĩ, nói: “Ai cho cậu tự tiện vào đây?”.

“Tôi tìm Apache”. Bác sĩ chột dạ cười trừ.

Gã chủ nhướn đôi mày phượng: “Con chó đó hả? Ban nãy tôi nhìn thấy nó nhảy lên quầy của tôi, đang ăn đồ ăn sáng cậu mua”.

“Con chó chết tiệt”. Bác sĩ giả vờ nổi giận, biện hộ cho bản thân: “Tôi chưa động chạm vào cái gì đâu đấy! Hơn nữa căn phong này cũng chẳng có gì mà”.

Nghe thấy vậy biểu cảm trên khuôn mặt gã chủ tiệm mới giãn ra, cười nói: “Cổ vật đều rất dễ hỏng đương nhiên phải bày riêng theo từng loại. Có thứ cần môi trường khô ráo, có thứ cần tránh ánh sáng trực tiếp, có thứ cần cách ly không khí. Ngọn nến này được đốt cháy sẽ sinh ra độ ấm, ánh sáng và bụi, đương nhiên không thể đặt cùng các cổ vật khác trong một phòng”.

Bác sĩ không dám tin: “Ý anh là ngọn nến này cũng là cổ vật? Tôi cong tưởng nó dùng để thắp sáng”. Ngọn nến này toàn thân một màu đỏ, chỉ dài hơn một thước, không có gì khác những ngọn nến bình thường. Nhìn kỹ mới thấy dưới chân bị khuyết một miếng.

Gã chủ tiệm gật đầu nói: “Ngọn nến này được làm bằng mỡ của nhân ngư dưới biển sâu, có thể đốt hơn một nghìn năm. Đến nay nó đã cháy được hơn bảy trăm năm rồi”.

Bác sĩ há hốc miệng, trong lòng thầm nghĩ đem chuyện này đi lừa trẻ con chắc chúng cũng không tin. Gã chủ tiệm nhìn anh, mỉm cười hỏi: “Muốn nghe câu chuyện về ngọn nến này không?”.

“Kể đi, tôi muốn nghe”. Bác sĩ muốn nghe kể chuyện, dù sao hôm nay anh cũng không phải đi làm, nghe gã kể cũng không sao. Nhìn làn khói đang dần bay lên từ ngọn nến thơm, gã chủ tiệm lặng lẽ nói: “Câu chuyện bắt đầu từ hơn bảy trăm năm trước…”.

2.

Ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có một ngôi miếu, trong miếu có một gã hòa thượng.

Trong câu chuyện này không có núi, nhưng có một ngôi miếu, trong miếu cũng không chỉ có một gã hòa thượng. Khi đó chiến họa liên miên, đói khát xảy ra khắp nơi, rất nhiều người chết đói. Trong ngôi miếu có vài tiểu hòa thượng, đều do gia cảnh nghèo khó không thể nuôi được nên mới đưa vào miếu cạo đầu, cầu mong Phật tổ từ bi, gắng gượng sống qua ngày.

Nhân vật chính của câu chuyện là một tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng tên gì bản thân hắn cũng không nhớ nữa, ngay cả phương trượng trong miếu cũng gọi hắn là tiểu hòa thượng. Chức trách của hắn là chăm sóc hương hỏa trong Già Lam thần điện. Bất kể lúc nào cũng luôn phải giữ hương hỏa trong điện không tắt.

Ban ngày có rất nhiều thiện nam tín nữ tới thắp hương, hắn trốn dưới hương án nằm ngủ, buổi tối thức dậy trông coi đại điện cả đêm, châm hương hỏa, thay hương nến.

Chưa bao giờ có người nói chuyện với hắn, hắn cũng luôn trầm mặc ít nói, thậm chí lúc niệm kinh cũng ít khi phát ra tiếng, vì thế bị phương trượng cho rằng hắn không có duyên với Phật, bị phái đi coi giữ đại điện vào buổi tối. Trong thế giới của tiểu hòa thượng chỉ có mùi hương hỏa xộc vào mũi và những ngọn nến nhảy múa.

Thời cục ngày càng hỗn loạn, người tới chùa dâng hương cũng ngày càng ít, hương nến cung phụng cũng ngày càng ít đi. Tiểu hòa thượng muốn giữ cho ánh nến không tắt đành phải giảm bớt số nến bày ra, đến cuối cùng mỗi tối chỉ được châm một ngọn nến.

Cho đến một tối nọ, tiểu hòa thượng lấy ra ngọn nến cuối cùng và buông tiếng thở dài. Ngày mai hắn phải nói với phương trượng, đến lúc phải mua thêm nến rồi. Nhưng miếu còn tiền mua nến không? Tiểu hòa thượng vừa lo nghĩ vừa đốt lửa châm ngọn nến cuối cùng, cung kính đặt bên phải tượng thần Già Lam.

Sau đó như thường lệ, hắn lặng lẽ ngồi nhìn hình dáng ngọn lửa như đang nhảy múa, không nghĩ ngợi gì, để đầu óc trống rỗng, ngây người ra thực sự.

“Ê! Tiểu hòa thượng”. Giọng nói vang lên từ phía trên, tiểu hòa thượng phản ứng chậm chạp từ từ ngẩng đầu lên. Trên đỉnh đầu của tiểu hòa thương có một người bán trong suốt đang lơ lửng giữa không trung.

Tiểu hòa thượng chớp chớp mắt, phát hiện người bán trong suốt là một nữ nhân. Nàng nheo đôi mắt phượng lại, cụp mắt xuống nhìn tiểu hòa thượng từ trên cao.

“Tiểu hòa thượng, đời người rốt cuộc dài bao lâu?”. Giọng nàng như hư như thực, giống như làn khói đang bao quanh thân nàng vậy.

“Đời người, có lẽ chỉ trong mấy chục năm”. Tiểu hòa thượng sững lại rồi ngây người ra đáp. Hắn rất ít khi nói chuyện vì thế giọng khàn khàn, mang theo chút ngại ngùng và căng thẳng.

Nữ tử nhướn đôi mày lá liễu của mình, mở to mắt hơn, nhìn tiểu hòa thượng hỏi đầy hứng thú: “Là ngươi đã đánh thức ta?”

“Đánh thức?”. Tiểu hòa thượng chần chừ: “Nữ thí chủ, sao cô lại lên được chỗ cao như vậy?”.

“Ngươi tưởng ta là người à? Ta không phải người đâu. Ngươi không sợ ta là quỷ sao?”. Nàng chớp mắt, nhan sắc vốn đã nghiêng nước nghiêng thành giờ lại càng đẹp rung động lòng người hơn.

Tiểu hòa thượng thật thà lắc đầu: “Đây là Già Lam đại điện, yêu ma quỷ quái không vào được”.

“Thật là thành kính”. Nàng nhướn mày, liếc mắt nhìn xuống tượng thần Già Lam bất động, khóe miệng nhếch lên cười khing miệt.

Tiểu hòa thượng mặc dù ngốc nhưng không mù. Nhìn thấy nữ thí chủ không có chân, nhìn xuống nữa chính là ngọn nến ban nãy hắn vừa châm, làn khói bốc lên khi đốt nến tạo thành hình dáng một nữ tử.

“Cô…cô là ngọn nến này?”, tiểu hòa thượng ra sức chùi mắt, ngỡ như mình đang nằm mơ.

“Đúng thế, ta chính là ngọn nến này. Ngươi có thể gọi ta là Chúc”.

Tiểu hòa thượng sững sờ nhìn Chúc đang lơ lửng giữa không trung.

Làn khói xanh bay lên từ ngọn nến càng lúc càng nhiều, hình hài của nàng cũng càng lúc càng rõ nét hơn. Trên khuôn mặt trắng mịn như ngọc là đôi mắt phượng quyến rũ và sâu thẳm, dường như có thể hút lấy linh hồn của những người ngưỡng mộ nàng. Thân thể nàng thanh thoát, tư dung mỹ miều, trên người vận bộ đồ sang trọng mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy, mái tóc mềm như gấm của nàng như có sinh mệnh, lơ lửng bao quanh người nàng.

“Này tiểu hòa thượng, có thích những gì ngươi nhìn thấy không?”. Chúc từ tốn và ưu nhã xoay một vòng trên không rồi nhẹ nhàng bay xuống, dừng lại ở khoảng không cao hơn tiểu hòa thượng một chút, cúi cuống nhìn hắn, khẽ hé môi nói những lời đầy hấp dẫn: “Chỉ cần ngươi thổi tắt ngọn nến này, ta sẽ biến thành người thật, xuống dưới chơi với ngươi”.

Giọng Chúc êm ái và tự nhiên giống như hồi nhỏ hắn được gối đầu lên chiếc gối gấm hoa. Mái tóc được hình thành từ làn khói của nàng đang mịt mù bao quanh người hắn. Sợi tóc thơm mơ hồ quyện vào mũi, khiến cả người hắn lâng lâng không biết đang ở nơi nao.

Tiểu hòa thượng bần thân mất một lúc mới hiểu lời yêu cầu của Chúc, vội vã lắc đầu như trống bỏi.

“Không được…”. Hắn chỉ nói nửa câu rồi vội ngậm miệng lại. Bởi hắn phát hiện nếu mình nói chuyện hơi thở phả ra sẽ thổi bay nàng.

Hắn nín thở, sợ thổi bay nàng. Chúc dẩu môi, trừng mắt nhìn tiểu hòa thượng một cái rồi lại bay lên giữa không trung, quay lưng lại với hắn.

Tiểu hòa thượng cố gắng ngẩng đầu lên, hắn không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Chúc nhưng có thể tưởng tượng ra nàng thất vọng đến nhường nào. Hắn muốn an ủi nàng nhưng hắn không khéo nói, không biết phải mở miệng ra sao. Có điều chắc nàng không cần phải thất vọng quá lâu, ngọn nến này trưa ngày mai sẽ cháy hết, đến lúc đó nàng sẽ được toại nguyện thôi.

Suốt đêm, lần đầu tiên tiểu hòa thượng không nhìn ngọn nến nhảy nhót nữa, mà luôn ngẩng đầu chăm chú nhìn bóng Chúc, ánh mắt không rời khỏi nàng dù chỉ giây lát.

Sáng sớm hôm sau, tiểu hòa thượng mở mắt, phát hiện thấy ngọn nến mình châm tối qua vẫn đang cháy. Kỳ lạ ở chỗ nó vẫn dài như lúc hắn lấy ra châm lửa, ngay cả một tấc cũng không hề ngắn đi.

Sao có thể như thế được? Tiểu hòa thượng dụi mắt, nhưng hình ảnh trước mặt vẫn không có gì thay đổi.

“Tiểu hòa thượng thật kỳ lạ, lúc nhìn thấy ta ngươi không ngạc nhiên, bây giờ phản ứng lại kích động đến vậy”. Chúc nằm trên xà nhà ở đỉnh điện, nói với vẻ chán ghét.

Tiểu hòa thượng ngẩng đầu lên: “Ngọn nến này cháy mãi không tắt ư?”.

Chúc thoải mái gật đầu: “Ngọn nến này được làm từ mỡ của nhân ngư nghìn năm, đáng ra đã được cháy vạn năm trong mộ Tần Thủy Hoàng. Ta bị bỏ sót bên ngoài, không biết tại sao lại lưu lạc tới đây”.

“Nhân ngư?”. Tiểu hòa thượng dù kiến thức không nhiều nhưng cũng biết nhân ngư là một truyền thuyết vô cùng đẹp đẽ, sinh sống ở biển lớn, thân trên là người, thân dưới là đuôi cá… tiểu hòa thượng nhìn Chúc trước mắt, khói nến tạo thành nàng với thân trên là dáng người, còn thân dưới là làn khói uốn lượn bay lên.

“Chúc, cô vốn là nhân ngư à?”.

Chúc không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ mỉm cười xinh đẹp xao xuyến lòng người: “Tiểu hòa thượng, thổi tắt ngọn nến này đi, như thế ta sẽ mãi mãi được giải thoát! Ta sẽ đi làm loạn lăng mộ Tần Thủy Hoàng. Tần Thủy Hoàng muốn trường sinh bất lão, nhưng đời người chẳng qua chỉ mấy chục năm, hà cớ gì hắn bắt bao nhiêu người cùng chết như vậy?”.

Tiểu hòa thượng ngửa cổ lâu có phần nhức mỏi, hắn gần như bị nụ cười của nàng mê hoặc, nhưng lại nhìn thấy bức tượng thần Già Lam bên cạnh nàng.

“Tiểu hòa thượng, đơn giản lắm, chỉ cần ngươi thổi một hơi vào ngọn nến thôi”. Chúc vội vàng bay xuống, cả thân hình hư ảo quấn quanh tiểu hòa thượng. Từ tai trái bay sang tai phải hắn, bay qua bay lại hạ giọng dụ dỗ.

Tiểu hòa thượng thấy dung mạo xao động lòng người của nàng bay qua bay lại trước mặt bèn vội vàng nhắm mắt lại. Không muốn những lời nói ngon ngọt của nàng làm dao động trái tim mình, tiểu hòa thượng bắt đầu lẩm bẩm niệm “Kinh Kim Cương”: “Nếu lấy sắc mà gặp ta, lấy âm thanh mà câu ta, là người đó theo đạo tà, không thể thấy Như Lai…”.
Cập nhật truyện mới nhất

Thân hình đang bay lượn của Chúc khựng lại: “Tiểu hòa thượng, ngươi nói vậy là có ý gì?”.

“Thanh sắc tất có tướng, có hình có tướng tất là ma, nếu một người dùng sắc quyến rũ tôi, hạ giọng cầu xin tôi, là một người theo bàng môn tà đạo, không thể gặp được Như Lai Chân Phật”.

Chúc bật cười thành tiếng, tiếng cười lanh lảnh rung động: “Hòa thượng ngốc, bình thường ai dạy ngươi thông kinh thế? Ý của câu này là muốn nói cho ngươi biết, không được dựa vào tướng mạo, thanh âm để đi tìm tấm lòng của Phật, nếu không sẽ bước vào tà đạo, không thể gặp Như Lai”.

Tiểu hòa thượng bán tính bán nghi lắng nghe, hắn chỉ là tiểu hòa thượng canh đêm, phương trượng nói tuệ căn của hắn không cao, cũng không có ý dạy hắn kinh văn. Hắn chỉ nghe các sư huynh đọc nhiều nên biết một chút kinh văn, nhưng chỉ hiểu lơ mơ.

Chúc lượn tới trước mặt tiểu hòa thượng, nhìn nhãn cầu đảo loạn xạ dưới đôi mắt kép, bất giác bật cười: “Trong ‘Kinh Kim Cương’ còn có một câu: “Phàm có tướng đều là hư ảo. Nếu thầy tướng mà biết là nó chỉ là không, liền thấy được Như Lai”. Mọi thứ trên thế gian sinh sinh diệt diệt, đều là chân tướng của hư ảo, mỗi người đều có trí tuệ đức tướng của Như Lai, tức là diện mạo vốn có. Vì thế tu về diện mạo vốn có mới là chính đạo”.

Tiểu hòa thượng thần người suy nghĩ hồi lâu, không nhịn được bèn mở mắt. Chúc ngồi đối diện với hắn, làn khói quấn quanh thân người, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, uốn lượn lên cao, xoay vần hồi chuyển, quấn quấn quýt quýt.

Tia nắng sớm chiếu xuyên qua người nàng, chiếu thẳng xuống viên gạch dưới đất.

Thế nào là hư tướng? Đây chính là hư tướng.

Chúc thấy tiểu hòa thượng chỉ ngẩn người nhìn mình, nàng chu môi khó chịu nói: “Qủa nhiên là người chỉ để ý ngoại hình, như ngươi mong muốn”.

Nói xong nàng hóa thành một đám khói màu trắng xanh, bắt đầu hóa thành một tướng mạo mới, đai áo chỉnh tề, râu đen mặt đỏ, áo choàng màu xanh thẫm dáng rộng, cổ tròn. Giống hệt như bức tượng thần Già Lam.

“Thế nào, tiểu hòa thượng? Ta chính là Già Lam bồ tát, ta không thiếu một cây nến mà ngươi dâng đâu, mau thổi tắt nó đi”. Già Lam bồ tát mà Chúc biến thành ngay cả giọng nói cũng thô kệch, vang vọng trong đại điện.

Tiểu hòa thượng nhìn ảo tượng Già Lam trước mặt, hồi lâu chớp mắt, hai tay chắp lại trước ngực, chậm rãi niệm: “Nếu lấy sắc mà gặp ta, lấy âm thanh mà câu ta, là người đó theo đạo tà, không thể thấy Như Lai…”.

Rất lâu rất lâu sau, một giọng nói giận dỗi vang lên trong đại điện: “Đồ ngốc”.

Từ đó về sau, cuộc sống của tiểu hòa thượng trở nên đặc sắc hơn.

Thực ra hắn là một tiểu hòa thượng bình thường, phạm vi cuộc sống vẫn quẩn quanh Già Lam thần điện, thời gian ăn nghỉ vẫn như cũ. Chỉ là, bên cạnh hắn có thêm một nữ nhân do khói nến hóa thành.

Mặc dù điều nàng cầu xin chẳng qua chỉ là muốn hắn thổi tắt ngọn nến hắn châm, nhưng hắn vẫn không thể nào đồng ý. Hắn nói với bản thân mình, bởi vì nàng ấy là ngọn nến cuối cùng trong miếu.

Đây là ngọn nến cuối cùng, lặng lẽ cháy trong thần điện, không ai quan tâm tới việc tại sao ngọn nến cháy mãi không hề ngắn đi, tại sao mãi mãi vẫn dài như vậy.

Thứ họ quan tâm là tượng thần Già Lam, là kinh Phật, hoặc ngày mai liệu có thể đi hóa duyên làm no cái bụng hay không.

“Tiểu hòa thượng, đời người rốt cuộc dài bao lâu?”. Đây là câu Chúc hay hỏi nhất, cũng là câu nàng chắc chắn sẽ hỏi mỗi khi xuất hiện.

“Chắc là trong vài chục năm”. Tiểu hòa thượng luôn trả lời nàng như vậy.

Chúc nghe xong liền ngậm miệng lại. Có điều sự yên tĩnh cũng chỉ kéo dài nửa ngày nàng lại bắt đầu xin xỏ hắn thổi tắt nến.

Tiểu hòa thượng có một lần thực sự bị nàng thuyết phục. Nhưng khi hắn vừa định nói với phương trượng thì phát hiện ra ông đang đau đầu vì miếng ăn.

Hắn không mở nói được, sinh không đúng thời. Quân khởi nghĩa khắp nơi nổi dậy ngày càng nhiều, mọi người đều không trồng cấy nữa nên không có lương thực. Không có lương thực lại càng muốn khởi nghĩa.

“Hừm! Mọi lần thay đổi triều đại đều cần chiến tranh, nhưng chiến tranh lại do bách tính gánh chịu!”. Chúc than phiền như vậy.

Tiểu hòa thượng im lặng lắng nghe, trong lòng thẩm nhẩm lại hai lần, như hiểu mà như không.

Quả thực hắn không hiểu, nhưng có mấy sư huynh không ở lại nữa, vứt bỏ kinh Phật hoàn tục tham gia quân khởi nghĩa.

“Tiểu hòa thượng, sao ngươi không đi cùng?”, Chúc hỏi.

Tiểu hòa thượng ngẩng đầu, hắn đã quen với việc ngẩng đầu nhìn nàng, ban đầu cổ khá mỏi nhưng lâu dần cổ hắn đã quen với động tác này từ lúc nào không hay.

“Tôi không đi, nhiệm vụ của tôi là không thể để hương hỏa trước tượng thần Già Lam lụi tắt”. Tiểu hòa thượng đáp.

“Đồ đầu gỗ! Ngươi có đi ta cũng không tắt được đâu. À không được không được, nhỡ may tên hòa thượng ngốc nghếch nhà ngươi chết trên chiến trường, lẽ nào ta mãi mãi sẽ không được giải thoát? Ngươi cứ ở lại đây thì tốt hơn”. Chúc đi đi lại lại than phiền như vậy. Vừa bất mãn tiểu hòa thượng không có mục tiêu cao xa vừa sợ hắn tham gia quân khởi nghĩa thật.

Tiểu hòa thượng im lặng cắn miếng bánh bao không nhân cứng nhắc trong tay, cảm thấy nàng thật ồn ào.

Lại thật đáng yêu.

3.

“’Tiểu hòa thượng, đời người rốt cuộc dài bao lâu?”. Ngày nào Chúc cũng hỏi câu này.

“Có lẽ, chỉ bằng chuyện ăn uống thôi”. Tiểu hòa thượng nhìn đồ ăn giảm bớt trong bát, cảm thán vậy. Chúc nghe xong, thời gian im lặng kéo dài hơn trước.

Người trong miếu bỏ đi rất nhiều, người cạo đầu vào miếu bỏ đi nhiều hơn. Rất nhiều người tới bước đường cùng bèn cạo đầu đi làm hòa thượng. Phương trượng lòng dạ từ bi, thu nạp hết vào trong miếu, mặc dù ăn không đủ no nhưng những thứ mọi người tự gieo trồng bắt đầu được thu hoạch, có thể gắng gượng tiếp tục duy trì cuộc sống.

Bỗng chốc tiểu hòa thượng có rất nhiều sư đệ. Nhưng nhiệm vụ của hắn vẫn là canh đêm ở Già Lam thần điện, hắn vốn là một người dễ bị người khác lãng quên, nhưng các sư đệ đều biết hắn. Bởi ban ngày khi không ngủ, hắn hay ngồi trước hương án, thành kính ngắm tượng thần Già Lam.

Cứ nhìn là nhìn rất lâu.

Nhưng chẳng ai biết, thực ra là hắn nhìn nàng ở trên tượng thần Già Lam.

Trong miếu thường xuyên có hương khách tới cầu xin thần Già Lam phù hộ, chỉ là rất ít người tới cúng vào ban đêm. Một đêm nọ tiểu hòa thượng đang ngồi ngẩn ngơ trước cây nến, không biết từ bao giờ sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện một người.

Người này mặc đồ đen, tướng mạo như được bao bọc trong hư ảo, nhìn thế nào cũng không rõ. Khiến người khác ấn tượng sâu sắc nhất là con rồng đỏ thẫm được thêu trên bộ áo đen. Đầu rồng thêu ở cổ tay phải, thân rồng uốn lượng trên cánh tay, đuôi rồng được thêu trên vai phải.

Tiểu hòa thượng vốn không nên nhìn người ta chằm chằm như vậy nhưng con rồng này quả thực sống động như thật, khiến hắn không kìm chế được mà muốn nhìn nó lâu thêm một chút.

Nhìn lâu như vậy tiểu hòa thượng mới phát hiện ra, vị hương khách này không nhìn tượng thần Già Lam mà đang nhìn cây nến đặt trên hương án.

“Ngọn nến này rất tuyệt”. Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên.

Mí mắt tiểu hòa thượng giật giật, không biết phải trả lời ra sao. Bây giờ Chúc vẫn chưa xuất hiện, ngọn nến này nhìn không khác gì nến bình thường. Tại sao vị hương khách này lại khen một ngọn nến bình thường?

“Tiểu hòa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net