11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đúng như Lan Anh dự đoán, sáng hôm sau trước cửa tiệm nho xuất hiện một đám người lạ mặt. Lan Ngọc không nhìn cũng biết đám người đó là ai rồi. Họ đến đúng lúc cô vừa đi chợ về, không cho họ một ánh nhìn Lan Ngọc như mù mà lướt ngang qua đám người kia chuồn vào trong quán.

"Ninh Dương Lan Ngọc? Con giờ sống khổ sở như này sao?"

Lan Ngọc: Có vụ đó nữa hả????

"Ngọc...em làm cái gì mà vội vội vàng vàng như ma đuổi vậy? Hôm nay đi chợ trả giá quá nên bị dí đánh hả?"

"Trả giá? Đó giờ Ngọc nó mua sắm có cần nhìn giá đâu?"

"Trang...vào trong đi, ở ngoài đây coi chừng bị lây khùng."

"Em nói khùng nói điên cái gì vậy? Khách tới em không mời vô còn chửi người ta khùng nữa? Mất khách không bán được hàng là chị với em cạp đất mà ăn đấy."

"Trang...hôm qua chị nhớ em nói với chị gì không? Đây là người của nhà họ Ninh..."

Thuỳ Trang nghe xong liền đóng cửa một cái rầm, nàng khóc thầm, trộm vía từ ngày Ninh Dương Lan Ngọc xuất hiện ở đây số lần nàng đóng cửa tiệm sớm hầu như là diễn ra thường xuyên, cũng may nàng còn chi phí dự phòng do viết lách review trên mạng, chứ không hai người các nàng có mà cạp đất ăn rồi.

"Tự nhiên thấy có lỗi quá..."

"Lỗi phải gì ở đây?"

Lan Ngọc không nói gì lặng lẽ trở về phòng móc trong túi ra chiếc thẻ vàng lấp lánh rồi đưa nó cho Thuỳ Trang trong sự ngỡ ngàng của nàng.

"Chị cầm lấy...đây lả thẻ riêng của em, thẻ này nguồn thu nhập chính từ shop thời trang của em. Vốn em để nó sau này làm sính lễ hỏi cưới vợ, nhưng giờ em thấy cũng chẳng để làm gì, em cho chị đó. Tuy nó không nhiều tiền bằng thẻ đen nhưng cũng đủ hai mình sông lay lắt qua ngày."

"Em bảo là thẻ này em đanh để làm sính lễ cưới vợ?"

"Đúng rồi."

"Giờ em đưa nó cho chị, vậy chị có được xem là vợ chưa cưới của em không?"

Lan Ngọc im lặng vài giây không nói gì, cô cúi đầu ngại ngùng rồi quay lưng lại với nàng.

"Chị nghĩ sao thì là vậy đi."

Thuỳ Trang nghe xong khẽ phì cười, nàng nắm lấy tay cô rồi đặt lại tấm thẻ vào tay.

"Sao thế? Chị chê ít tiền sao?"

"Cầm lấy, chiều đi rút tiền với chị."

"Để làm gì?"

"Chị cho vay nặng lãi."

"..."

Về phần nhà họ Ninh ở bên ngoài, chứng kiến cảnh con gái mình "khổ sở" như thế thì cũng không đành lòng. Từ già trẻ lớn bé đều quay xe trở về nhà. Nhưng rõ là một gia tộc lớn, họ không ngồi yên để tài sản của mình rơi vào tay người khác. Trong lòng họ tự có tính toán riêng.

.

Chiều đến hai bạn nhà mình tung tăng chạy ra ngân hàng để rút tiền. Thuỳ Trang trố mắt nhìn tài khoản 11 số 0 của người kia cổ họng nghẹn lại nói không thành lời, chủ tịch bấy lâu nay giả nghèo à?

"Thế này mà em bảo em nghèo? Thẻ này ít tiền dữ lắm, là ít dữ chưa?"

"Hì..."

"Có 400 tỏi chứ đâu có nhiều..."

"Thì hồi đó chị đâu phải bồ em nên em phải giả nghèo, giờ chị là bồ em rồi thì cái thẻ này là của chị, em cũng đắn đo suy nghĩ dữ lắm mới quyết định đụng đến nó á. Tại em sợ chị bỏ em."

"Có bị điên mới bỏ em, em không bỏ chị thì thôi."

Quá chói mắt, quá nhiều số 0, Thuỳ Trang tí thì ngất luôn tại chỗ.

"Thế chị muốn rút bao nhiêu?"

Thuỳ Trang lẳng lặng đưa 10 ngón tay.

"10 tỷ hả?"

"Em thần kinh hả? 10 triệu thôi."

"Rút có 10 triệu mà rút làm gì?"

"Ngộ quá 10 triệu với em là con bò rụng lông cây me rụng lá nhưng đối với chị là nó nhiều rồi đó."

Hai người cứ đứng cãi qua cãi lại, sau đó thì quyết định rút luôn 100 triệu cho đỡ lằng nhằng.

"Này, em rút 100 củ rồi có xài hết không?"

"Không."

"Thế rút làm gì?"

"Cho chị xài, em thấy tủ đồ chị toàn mấy bộ cũ không à, sắp tới sinh nhật con Huyền, em muốn chị đi tới đó chung với em."

"Có quen biết gì đâu mà tới? Lỡ chị không biết gì thì lại làm mất mặt em."

"Hôm đó chị cứ đi cạnh em là được rồi, không cần phải làm gì đâu."

Thuỳ Trang thở dài, nàng vốn cũng không muốn đến nhưng nơi đông người như thế. Chưa kể Đặng Ngọc Huyền với Ninh Dương Lan Ngọc đều là những người có tiếng trong giới kinh doanh, đương nhiên ở buổi tiệc sẽ có một số nhân vật lớn và quan trọng xuất hiện. Nàng chỉ sợ sự quê mùa của nàng làm Lan Ngọc mất mặt, nhưng nếu em ấy không ngại thì nàng biết lấy lý do gì để từ chối đây?

.

Hôm nay là ngày diễn ra buổi tiệc, Ninh Dương Lan Ngọc đưa nàng đến shop thời trang của mình mà lựa đồ. Lan Ngọc lựa cho mình bộ suit trắng lịch thiệp, còn Thuỳ Trang thì chọn cho mình bộ đầm xẻ màu trắng trùng màu với cô.

"Đẹp không?"

"Đẹp. Chị lúc nào cũng đẹp hết..."

"Sao khen đẹp mà mặt em nhăn như khỉ thế?"

"Hở quá. Không thích."

"Trẻ con."

Đưa đẩy một hồi cuối cùng cũng lựa xong đồ, Lan Ngọc dù không thích nàng mặc cái đầm trắng lúc đầu tí nào, nhưng đỡ hơn mấy bộ sau là thật. Đến nơi, Ngọc Huyền tiếp đón hai người chu đáo nhưng cũng không quên liếc xéo Lan Ngọc.

"Bộ mày tính tổ chức đám cưới ở đây luôn hay gì?"

"Bạn cứ nói quá không thôi."

"Tao thấy giống lắm rồi đó."

"Ngọc...." - Cô và Ngọc Huyền đang vui vẻ nói chuyện, kế bên là Thuỳ Trang cũng đứng hóng dù không hiểu chuyện gì thì một tiếng gọi thánh thót vang lên.

"Tới rồi đó."

"Sao mày mời nó thế?"

"Đối tác của chồng tao, tao không biết gì hết."

Lan Ngọc thở dài, cô ôm lấy eo nàng mà kéo sat lại gần mình, Thuỳ Trang thấy Phương Dung đang từ xa đi tới thì liền nhăn mặt rồi phối hợp với cô.

"Ngọc.."

"Cô là ai thế?"

"Ngọc, sao chị lại nói thế với em? Em là vợ chưa cưới của chị cơ mà..."

"Khoan xí đi, cô mù không?" - Thuỳ Trang phát ớn với cái xưng hô dẹo dẹo kia liền lên tiếng.

"Thì sao?"

"Có thấy chúng tôi mặc đồ dạ hội đôi không? Con nít đọc tiểu thuyết cũng biết hai người chúng tôi là mối quan hệ gì, cô Dung đây ngồi lên được vị trí giám đốc rồi sao vẫn ngây thơ mù mờ thế nhỉ?"

"Ngọc, cô ta nói đúng không?"

"Đúng."

"Sao chị lại làm thế với em?"

"Ê bậy nha, nói thế người ta tưởng tui cắm sừng mấy người à, tui nói ròi, tui cắt đứt với nhà họ Ninh, tui và mấy người vốn không còn quan hệ gì rồi, cô tha cho tôi đi."

Thuỳ Trang cảm thấy nhức nhức cái đầu với cái mối quan hệ người chạy người trốn này của hai người kia rồi, cô nắm lấy tay Lan Ngọc mà kéo sang chỗ khác, bỏ mặc Phương Dung đang nổi cáu phía sau.

"Này, chị kéo em đi đâu thế?"

"Hôm nay là sinh nhật của Huyền, đừng để cô ta khó xử. Mình tự giác né con mụ điên đó đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net