5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lan Ngọc chán nản ngồi cạnh nàng mà gục lên gục xuống. Thuỳ Trang thấy thế thì liền liếc mắt nhìn cô thở dài.

- Này, dậy đi...tôi đưa cô lên phòng ngủ.

- Ơ...tôi ổn không sao...phiền Trang quá...

- Em nhỏ hơn tôi một tuổi, cho phép em gọi tôi bằng chị.

- ????

Nhìn gươmg mặt ngờ nghệch ngốc nghếch kia thì thở dài. Thuỳ Trang búng nhẹ lên trán cô một cái rồi nhanh chóng ra ngoài đóng cửa tiệm.

- Hôm nay đành nghỉ sớm. Tôi đưa cô lên phòng ngủ...thích ngủ nhiêu thì ngủ, tôi đi siêu thị mua đồ ăn, 11h trưa cô tự dậy mà nấu.

- Bình thường nhà chị không mua đồ ăn sao?

- Ở một mình mua nhiều như thế làm gì?

- Ò...

Lan Ngọc nói xong thì xách cái vali bị ném vào góc kia đi theo Thuỳ Trang như chiếc đuôi nhỏ, Thuỳ Trang đưa cô vào phòng nàng rồi nhẹ nhàng nói.

- Nơi này chỉ có phòng này là ngủ được, đây cũng là phòng ngủ của tôi.

- Ơ khoan từ từ...thế là em phải ngủ chung với chị hả?

- Tạm thời thì tôi cho em mượn giường, tôi đi mua thêm chăn gối. Tối em trải nệm ngủ dưới đất...

Lan Ngọc tâm trạng đang trên mây vì tưởng sắp được ngủ chung giường với người đẹp thì bị đạp xuống không thương tiếc, bĩu môi giận hờn.

- Tôi ra ngoài đây, em cứ thay đồ đi. Tạm cho em mượn giường đó.

Thuỳ Trang nói rồi bỏ ra ngoài, khoé môi khẽ cong lên.

"Đồ ngốc"

Lan Ngọc quằn quại mở chiếc vali lấy đại một bộ đồ ngủ màu xanh quen thuộc để thay, xong xuôi liền vùi mặt vào chăn nệm của người ta mà ngủ ngon lành.

- Thuỳ Trang thơm...nệm cũng thơm nữa...hưm...muốn ngủ chung với chị...

.

Hiếm khi được một ngày rảnh rỗi Thuỳ Trang thong dong bước chân ra chợ, nàng sau khi mua đủ nguyên liệu cho bữa trưa và bữa tối thì ghé ngang chỗ bán chăn nệm.

- Ủa Trang, nay em đi đâu qua đây thế?

- Chào anh, em ghé mua ít đồ.

- Em muốn mua gì lại đây anh lựa cho nè...

- Cảm ơn, em muốn tự lựa.

Thuỳ Trang thầm nghĩ nhà tuy không rộng rãi nhưng đủ chỗ để nhét thêm tấm nệm lót dưới sàn cho cô ngủ. Nhưng nếu mua nệm rẻ tiền quá thì nàng lại sợ cô bị đau lưng, dù gì người ta cũng là tiểu thư cành vàng lá ngọc. Nhưng mà mua đệm đắt tiền thì lại quá phung phí...biết đâu ở được vài ngày người nhà cô ta lại hối hận đến rước bảo bối về rồi sao?

Nghĩ kiểu gì cũng không được, Thuỳ Trang thở dài chọn đại hai chiếc gối đầu nhỏ, một chiếc gối ốm với thêm một chiếc chăn bông. Xong xuôi Thuỳ Trang tính tiền rồi tay xách nách mang, Minh Hoàng là con trai của chủ tiệm thấy thế thì liền chủ động mang giúp nàng.

- Trang, để anh giúp em...

- Phiền anh quá, từ đây về nhà em có bao nhiêu bước chân đâu mà....

- Thôi lỡ cầm rồi để anh mang giúp cho.

- Cảm ơn anh nha.

- Không có chi, được Trang nhờ vả anh vui còn không hết ấy mà.

Minh Hoàng giúp nàng đem đồ vào trong tiệm rồi nán lại đôi chút, Thuỳ Trang cũng không tiện đuổi khách đành mời anh ta vào trong uống nước.

- Trang...

- Hả?

- Em có đang thích ai chưa?

- Hiện tại thì hơi hơi, tương lai thì chưa biết...Sao thế?

- Em thích ai thế?

- Sau này anh sẽ biết.

- Diệp Lâm Anh hả?

- Khùng hả chời? Thích nó cho con vợ nó đục em đầu thai hả? Bớt dỡn lại nghe chời, sợ á.

Minh Hoàng phì cười, bảo anh ảo tưởng cũng được, vì ngoài Diệp Lâm Anh và anh ra thì Thuỳ Trang cũng không tiếp xúc với người lạ. Nên anh có chút si tâm vọng tưởng người mà nàng nhắc đến là bản thân anh. Tâm trạng cũng vui vẻ hẳn.

- Anh có tiện không? Ở lại ăn cơm luôn...

- À chết...hôm nay không được. Tiếc quá, anh có hẹn với bạn mất rồi...

- Vậy thôi...

Thuỳ Trang thở phào, mời lơi thôi đừng ở lại thiệt phiền chết mẹ.

- Để hôm khác...

- Ừ. Hôm khác anh ở lại cũng được, anh bận thì về đi, nhớ đóng cửa giúp em.

Minh Hoàng luyến tiếc bước lại gần Thuỳ Trang chưa để nàng kịp hiểu chuyện gì thì anh ta hôn nhẹ lên má nàng một cái rồi chạy đi mất.

Thuỳ Trang: ??? Đám con trai dạo gần đây bị thần kinh không biết liêm sỉ là gì hả?

Nàng vội lau má vài cái rồi sắp xếp đồ bỏ vào tủ lạnh. Nàng không biết rằng, đã có người dậy từ lúc nào đã chứng kiến được cảnh đó.

Lan Ngọc tâm tư rối bời quay trở về phòng, cô đang rất là khó chịu...chẳng biết vì sao mình lại vậy nữa...

- Này, dậy rồi thì xuống nấu cơm đi. Đợi tôi thỉnh em xuống hay gì?

Đang bực tức giận hờn trong lòng thì bị mắng, Lan Ngọc phụng phịu đi xuống mà không thèm nhìn lấy mặt nàng.

Thuỳ Trang: ??? Mình vừa nói sai cái gì hả?

Thuỳ Trang khó hiểu nhưng vẫn sửa soạn chỗ ngủ giúp cô, nàng suy đi tính lại thì thấy giường nàng cũng rộng. Cả hai đều là con gái nên chắc ngủ chung giường cũng không vấn đề gì.

Suốt cả buổi trưa, Lan Ngọc chủ động nấu nướng rồi dọn dẹp nhưng tuyệt nhiên không hé răng nói với nàng câu nào. Nàng tuy hơi thắc mắc nhưng cũng kệ không quan tâm lắm, công chuyện một ề rảnh đâu để ý nhỏ trẻ trâu kia.

Tối đến Lan Ngọc tự giác ôm chăn gối xuống đất nằm, Thuỳ Trang thấy vậy liền nhắc nhở.

- Em lên giường đi, sáng tôi đi mua đệm mà không thấy cái nào xài ổn. Giường cũng không chật, tôi không có phiền.

- Thôi. Em ngủ vậy là được rồi.

- Sao thế? Chê ngủ chung với tôi à?

- Không, em quen ngủ một mình thôi...

- Ừm...tuỳ em vậy.

Lan Ngọc thở dài mếu máo trong lòng, đúng là cạm bẫy gái thẳng. Nguy hiểm quá...huhu...

Nửa đêm Lan Ngọc vì lạ chỗ lại không được nằm nệm êm nên khó ngủ lăn qua lăn lại. Sợ làm phiền đến nàng nên chỉ cố cắn răng nhắm mắt mà chịu đựng. Chiếc em bé này đau lưng đến sắp khóc tới nơi thì bị một vòng tay ấm áp nhấc bổng mà đặt lên giường.

- Ahhh...

- Suỵt, bé cái miệng lại. Tôi bảo em ngủ trên giường, em lại hay cãi lời tôi.

- Chị..chưa ngủ sao?

- Chưa.

- Em làm phiền chị hả?

- Biết mình làm phiền người ta thì hồi nãy người ta bảo sao làm thế đi. Người hay trâu mà lì dữ vậy?

- Tại em...

- Im lặng mà ngủ đi...mai còn phải dậy sớm...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net