Hồi Năm: Đưa lên Đoạn Đầu đài (a)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
rồi cọ mũi vào yết hầu cậu.

Vệ Minh tiễn An Kỳ ra đến đầu hành lang, gần khu vực sảnh lớn - Nơi nút giao giữa tầng Bảy và tầng Sáu.

Quay trở lại phòng bệnh, Vệ Minh nhìn thấy Thẩm Hạc Hiên đang xoa bóp tay, chân cho Vệ Úy. Vừa làm, ông ta vừa thủ thỉ với cha cậu đủ mọi chuyện trên đời. Hình ảnh ấy tự dưng lại khiến cho cậu cảm thấy đáng thương nhiều hơn là khó chịu. Thề hẹn cho đã rốt cuộc cũng bị thời thế phân ly...

Nhưng dù sao cậu vẫn phải giúp mẹ mình.

- E hèm! - Vệ Minh đánh tiếng bằng cách ho khan.

- Tôi... Tôi phải về rồi... Ráng... Mau chóng khỏe lại đấy. 

'Hắt hủi em cũng được, chửi mắng em cũng được. Nhưng xin anh đừng im lìm như thế... Em sợ lắm...' Đương nhiên, những lời này sẽ không bao giờ được Thẩm Hạc Hiên nói ra, bởi lẽ, ông không muốn "đốt nhà" người thương của mình. 

Thẩm Hạc Hiên mỉm miệng cười với Vệ Minh, đoạn đeo lại mắt kính, rồi đút hai tay vào túi quần, cất những bước đi đầy thanh thản đến nơi thuộc về mình.

Cuộc tình mà ông vương vấn hơn nửa cuộc đời ấy, rốt cuộc, ông đã buông được rồi... 

Bởi lẽ người ta có con ngoan, vợ giỏi, đàn em trung thành đến thế, ông không cần phải lo người ta cô độc hay bị đối xử tàn tệ nữa. Yên tâm rồi. Quên được rồi. Mặc dù tim vẫn rất đau, vẫn đang réo rắt những hồi ức về một thời thanh xuân đẹp đẽ giữa hai người...

Kính mắt có công dụng thật tốt! Nó che đi đôi mắt sưng húp đang nhòa lệ của Thẩm Hạc Hiên. Tiếc rằng ông quên mang theo khẩu trang, nên cái mũi ửng đỏ đã tố cáo rằng ông đang khóc...

Nhạc chuông điện thoại bất ngờ vang lên, Thẩm Hạc Hiên bèn ngừng bước, mở điện thoại ra xem số gọi đến. Thì ra là thằng bạn già.

- Tôi đây. - Thẩm Hạc Hiên bước vội vào trong nhà vệ sinh nằm khuất sau cầu thang nghe máy.

- Có rảnh không? Chiều nay qua nhà tôi nhậu... 

oOo

Khoảng thời gian mà Richard nằm trong phòng chăm sóc đặt biệt tương đương với Vệ Úy. 

An Đỉnh Nhân là người đã chăm sóc Trương Tử Kỳ trong suốt thời gian này. Từ đổ bô, tắm gội, thay quần áo, xoa bóp các huyệt để ngừa teo cơ, đến thay tã, cắt móng tay, chân và đủ mọi chuyện lặt vặt, đều do một tay gã làm tất.

Trương Ngữ Hoàn và Tề Thịnh Nam bận bịu công việc không ghé qua thăm con trai được mấy lần, nên rốt cuộc mọi thứ lại đổ trút lên đầu An Đình Luận và An Đỉnh Nhân.

An Đỉnh Nhân pha một tô mỳ gói ăn lót dạ, trong lúc chờ bác sĩ tái khám cho Trương Tử Kỳ.

Ăn được hơn nửa tô thì bác sĩ gọi gã vào thông báo tình hình sức khỏe của y. 

- Ca phẫu thuật đã thành công tốt đẹp. Máu bầm và dịch màng phổi đã được xử lý một cách triệt để, không có các dấu hiệu bất thường nào ở vùng não bộ, tim mạch hay hệ thần kinh. Nhưng về lý do tại sao anh Trương lại hôn mê lâu như vậy, tôi chỉ có thể giải thích ngắn gọn rằng đây là một cơ chế giảm sốc của cơ thể bệnh nhân sau sang chấn, nhằm giúp cho bệnh nhân thích ứng từ từ với phác đồ chữa trị và lượng thuốc men nạp vào.

An Đỉnh Nhân gật đầu cảm ơn bác sĩ, rồi đem theo tô mỳ vào phòng bệnh. Ăn xong gã còn phải tắm gội cho y nữa.

Linh hồn của Trương Tử Kỳ chậm rãi bước sau lưng An Đỉnh Nhân. Trên đôi môi nhợt nhạt ấy khẽ nở một nụ cười đầy hạnh phúc.

Y ngồi xuống giường, đung đưa hai chân theo chiều từ trước ra sau. Bên cạnh y, gã đang tắm gội đầu cho cơ thể của y. Động tác cục mịch vô cùng, nhưng cũng đáng yêu cực kỳ.

Trương Tử Kỳ nghịch nghịch mái tóc đúng chuẩn quân đội của An Đỉnh Nhân, y che miệng cười khúc khích khi thấy gã hắt hơi liên tục. 

- Thấy hết rồi là phải cưới đấy. Không cho quỵt đâu. - Trương Tử Kỳ rướn người lên, đoạn gục mặt vào vai An Đỉnh Nhân. Gã vẫn đang loay hoay vệ sinh vùng kín cho y.

oOo

Dinh Đại Việt khoác trên mình lớp sơn màu xanh lam yên ả, nhìn từ xa nó như thể một khối cầu tinh tế đặt khéo trên mặt đất.

Lư Nguyệt Thiền kết thúc phiên họp nội các đột xuất, liền dự định đi đến học viện cảnh sát quốc gia Đại Việt để kiểm tra một số hồ sơ lưu trữ về sự cố cách đây sáu năm. 

- Phó tổng thống! Mời cô vào.

- Cảm ơn anh. - Lư Nguyệt Thiền mỉm miệng cười cảm ơn gã cận vệ của nàng, đoạn ngồi vào trong chiếc xe Hummer thân thuộc.

- Stephanie, thời điểm này không hề thích hợp để lật lại vu ̣án đâu. 

- Em hiểu rồi. - Lư Nguyệt Thiền vừa nói, vừa cắm USB vào trong khe cắm của chiếc Ipad. 

Âu Dương Thuần Nhã đưa một hộp bánh pizza vuông vức cho Lư Nguyệt Thiền

- Họ nghĩ rằng, em chỉ là một con bù nhìn trong quốc hội... - Lư Nguyệt Thiền ngó xuống hộp pizza một cái, đoạn thấp giọng nói. - Em sẽ cho họ biết thế nào là lễ độ. 

- Hãy cẩn thận với những gì em chọn đấy. - Âu Dương Thuần Nhã rũ mắt xuống. 

...

- Phó tổng thống và thủ tướng liên thủ với nhau rồi... - Hác Đăng Khánh vuốt lông con mèo Ba Tư béo múp. - Còn ai nữa không, Cấp Trên?

- Muốn biết? - Bên kia đầu dây, Cấp Trên vừa hỏi, vừa cài lại cúc áo. Trên môi khẽ nhoẻn một nụ cười lạnh nhạt. - Lâu rồi không diện kiến người ấy nhỉ? 

- "Người ấy"? - Hác Đăng Khánh liếm môi. Đoạn nhìn xuống con mèo múp đang nằm chễm chệ trên đùi mình. - Chưa chết hả? 

- Trốn tận tuốt bên đây... - Cấp Trên cho một viên kẹo cà phê vào trong miệng. - Sống như một con chó ghẻ.

Hác Đăng Khánh trầm mặc. Một hồi lâu sau cũng không nói gì. Những tiếng "tút", "tút" vọng vào bên tai chú từng tràng chuông báo đầu dây bên kia đã kết thúc cuộc gọi. 

Ắt hẳn người kia mất hứng rồi!

oOo

Chú thích:

1/ Bài hát "Đếm thời gian" của nhóm nhạc Huyền Thoại.

2/ Bản "Mùa hoa anh đào" mình thường nghe của cô Hương Lan hát.

3/ Stephanie có nghĩa là "Vương miện".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net