Chương 2 : chiến đấu kịch liệt với sói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2 : chiến đấu kịch liệt với sói

Tác giả : lưu chu bình

Edit : dì joy

¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸ ¸.•

Rễ sắn dại hầu hết đều sẽ đâ.m rất sâu dưới đất, có rễ có thể sâu tới hơn một trượng (1 trượng = 4.7 m). Những đoạn rễ già thường có rất nhiều lỗ bị sâu đục, đôi lúc chỉ còn ruột rỗng. Nhưng những cây sắn này lớn lên lại vô cùng rắn chắc và to lớn, không hề nhìn thấy một cái lỗ sâu đục nào.

Lúc mới đào chỉ có thể khen về chất lượng, nhưng càng đào sâu xuống thì rễ sắn càng lớn, hiện tại đã đào sâu hơn hai thước (1 thước = 0.4 m), củ sắn dài không khác gì đôi chân của nhị cẩu tử.

Vương hoằng càng đào càng hưng phấn, mặt mày vì hoạt động mà đỏ bừng, mồ hôi chảy xuống tí tách cũng không hề hay biết. Đào đến hai canh giờ, mới lộ ra hoàn toàn rễ sắn, toàn thân dài khoảng một trượng, đường kính ở đoạn to nhất gần bằng eo của vương hoằng, ước tính trọng lượng khoảng chừng sáu bảy chục cân.

Nếu có thể đem cái rễ sắn này khiêng trở về, ít nhất có thể đảm bảo cho mùa đông này hai anh em không bị ch.ết đói.

Chỉ là lúc này vương hoằng đem rễ sắn ném sang một bên, tập trung lực chú ý vào một kiện vật phẩm, lúc đào rễ sắn thì đào được nó ở kế bên, là một hạt châu to bằng cái nắm tay.

Chỉ thấy toàn thân hạt châu bóng loáng như gương, như được mài dũa cẩn thận, trong suốt như phỉ thuý, toả ra ánh sáng xanh biếc, bề mặt hạt châu được phủ kín bởi hoa văn màu đỏ, ánh nắng chiếu vào khiến nó trở nên lộng lẫy bắt mắt.

Vật này dị thường cứng rắn, vừa rồi chỉ không cẩn thận một chút, làm va cái cuốc trúng nó, khiến lưỡi cuốc cũng hỏng luôn, còn bản thân nó thì không một vết trầy xước. Sờ vào cảm giác bóng loáng lại còn ấm áp, lúc cầm nó trên tay thì cảm giác mệt mỏi cũng bị tiêu trừ không ít.

"đây hẳn là một loại đá quý, có thể mang bán không ít ti.ền." Vương hoằng nói thầm, tuy rằng hắn không có kiến thức, nhưng trước kia cũng đã từng đi theo phụ thân qua huyện thành, từ xa nhìn thấy những công tử nhà giàu, những tiểu thư khuê các mang trên người những vật trang trí xinh đẹp như thế này, nhưng hắn còn cảm thấy viên ngọc trên tay hắn còn đẹp hơn những thứ đó rất nhiều lần.

Trong lòng vương hoằng cân nhắc, nên làm sao mới có thể mang viên đá này đi bán, đầu tiên là phải làm trong bí mật, không thể để lộ ra ngoài, không thể để người ngoài biết được. Phải biết thất phu vô tội, hoài bích có tội. Hiện giờ thế đạo chưa thái bình, thường xuyên có cướp giật hoành hành.

Năm kia, hà thôn cách đây hai dặm, có trương thiết trụ ở núi thương vân đào được một gốc tam diệp linh chi, tin tức vừa truyền ra thì đêm đó đã bị người di.ệt môn, một nhà sáu người không một ai chạy thoát.

Chờ bán được đá, có ti.ền, nhất định sẽ mua vài mẫu đất, làm nông dân. Hắn nằm mơ cũng đều nghĩ tới chuyện có đất của chính mình, có đất rồi hắn sẽ có cuộc sống tốt hơn, cũng có thể lấy vợ sanh con, nối dõi tông đường. Đây chính là suy nghĩ của hàng vạn những người nông dân khác.

"nếu có đất rồi, ta có thể nuôi thêm mấy con gà, cách vài bữa còn có trứng gà để ăn, tối hôm qua ăn cháo trứng ngon thật, chỉ là muốn ăn cũng không còn nữa rồi." Vương hoằng hung hăng mà nuốt nước miếng.

"còn có cơm tẻ, bánh bao vừa lớn vừa trắng, cùng với thịt mỡ được hầm đến mềm." Không thể suy nghĩ tiếp, còn nghĩ nữa sẽ bị nước miếng của mình dìm ch.ết.

Vương hoằng một bên suy nghĩ về cuộc sống tốt đẹp sau này, một bên tiếp tục thu thập rễ sắn. Đột nhiên, hắn cảm nhận được có một thứ gì đó khiến hắn sợ hãi khiếp vía, nhị cẩu tử cảnh giác mà nhìn bốn phía.

Đồng thời cũng nhặt lên cây gậy mở đường, dùng cây đao ch.ém đầu gậy thành mũi nhọn, thuận tay mang gậy dắt vào bên eo.

Trên tay cầm đao, đôi mắt nhanh chóng nhìn về bốn hướng, chợt thấy bụi cỏ phía bên phải đột nhiên tách đôi ra. Phía trước còn chưa nhìn rõ ràng, chỉ thấy một bóng đen nhắm hướng hắn lao tới.

Thân thể vương hoằng nhanh chóng lách sang phải, dùng gậy nhọn nhắm ngay bóng đen đâ.m tới, dùng hết sức mình mà đâ.m. Thời điểm sắp đâ.m trúng, bóng đen nhanh chóng tránh ra, chỉ đâ.m trúng vào phía bên trái của nó.

Đồng thời, bởi vì dùng lực quá lớn mà nhị cẩu tử bị chấn liên tiếp lui vài bước, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.

Lúc này hắn mới có thời gian nhìn kỹ lại bóng đen trước mắt, thì ra là một con sói, có màu lông xám trắng, đây hẳn là một con sói già, vừa rồi chính là đâ.m trúng chân trái của nó, máu chảy ra nhuộm đỏ lông ở chân.

Con sói già nhe răng, trên khoé miệng chảy dài nước miếng, lông trên người dựng đứng, phần lưng hơi cong lại, chuẩn bị lao vào chiến đấu.

Vương hoằng cảm thấy trái tim của hắn đập thịch thịch như sắp rớt ra ngoài, tay chân không thể kiềm chế được mà run lẩy bẩy. Hắn nắm thật chặt thanh gỗ trên tay.

Trong lòng vương hoằng sợ hãi, một con sói lớn như vậy, hình thể nhỏ bé của hắn không thể so sánh. Trong lòng thầm than :"sợ là hôm nay khó có thể may mắn thoát khỏi rồi."

"vương hoằng ta chẳng lẽ lại ch.ết ở đây ư? Ta chỉ mới mười hai tuổi, ta mà ch.ết thì em trai ta biết phải làm sao bây giờ? Ta còn muốn mua nhà mua đất, những ngày tháng tốt đẹp trước mắt vẫn chưa có bắt đầu. Ta không muốn ch.ết. Ta không muốn ch.ết a!"

Dục vọng cầu sinh mãnh liệt khiến vương hoằng có thể bình tĩnh trở lại, cẩn thận cân nhắc hai bên ưu khuyết, so sức lực thì mình không mạnh bằng nó, so tốc độ thì nó cũng nhanh hơn bản thân mình, luận kỹ xảo luận chiến đấu, nó đều đã trải qua vô số cuộc rượt đuổi ch.ém gi.ết rồi, chính mình cưỡi ngựa cũng không theo kịp nó.

Ưu thế của mình bây giờ chỉ có vũ khí, sói có thể dùng răng và vuốt để làm vũ khí, chủ yếu là răng.

Vương hoằng nhanh chóng lập xong kế hoạch, tiếp theo hắn dùng gậy dài để chiến đấu, tận lực tránh gần với con sói, tạo thành ưu thế khoảng cách.

Một khi đã tiếp cận được chỗ hiểm của nó, dù sao thì tốc độ của hắn cũng không bằng sói, dứt khoát dùng đao dùng mạng đổi mạng, xem xem là ai không đỡ nổi mà chết trước.

Người đối mặt với nguy cơ sống chết trước mắt thì suy nghĩ sẽ trở nên sống động khác thường, để nghĩ thông suốt những thứ này thì cũng chỉ là việc trong nháy mắt.

"súc sinh, để xem hôm nay là ngươi ăn được ta, hay là ta tới ăn ngươi, lại đây." vương hoằng nghĩ thông suốt, trong lòng tức giận, bất chấp tất cả. Hướng về phía chó sói hét to.

"lại đây!"

"lại mà cắn ta đi!"

Hắn hướng về phía chó sói quơ quào cây gậy, con sói trông thấy tình thế đó thì nhào tới, vương hoằng nhắm ngay ngực sói đâm thẳng, đáng tiếc cây chông gỗ quá cùn, chỉ đâm rách một lớp da sau đó xẹt qua bên cạnh, bị nó nhào qua cắn trúng một miếng nhỏ trên đùi, có điều là ngực con sói cũng bị hắn đâm thêm vài nhát, mùi máu khiến nó bị kích thích hung tính. Vương hoằng vội vàng lui về phía sau hai bước.

Chó sói một lần nữa nhào tới từ bên hông, hướng chân hắn cắn tới, vh lui về phía sau, đồng thời giơ gậy nhọn dùng sức chém xéo xuống. Một gậy bổ vào trên lưng sói, "ba" một tiếng, cây gậy gãy thành hai khúc.

Con sói lại quay sang nhằm vào hướng bụng của hắn, nếu mà bị cắn trúng thì có khác gì mổ bụng. Vương hoằng một bên lui về phía sau, tay trái còn cầm nửa đoạn gậy đã gãy bảo vệ bụng, tay phải rút dao.

Con sói cắn vào tay trái, vh cũng không để ý đến tay trái đang đau đớn như muốn gãy rời ra, nâng đao lên một đao lại một đao chém xuống, chính giữa trán chó sói đến vị trí gần tai, chỉ thấy máu tươi bắn ra. Trước kia đã từng nghe qua lão thợ săn nói qua vị trí này, bất kể là người hay dã thú đều có thể một đao toi mạng, quả nhiên không nói quá.

Lúc này con sói nằm trên mặt đất, phát ra tiếng rên không cam lòng. Vương hoằng đặt mông ngồi trên đất, miệng thở hổn hển, trận kịch chiến khiến toàn thân hắn mệt lả, cả người không lấy ra được một chút sức lực nào.

Trên cánh tay trái truyền tới cơn đau đớn kịch liệt, còn có những vết thương khác đang nóng rát hừng hực. Hẳn là bị móng vuốt của con sói cào trúng.

"nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa thì ch.ết, còn may, cánh tay trái bị cắn mất một miếng thịt rồi."

"thật đúng là hoạ phúc tương y, vừa mới nhặt được món bảo bối, thiếu chút nữa chết."

Trong lúc nguy hiểm vẫn tìm thấy đường sống, chuyện đầu tiên nhớ tới lại là đá quý, thật là một thằng nhóc mê ti.ền. Vội vàng đem đá quý từ trong lồng ngực lấy ra nhìn một chút, mới yên lòng.

Nhìn viên đá trên tay, vương hoằng phát hiện một chuyện rất quái dị, vết thương trên tay đang chảy má.u, vừa tiếp xúc với viên đá liền bị hấp thu.

Đưa lại gần mắt nhìn kỹ, phát hiện tất cả má.u đều tự động chảy vào phía trong hoa văn màu đỏ. Lật sang hướng khác, lại thử dính má.u lên nó, cảm giác hào quang trên đá còn sáng hơn lúc ban đầu, lại còn có chút nóng lên.

Thấy một màn này, vh ngạc nhiên không thôi, còn chưa từng nghe nói tới chuyện đá quý hút má.u. Do dự một chút, trực tiếp đem viên đá áp lên vết thương trên cánh tay trái. Chỉ thấy má.u trên vết thương nhanh chóng bị hút vào viên đá, tốc độ càng lúc càng nhanh, viên đá bây giờ cực kỳ nóng.

Đang muốn lấy nó cách xa khỏi vết thương, chỉ thấy hào quang chợt loé, nó chui vào vết thương biến mất không thấy nữa. Sau đó hắn cảm thấy có một luồn nhiệt chạy dọc theo cánh tay thông qua vai, cổ, thẳng hướng đầu đi lên. Tốc độ rất nhanh.

Vương hoằng gấp gáp, nhưng muốn ngăn cản cũng không có cách nào. Sau đó luồn nhiệt chui vào óc, cảm giác đầu "oanh!" một tiếng, toàn bộ ý thức đều lâm vào bóng tối.

¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸¸.•♥•.¸ ¸.•


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net